*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Phóng biết, cô đang mất hứng đây mà. Nhìn thấy trong thang máy còn có những người khác, Giang Phóng không nhiều lời. Chờ tới sau khi hai người lên xe.
"anh không có bất cứ cái gì liên quan đến cô ta, chỉ là có một lần cô ta đang xem tạp chí về thời trạng, anh thấy váy áo trong đó rất là đẹp, nên muốn mua cho em mới hỏi cô ta." Giang Phóng vội vàng giải thích.
"Em có nói gì đâu?" Kiều Kiều cười như không cười.
"cô nhóc đáng ghét này, em không nói gì, đúng là em chẳng nói cái gì, nhưng mà lúc này em có vẻ mặt tươi tắn không hả? Còn học ở đâu cái thói xị mặt ra thế, sao em không tin anh. Ngoại trừ em ra, có lúc nào anh hòa nhã với bất kỳ người nữ nào không." Giang Phóng có vẻ hơi tủi thân, dụi dụi Kiều Kiều, kết quả đùa khiến cho Kiều Kiều cười.
Nhìn thấy Giang Phóng như con chó lớn vẫy đuôi, Kiều Kiều xoa xoa khuôn mặt đẹp trai của hắn: "anhyêu, rốt cuộc là anh đang lo lắng cái gì hả? Em nói rồi mà, em không có tức giận gì cả."
Nghe được Kiều Kiều nói lời này, Giang Phóng lại càng thấp thỏm hơn, đang định nói thêm mấy câu nữa, hắn thấy được trong mắt Kiều Kiều xẹt qua ý cười vậy là biết mình đã bị cô đùa bỡn.
Nhanh chóng kéo người cô ôm vào trong lòng: "Nhóc xấu xa, thế mà lại đi trêu chọc anh đó, muốn dọa anh chết sao ——" những lời còn lại biến mất trong miệng Giang Phóng, ~~~~ người này mạnh mẽ dán môi mình lên môi Kiều Kiều, hơi thở phập phồng đột nhiên che lại đôi môi anh đào cong cong của Kiều Kiều, vội vàng cắn lên cặp môi đỏ mọng tham lam đưa đầu lưỡi luồn vào tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương ướt át mút lấy.
Mấy ngày trước Kiều Kiều tới kỳ, hai người không được thân thiết với nhau, mới chỉ qua mấy ngày, Giang Phóng đã cảm giác một ngày dài như một năm.
Kiều Kiều nhíu mày khẽ rên, Giang Phóng mạnh mẽ mút mát, giống như muốn hút lấy cả linh hồn của cô, làm cho cô muốn chạy trốn. Chiếc lưỡi trong miệng tìm cách trốn tránh, nhưng luôn bị Giang Phóng chặn lại. hắn mạnh mẽ giữ chặt lấy cô, hai người giằng co, người đuổi người trốn, trong xe chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập và tiếng “chậc, chậc” ướt át.
Càng hôn càng sâu, dục vọng như vỡ đê hồng thủy lan tràn không thể vãn hồi, tay Giang Phóng run rẩy mà nhanh nhẹn luồn vào trong áo của Kiều Kiều, tìm đến nơi mềm mại rồi xoa bóp đè ép khẩn thiết, một bàn tay khác chui vào dưới chiếc váy ngắn karo của cô, xoa lên cặp đùi nhẵn nhụi qua.
Động tác thô lỗ của Giang Phóng khiến cho Kiều Kiều nhanh chóng tỉnh hồn lại, vội vã đè lại đôi tay đang làm càn, nghiêng mặt tránh khỏi nụ hôn của Giang Phóng, "Đừng, đừng như vậy, ở đây... không thể."
Giang Phóng cũng biết tính cách của Kiều Kiều, biết nếu mà làm ở trong này, chắc chắn cô sẽ không đồng ý, hơn nữa, mình cũng sợ bị người khác thấy.
Khổ sở kêu than một tiếng, vươn tay ôm lấy Kiều Kiều vào trong ngực, để đầu lên vai của cô khó khăn nói: "Để cho anh ôm một chút. Để anh hoãn lại..."