Am Hiển hơi hối hận khi nghe lời Dương Hy trèo lên xe của cậu... Báo hại y bị cậu thồn cẩu lương ngập chết rồi!
"Này!!" Am Hiển tức giận vì bản thân bị coi như không khí, y nhất thời thốt lên một tiếng lại bị Dương Hy trừng một phát muốn câm nín.
"Cậu bức xúc cái gì?" Dương Hy như cũ nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vài ý cười.
"Hừ..." Am Hiển hơi uất nghẹn, biến tất cả lời trong lòng thành một câu: "Tôi muốn về nhà!"... FA cũng là một cái tội hay sao!?
"Được rồi được rồi, đến nhà cậu rồi. Ngày mai nhớ sớm đến gặp tôi." Dương Hy phất phất tay, hoàn toàn không để ý đến y.
Am Hiển mặt đen như đáy nồi bước xuống xe, lợi dụng y xong thì không tim không phổi vứt đi... Hay, hay lắm!! Đậu xanh rau má nhà cậu, Dương Hy!!
Lâm Nhất yên lặng lái xe, hắn không hỏi hôm nay cậu đã làm gì, đến bãi săn tìm ai. Hắn chỉ quan tâm, rằng cậu vẫn an toàn.
"Anh không hỏi em đã làm gì ở bãi săn sao?" Dương Hy bộ dạng cà lơ phất phơ hỏi.
"Hửm?..." Lâm Nhất đứng hình mất vài giây, hắn trả lời: "Em muốn nói với anh không?"
"..."
"... Nếu em không muốn nói anh sẽ không hỏi." Lâm Nhất đâu quan tâm nhiều như vậy, hắn chuyển đi vấn đề: "Em muốn đi ăn không?"
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi quần Dương Hy đột nhiên reo lên... Là Châu Minh.
"Dương thiếu gia, Lâm tổng không đi đến cuộc họp. Cuộc họp lần này rất quan trọng đối với Lâm thị, xin thiếu gia cân nhắc."
Khoé môi Dương Hy giật giật, cố gắng nở nụ cười gượng gạo hướng Lâm Nhất truy hỏi: "Lâm ca ca..."
Lâm Nhất: "..." Hình như lần nào Dương Hy chọn danh xưng này cũng đều có cảm giác sẽ không ổn.
"....Anh lái xe đến công ty họp nội bộ ngay cho em!" Dương Hy vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn, chỉ có điều lời nói có thêm chút sát khí nho nhỏ.
".... Tiểu Hy..."
Tiểu Hy cái đếch gì, ông đây thực sự quá nuông chiều anh rồi!
Vừa nghĩ như vậy, cậu lại phải cật lực nén cười ra tiếng.
Bởi lẽ.... Tận sâu thẳm trong tim cậu... Người được nuông chiều rõ ràng không phải Lâm Nhất...
Lâm Nhất buồn bã quay xe hướng đến công ty, buồn bã lái lái, buồn bã lên phòng họp.
Dương Hy nhìn màn này thật sự.... Rất muốn cười!!!
Mà không chỉ vậy, gần đây Dương Hy còn phát hiện được Lâm Nhất có một tật xấu.
Tật xấu này... Cũng là do cậu vừa mới dưỡng ra.
"Lâm tổng? Lâm tổng??" Suốt cuộc họp, Lâm Nhất như xuất thần, khi nghe khi không các cổ đông nói, hắn cứ như tai này lọt vào tai kia chạy đi. Châu Minh thấy vậy có chút nhịn không được, y thừa nhận Lâm Nhất rất giỏi. Một khi Lâm Nhất ra tay thì bất kỳ cử chỉ của người nào, tên nào muốn động đến Lâm thị đều không thoát được...
Chẳng qua, mấy tháng gần đây hắn cứ như người mất hồn, đến cả một tên cổ đông lộ liễu muốn chiếm lấy Lâm thị hắn cũng đều không để tâm.
Châu Minh mắt nhắm mắt mở không hỏi, là do... Sau khi y nói chuyện đó với Dương Hy, chưa đợi Lâm Nhất ra tay. Cậu đã một lần giải quyết sạch sẽ. Có đôi lúc y cảm thấy, toàn quyền Lâm thị bây giờ đều thuộc về cậu hết rồi.
Phải, Lâm Nhất chính là kiểu người... Vì tình yêu nguyện từ bỏ hết thảy. Bất chấp cho dù đó có là tấm khiên băng lãnh bao bọc lấy khuôn mặt hắn đi chăng nữa, hắn cũng nguyện ý từ bỏ chỉ vì một người.
Châu Minh thở dài, đành phải đi tìm Dương Hy.
Cuộc họp vẫn phải tiếp tục một khoảng thời gian dài nữa, mà chủ tịch thì tâm hồn lại đặt ở thư phòng thành ra, Châu Minh là bị cưỡng chế không bắt buộc.
Lại nói đến Dương Hy, Châu Minh cũng không cần lo lắng cậu xuất hiện sẽ ảnh hưởng cái gì đến Lâm Nhất... Nguyên nhân là, cả thế giới này đâu có ai không biết Dương Hy là tổng tài phu nhân Lâm thị!?
Phải, Lâm Nhất cũng là kiểu người một khi yêu ai... Thì đều muốn cho cả thế giới biết người đó thuộc về mình, mãi mãi chỉ là của mình!!
Dương Hy năm nay vừa mười bảy, cậu cũng phải tập trung cho chuyện học hành vì cậu muốn thi đại học. Ở đời trước, cậu bỏ học khi mẹ mất nên đến cuối cùng cũng chỉ là một tên sát thủ thèm giết người, ngay cả công ty cũng chẳng biết cái gì. Đời này cậu phải cố gắng hơn nữa, để xứng với Lâm Nhất cũng không muốn người khác nói cậu là tên vô dụng, chỉ biết chờ Lâm Nhất bao dưỡng.
Dương Hy đang chăm chú giải toán để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp thì Châu Minh gõ cửa bước vào.
"Dương thiếu gia."
"Hả?" Dương Hy mờ mịt ngẩng đầu, cậu vốn đang vò đầu bứt tai vì nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được cách giải một bài toán.
Châu Minh bất đắc dĩ: "Cậu... Có thể đến phòng họp để học không?"
"..." Dương Hy nhìn y chăm chú, một lúc lâu sau mới mông lung hỏi lại: "Hả!?"
"Tôi đến phòng họp của các anh làm gì? Không phải Lâm Nhất đến họp rồi à!?"
Châu Minh: "Nhưng Lâm tổng không tập trung."
"Hắn không tập trung liên quan gì đến tôi!?"
Châu Minh có chút khó xử: "Bởi vì..."
"Lâm tổng chỉ để ý đến cậu thôi."
Dương Hy nhận ra sự khó xử trong mắt Châu Minh, không khỏi dở khóc dở cười. Cậu liền gật đầu đồng ý.
Vừa đến phòng họp, mở cửa. Lập tức trên dưới hàng chục con mắt đều hướng cậu cầu cứu, Lâm Nhất thì ngồi chính giữa không ngừng toả hắc khí. Hắn đang dần dần mất kiên nhẫn vì cuộc họp kéo dài quá lâu, còn định suy xét việc tạm ngưng lời nói của mọi người đi tìm cậu.
Dương Hy: "..."
Cậu không nhanh không chậm gật đầu chào mọi người, sau khi thấy họ cũng lần lượt cúi chào đáp lại thì cậu mới tiến về cái bàn nhỏ tiếp khách, ung dung ngồi xuống.
Lâm Nhất thấy được người kia ngay lập tức dẹp đi bộ dáng lơ đễnh, chuyên tâm giải quyết công việc. Hắn sợ Dương Hy thấy hắn lười biếng sẽ ghét bỏ hắn.
Các cổ đông tạm thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn uy quyền của vị tổng tài phu nhân này.
Dương Hy lâu lâu cũng hay để ý đến vài chuyện mà họ đang bàn bạc,... tỷ như có người đang lén lút thu mua cổ phần trong Lâm thị chẳng hạn...
"Cuộc họp kết thúc, mọi người vất vả rồi." Dương Hy nở nụ cười đẹp đẽ hướng mấy cổ đông nói.
Đối diện với nụ cười tỏa nắng này, vài nữ cổ đông suýt chút thì đụng đầu phải cửa. Họ cũng không hề hay biết biểu cảm kia của họ đã lọt hết vào mắt Lâm Nhất.
Hắn chặn đứng trước mặt cậu, không ngừng trừng mắt nhìn mấy nữ nhân không có liêm sỉ này. Trong lòng oán trách lần sau sẽ không để cậu đến đây nữa.
"Lâm Nhất, anh sao vậy?"
Lâm Nhất một mặt tràn dấm chua: "Mấy nữ nhân đó đang nhìn em."
Dương Hy ngay tức khắc phì cười: "Được được, họ thật không có liêm sỉ mới nhìn người của anh." Rồi cậu bỗng nhiên khựng lại như chợt nhớ ra cái gì, Lâm Nhất cũng thấy cậu kì lạ mới lo lắng hỏi: "Em sao vậy!?"
"Anh ơi..."
"Hửm?" Lâm Nhất ngồi xuống gần cậu, thấy Dương Hy chần chừ một lúc mới òa lên khóc nói: "Em không giải được bài này!!!"
Lâm Nhất giật mình: "..." Đáng, đáng yêu quá...
Dương Hy nước mắt nước mũi tèm lem, vùi mặt vào lòng Lâm Nhất khóc nấc. Bài tập toán bắt nạt cậu!!!
Lâm Nhất khoé môi nhếch lên một độ cong: "Tiểu Hy à, anh giúp em giải. Đừng khóc nữa, khóc nhiều mắt sẽ sưng."
Dương Hy nấc một hồi mới cố nín được, ngồi thẳng lại chuyên tâm nghe Lâm Nhất giảng bài.
Sau khi nghe hắn giảng xong, Dương Hy lập tức cảm khái...
Có người yêu là học bá. Cảm giác tốt, rất tốt!!!