Lục Phiến Môn lập tức hành động. Bọn hắn kinh ngạc phát hiện trong hành động lần này có rất nhiều người dân nhiệt tình hỗ trợ, chỉ rõ tất cả mục tiêu địa điểm. Nhờ đó, thành quả của hành động tối hôm đó có thể nói là có thu hoạch lớn nhất trong mười mấy năm qua.
Có một số kẻ còn muốn chối cãi, nhưng báo chí chụp ảnh rồi tung ảnh ra, ai cũng phải cúi đầu nhận tội.
Khi lão bá đầu kịp phản ứng, bắt đầu nhúng tay, bấy giờ hắn mới phát hiện ra bất tri bất giác binh hùng tướng mạnh của mình bị đánh úp còn không tới hai ba phần. Hơn nữa, nguồn kinh tế của hắn bị cắt đứt toàn bộ.
Trên gương mặt luôn treo nụ cười híp mắt của lão bá đầu lóe lên lãnh ý, hắn nói với Mạc Tang: "Giúp ta hẹn Tô Bình Nam nói chuyện."
Điểm hẹn là khách sạn suối nước nóng của chính phủ, đây là nơi cả hai bên đều vừa ý. Suối nước nóng ở thành phố Thiên Đô rất tuyệt, lão bá đầu đã bao cả một phòng nhỏ.
Trong căn phòng trước đó vốn chật kín người, bây giờ vắng vẻ chỉ có hai người. Lão bá đầu thoải mái nằm ngửa trong suối nước nóng, thân hình đã béo lên thấy rõ, thịt thừa ở bụng nhão nhoẹt. Tuy nhiên, hình xăm ở lưng và vết sẹo khắp người cho thấy nam nhân này đã từng điên cuồng.
Sau lưng lão bá đầu là một người trẻ tuổi cao ngang tầm Đỗ Cửu, liên tục nghịch ngón tay, hành động hoàn toàn không ăn nhịp với một thân cơ bắp cuồn cuộn kia.
Lão bá đầu nhìn Tô Bình Nam vén rèm cửa, khá kinh ngạc về anh chàng Tô Bình Nam này. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một thanh niên trẻ phát triển đến trình độ này ở độ tuổi ấy.
Tô Bình Nam xuống nước từ phía bên trái hồ nước nóng, cách lão bá đầu khoảng ba thước. Đây là thói quen của hắn khi lang thang tứ xứ ở kiếp trước, hắn cho rằng đó là khoảng cách an toàn nhất để đàm phán.
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, lão bá đầu đã phiêu bạt khắp chốn giang hồ khó lường, đến năm sáu tuổi vẫn sừng sững không ngã. Tô Bình Nam nào dám coi thường một nhân vật như vậy, hắn phải cẩn thận nhất có thể.
Đỗ Cửu chắp hai tay sau lưng, đứng đằng sau Tô Bình Nam, nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi cao ngang ngửa mình. Hắn có thể cảm nhận được đối phương rất khó đối phó.
Lão bá đầu mở lời trước, chỉ vào tráng hán cao bằng Đỗ Cửu ở sau lưng mình: "Hắn tên là Đỗ Thạch, đồ đệ nhỏ nhất của ta."
Sau đó hắn lại chỉ vào Đỗ Cửu và nói: "Trùng hợp thật, hắn tên là Đỗ Cửu."
Tô Bình Nam mỉm cười không lên tiếng, hắn biết Đỗ Thạch này. Tuy nói là đồ đệ nhỏ nhất của lão bá đầu, nhưng không học được bất kỳ ngón nghề nào của lão bá đầu, toàn học vật lộn đánh đấm. Hắn cũng là thanh đao sắc bén nhất trong tay lão bá đầu. Người này đầu óc chậm chạp, nhưng đánh nhau lại nhạy bén kinh người. Đỗ Thạch trung thành tận tâm với lão bá đầu cả đời. Sáu năm sau, lão bá đầu chết trong nội đấu, cuối cùng hắn dùng cách tự sát để đi theo lão bá đầu.
"Giang hồ ấy mà, mọi người đều có thắng có thua, đừng tổn thương hòa khí. Lần này ta chịu thua, ta sẽ thả người và cho ngươi một trăm vạn, không thể để Tiểu Hồng Bào huynh đệ uổng công vất vả một phen."
Lão bá đầu biết chuyện không thể cứu vãn nên lập tức giảng hòa, thái độ cực kỳ khiêm nhường, cắt đất đền tiền không chút do dự, thể hiện phong thái và sự quyết đoán của người giang hồ thế hệ này.
Tô Bình Nam khẽ lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc: "Bá đầu ngươi là tiền bối, cũng là trưởng bối. Bình Nam có vài lời muốn nói. Ngươi già rồi, đã đến lúc rời khỏi vòng xoáy thị phi này. Ở cái tuổi này thì nên về nhà ở bên vợ con nhiều hơn. Ngươi nói xem có phải không, Cát đại gia?"
Trước khi Tô Bình Nam nói chuyện, lão bá đầu vẫn cười ha hả, tựa như hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề thắng thua giữa hai người.
Lúc Tô Bình Nam nói đến chỗ ở bên vợ con nhiều hơn, mặc dù nụ cười trên gương mặt lão bá đầu vẫn không thay đổi, nhưng đồng tử chợt co rụt lại.
Khi câu "Cát đại gia" vang lên, lão bá đầu không giữ được nụ cười trên gương mặt nữa. Hắn đứng bật dậy, nhìn chòng chọc vào Tô Bình Nam bằng ánh mắt hung ác, khí thế không thua gì năm xưa, dường như dáng vẻ cười ha hả kia chưa từng tồn tại.
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn như thường, hắn phớt lờ ánh mắt âm độc như rắn của lão bá đầu, cười ha ha nói.
"Rất nhiều chuyện bắt đầu từ người bên cạnh. Bá đầu à, ngươi già thật rồi, cho nên cũng không ngoại lệ."
Tô Bình Nam khéo léo chôn một hạt giống nghi ngờ trong lòng lão bá đầu.
Sau đó hắn vẫy ra ra hiệu cho Đỗ Cửu ra ngoài trước. Đỗ Cửu do dự, nhìn Đỗ Thạch bên cạnh lão bá đầu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Sắc mặt lão bá đầu âm tình bất định, hắn không biết rốt cuộc người trẻ tuổi trước mặt trông có vẻ kiêu ngạo nhưng thật ra rất gian xảo này đã biết những gì.
"Ngươi cũng ra ngoài đi."
Lão bá đầu nói với Đỗ Thạch.
Mặc dù hắn biết năng lực tư duy của Đỗ Thạch có vấn đề, cũng rất trung thành tận tâm với hắn. Nhưng tính cẩn thận đã ăn sâu vào xương, hiện giờ lão bá đầu bị Tô Bình Nam hù dọa, không dám tin tưởng ai.
Lời lẽ của Tô Bình Nam sắc như dao: "Bá đầu, chẳng hay cái tên Cát Huy Hoàng có đủ để chúng ta làm giao dịch không?"