*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"không có, tôi chỉ thấy tò mò thôi. Luôn thể hiện là cô gái cái gì cũng biết. Luôn luôn len lén quan sát người khác, sau đó tự mình mỉm cười quỷ dị."
"Tôi không có, hơn nữa, cứ cho là tôi quan sát người khác, cho là tôi cười đi, thế nhưng chẳng có liên quan gì đến anh mà? Tôi có làm điều gì tổn hai đến ai đâu? anh đúng là nhiễu sự."
"Ha hả. Tôi đây còn chưa làm cái gì đâu? Thế mà em đã muốn động chạm sao a?"
"anh ——" Phương Khuynh Nhan giận trừng mắt.
"Hai người đã thông đồng với nhau rồi sao?" Hoa Ấu Lâm sán lại gần.
"Ha ha." Tiểu Bạch cười lạnh, không giải thích.
Phương Khuynh Nhan nhìn hắn ta không có phản ứng gì, tự mình cũng không giải thích. Quay đầu tiếp tục ăn đủ mọi thứ.Hai zzz
Hoa Ấu Lâm thấy hai vị này đều tỏ thái độ như thế, cảm thấy rất không có ý nghĩa, nhanh chóng rút lui.
Bó tay, hai cái người này chẳng phản ứng cái gì cả, tiếu Bạch sắc mặt không tốt nở nụ cười lạnh, cô, cô, thật sự là có tinh thần hóng chuyện đó, nhưng mà rất là thương tiếc cho sinh mệnh của mình. Rất là yêu mạng sống nên tốt nhất là xa lánh mấy anh chàng thâm trầm này.
Nam sinh trong trường học của bọn họ, người bình thường tươi sáng như Lâm Hiểu Nam dường như là không có a, đều là mấy tên kỳ quái, mặc dù hình như đều là kẻ có tiền có thế, thế nhưng, khó mà chấp nhận nổi a. Hu hu.
Sao mà trường học của họ quái gở vậy?