Chương 99: Đánh phủ đầu

Khi thẻ của Tô Bình Nam được kích hoạt, Thanh tỷ lập tức nhận được tin. Nàng mỉm cười nói với Mạnh Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, nghe đồn Tô tổng giận dữ vì hồng nhan, ngươi có muốn đi xem vị hồng nhan này không?"

Mạnh Hiểu Hiểu rất muốn từ chối, nhưng không hiểu sao thân thể lại không nghe sai khiến, cứ ngoan ngoãn đi theo Thanh tỷ.

Khang Giai Di nằm một mình trên chiếc giường êm thoải mái, đầu óc trống rỗng. Trải nghiệm trong một ngày ngắn ngủi đã lật đổ thế giới quan của nàng, mà tất cả sự thay đổi này là nhờ một tấm thẻ mà ông chủ quê mùa bị nàng gắn mác vô văn hóa cho mượn.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Khang Giai Di trông thấy một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, rạng ngời như một đóa mẫu đơn đi vào phòng. Đằng sau còn có một cô gái trẻ xinh đẹp, cực kỳ có khí chất đi theo.

"Xin tự giới thiệu ta là người phụ trách hội sở này, gọi Thanh tỷ là được. Không biết muội tử tên gì?"

Trong khi Thanh tỷ bắt chuyện, Đỗ Cửu bắt đầu tấn công lần thứ nhất. Lần này chiêu trò từng đối phó với người tứ hải lại lại diễn ra lần nữa ở nhà ga Thiên Đô.

Trình Hoa đã rửa tay gác kiếm từ lâu, hiện tại hắn là lãnh đạo tầng trung của phòng kinh doanh Cẩm Tú, nhưng mắt nhìn vẫn rất độc.

Đêm đã khuya, song quảng trường ở nhà ga Thiên Đô vẫn sáng đèn, tàu hỏa xình xịch không ngừng ra vào.

Hầu hết các hành khách mệt mỏi đều đã nghỉ ngơi trong phòng chờ. Đám móc túi làm ca đêm dưới trướng lão bá đầu rất có quy luật, vừa đến giờ này lập tức hành động đúng giờ. Mỗi người xách một chiếc cặp da, ăn mặc gọn gàng, cực kỳ giống ông chủ làm kinh doanh.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, câu này được Tô Bình Nam ứng dụng trong trận đấu lần này. Trong mấy tiếng ngắn ngủi, tất cả quy luật của đám thuộc hạ dưới trướng lão bá đầu đều bị hắn dùng một số tiền lớn phá giải.

Tối hôm đó, đám hoạt động về đêm ấy gặp xui xẻo, vừa mới cuỗm được cái ví tiền, chưa kịp bỏ vào túi thì eo đã tê rần, sau đó miệng sùi bọt mép, ngã lăn ra đó. Tiếp theo là tiếng hét to: "Đánh kẻ trộm!"

"Đánh kẻ trộm!"

Câu nói này vừa vang lên, người của Đỗ Cửu lập tức xông tới đánh người. Các hành khách lập tức sục sôi tinh thần tập thể, kéo nhau đến gia nhập. Tới khi Lục Phiến Môn đến bắt người, tên nào tên nấy đều bầm dập mặt mũi, không nhìn ra bộ dạng ban đầu.

Năm nay Mạc Tang bốn mươi tuổi, trông có vẻ chất phác, ai không quen biết hắn sẽ cho rằng đây là một lão nông chân lấm tay bùn.

Sau khi đàm phán thất bại, hắn lập tức tập hợp mấy chục người có năng lực, Kim Ti Đại Hoàn Đao đã phủ bụi nhiều năm cũng lấy ra, bề mặt đã được bôi đầy mực, đang đợi đối phương đến,

Nhiều năm xuôi chèo mát mái khiến cho quan niệm của Mạc Tang vẫn luẩn quẩn trong vinh quang đánh bại người tứ hải và người đại hà năm xưa. Hắn hoàn toàn không ngờ lần này đối thủ không phải là tổ chức có tính chất giống như hắn, mà là một Tô Bình Nam được trùng sinh, gian xảo như hồ ly.

Trong vòng một đêm, hai mươi bảy tên móc túi bị bắt toàn bộ, Mạc Tang như bị đánh một gậy phủ đầu.

Đến khi hắn phản ứng lại, phái nhân mã ra ngoài, thì nhà ga đã yên ổn như cũ, không còn sóng gió.

Cẩm Tú công kích lão bá đầu làm dấy lên lớp sóng này đến lớp sóng khác, đủ kiểu đủ loại, khiến người Thiên Đô mở mang tầm mắt.

Mạc Tang còn chưa bình tĩnh lại sau đả kích giữa đêm khuya, tin tức nối gót tới vào sáng hôm sau càng làm hắn tầm mắt tối sầm.

Đám móc túi hoạt động buổi sáng và đám móc túi hoạt động buổi tối dưới trướng lão bá đầu không ở cùng nhau, cho nên đám ca sáng không nhận được tin tức tối qua.

Hơn nữa, nhóm móc túi ca sáng có nhân số đông nhất, cường hãn nhất trong đám thuộc hạ của lão bá đầu.

Những người này lấy một tấm vé xe chặng ngắn, chui lên chuyến tàu đi về phía Nam. Sau khi lên tàu, đợi đến lúc tàu hỏa sắp chạy, bọn hắn sẽ xách bọc đồ trên giá đựng hành lý ném xuống dưới, bên dưới có người tiếp ứng. Nếu xung quanh có người dám can thiệp, bọn hắn lập tức sử dụng bạo lực.

Hôm nay không giống mọi ngày. Khi bọn hắn xách bọc đồ lên, eo cũng tê rần, miệng sùi bọt mép, té xỉu ra đất. Sau đó có người hô lên: "Đánh kẻ trộm!"

Ngoài mấy con cá lọt lưới chưa kịp động thủ ra, đám ca sáng bị tóm gọn một mẻ.

Mạc Tang không còn hơi sức đâu mà giận dữ nữa. Cả buổi sáng hắn đích thân dẫn người, những người này ai nấy đều mặt mày dữ tợn, phần eo căng phồng.

Kết quả là cả một buổi sáng đều gió yên sóng lặng, tựa như mọi chuyện đã xảy ra chỉ là ảo giác của Mạc Tang.

Sau khi chặt đứt nguồn lực quan trọng nhất của lão bá đầu, Tô Bình Nam lập tức chuyển tầm mắt sang một mối làm ăn quan trọng khác trong tay đối phương, cũng là mối làm ăn thất đức nhất.

Lũ trẻ bị lừa bán từ các nơi đều bị bọn ác nhân này đánh gãy tay gãy chân, cực kỳ thê thảm. Bọn chúng phải lang thang trên đường phố tấp nập để ăn xin, cách đó không xa có hai tráng hán theo dõi.

Tuy nhiên bọn hắn không biết là tất cả đường phố có ăn xin ở Thiên Đô đều có người cầm máy ảnh, chụp lia lịa những hình ảnh trẻ con giao tiền cho bọn hắn. Không lâu sau, tất cả những hình ảnh bất lợi đối với bọn hắn đều được đăng báo. Thị trưởng Tống nổi giận, đích thân phát biểu tuyệt đối không để cho bất kỳ một kẻ xấu xa nào chạy thoát.