Chương 8: Phải bị tội gì

Vừa bước vào phòng, Vân Thanh đã nhìn thấy Vân Hoàng đang đứng bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, nàng ta hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhìn về phía cửa sổ: "Tỷ tỷ, Thuý Trúc nói tỷ đang ngủ, ta biết ngay là tỷ gạt ta, trong phủ có thích khách, tỷ tỷ làm sao ngủ được."

Vân Thanh không chút biến sắc quét mắt một vòng quanh phòng, Lý Thị mới vừa đến Thanh Tâm Uyển đem mọi chuyện thuật lại với nàng ta, cảm thấy Vân Hoàng có chút kỳ quặc, nên nàng ta đến xem cho rõ, trong phòng dường như có mùi máu tươi.

Ngửi kỹ thì lại không rõ ràng lắm, giống như là mùi thuốc.

Vân Hoàng thu tay áo, lãnh đạm nói:"Muộn như vậy rồi, người tới đây có việc gì?"

"Ta lo lắng cho tỷ tỷ." Vân Thanh thân mật ôm lấy cánh tay Vân Hoàng, xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra: "Tỷ tỷ, ta muốn ngủ cùng tỷ, nếu không may có thích khách, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."

Kỳ thật, Vân Hoàng đúng là có chút bội phục Vân Thanh, tài diễn xuất của nàng ta có thể linh hoạt như vậy, mặc kệ Vân Hoàng có thái độ thế nào, nàng ta vẫn như cũ không chút biểu lộ khác thường.

"Không cần."

Nhìn nàng cự tuyệt, Vân Thanh càng cảm thấy nàng có việc giấu diếm, có thể trong phòng thật sự có người đang ẩn nấp, nhất mực không muốn đi, liền nũng nịu đong đưa cánh tay Vân Hoàng: "Tỷ tỷ, ta dù sao cũng đã đến. . ."

"Bên trong phòng không có ai." Vân Hoàng đã sớm nhận ra ý đồ của Vân Thanh, nhếch miệng ghé vào tai nàng ta thấp giọng nói:"Nếu như thật sự có người nào đó, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng cho ngươi nắm cán sao? Muội muội tốt của ta, cho dù đêm nay ngươi ở lại đây cũng không tìm thấy gì đâu, chi bằng sớm trở về, để tránh tỷ tỷ thấy ngươi sẽ bị buồn nôn."

Hơn nữa, muốn ở lại đây còn phải xem tâm trạng nàng có vui hay không.

Vân Thanh thoáng chốc không kịp phản ứng, hô hấp trì trệ: "Tỷ tỷ, lời nói này ý là người đã chứa chấp thích khách sao?"

"Ta nào có lá gan lớn như vậy, muội muội tốt nhất vẫn là đừng vu khống ta." Vân Hoàng vừa nói vừa mỉm cười đắc ý, đem tay Vân Thanh trực tiếp đẩy ra, đi đến bên giường ngồi xuống, hướng ra phía ngoài gọi lớn: "Thúy Trúc, thay ta tiễn Nhị tiểu thư về."

Nghe tiếng, Thúy Trúc liền vào phòng, khom người nói: "Nhị tiểu thư, xin mời."

Dù cho Vân Thanh có mặt dày mà muốn ở lại, cũng không chịu nổi bị ghét bỏ như vậy, huống chi là đã có được đáp án: Thích khách kia đã rời đi, cho dù nàng ta lưu lại cũng không tra ra được gì.

Vân Hoàng cũng đã nói chuyện thẳng thắn như vậy, nàng ta còn có thể làm được gì.

Vân Thanh mang theo một bụng oán khí trở lại Thanh Tâm Uyển, Lý Thị còn đang trong phòng đợi nàng, vừa nhìn thấy nàng ta đi vào, lập tức đứng dậy dắt tay nàng ta qua, sốt ruột hỏi: "Thế nào, có phải là bên trong phòng giấu người?"

"Nương —— "

Dù Vân Thanh có lão luyện thế nào, thì lúc này nàng ta cũng chỉ mới có mười bốn tuổi, không giữ được bình tĩnh, nàng thừa cơ đem chuyện này thêm mắm thêm muối nói cho qua, nửa tin nửa ngờ: "Ả ta lại dám bao che thích khách, cũng không biết là lấy ở đâu ra lá gan lớn như vậy."

"Đáng khinh!" Lý Thị mắng một tiếng, nắm lấy khăn tay run lên bần bật:" Ta biết ngay là con nha đầu chết tiệt đó có mờ ám, sớm biết như vậy ta đã xông vào bên trong, để xem hiện tại nó còn đắc ý được nữa không."

Nghĩ đến việc cơ hội bắt lấy Vân Hoàng ở ngay trước mắt đã bị bỏ lỡ, Lý Vị Ương hận không thể nào hận hơn, Bà ta tức đến mức sắp cắn nát chiếc răng ngà.

Phổi gần như nổ tung!

Vân Thanh hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nàng ta kéo lấy tay Lý thị:" Mẫu thân, lúc này không phải là lúc lo bắt Vân Hoàng, điều quan trọng nhất chính là người phải lấy lòng phụ thân, chỉ cần phụ thân đứng về phía chúng ta, khi ấy một Vân Hoàng có là gì?"

Lời này có lý! Hai con ngươi Lý Thị sáng lên, cảm thấy nữ nhi nói rất đúng, chỉ cần Vân Bách đứng về phía hai mẫu thân họ, bà ta lại có thêm gia tộc họ Lý làm hậu thuẫn, có con trai có con gái, còn cần phải sợ một Vân Hoàng nhỏ bé sao?

Nực cười!

Lý Thị nâng tách trà mà Tử Tô đưa tới , nhấp một ngụm: "Là do mẫu thân thiển cận, Thanh nhi mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, sau ba ngày còn phải tham gia cung yến."

"Ừm." Vân Thanh gật đầu, nàng ta nhất định sẽ toả sáng nhất trong buổi cung yến sắp tới, nàng ta tiễn Lý thị ra cửa, nghĩ một đằng nói một nẻo nhắc nhở: "Nương, người có phát hiện Vân Hoàng giống như đã biến thành người khác rồi hay không, chẳng lẽ bệnh nặng đến mức hồ đồ?

Lý Thị bước chân chùng lại, trong lòng nghi ngờ, do dự nói: "Cũng Có thể."

Sau khi tiễn Lý thị về, Vân Thanh ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.

Tử Tô quan sát lời nói của nàng ta, đưa lên một tách trà khác, đồng thời lấy tay ấn huyệt thái dương cho nàng ta, là tâm phúc, nên có nhiều chuyện Tử Tô biết rất rõ, trong lòng sáng như gương:"Tiểu thư có phải là đang nghĩ đến chuyện của đại tiểu thư?"

Vân Thanh mở mắt ra, nhẹ nhàng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Đại tiểu thư của chúng ta thật sự đã biến thành một người khác."

Đổi lại trước đó, Vân Hoàng khúm núm, tính tình mềm yếu có thể bắt nạt, còn bây giờ nàng cứng cỏi, mạnh mẽ, thậm chí còn có thể xé rách mặt người khác.

Người này, giống như là đổi hẳn trái tim!

——

Vườn Ngô Uyển.

Thúy Trúc vào phòng, nhìn trái nhìn phải, không thấy tên hắc y nhân kia, liền thở phào một cái, vốn đang nghĩ sẽ bị Vân Thanh bắt tại trận, dọa nàng ta trái tim nhảy lên tận cổ họng, còn tưởng thanh danh của đại tiểu thư sẽ vì vậy mà bị hủy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tiểu thư thông minh như vậy, sao có thể rơi vào bẫy của người khác, là nàng ta đã suy nghĩ nhiều, lo lắng những chuyện không đâu.

Thúy Trúc cố nén sự kinh ngạc trong lòng, mang theo khẩu khí kia đi đến bên cửa sổ đang mở, sau khi quan sát bên ngoài không thấy bóng dáng ai, liền hỏi:" Tiểu thư, người đó đi rồi sao?

Vân Hoàng đặt một chiếc gối thêu trúc xanh ra sau thắt lưng, chậm rãi nằm xuống: "Đi rồi."

Thúy Trúc đem nỗi lo lắng trong lòng buông xuống, lẩm bẩm: "Đi là tốt rồi, tiểu thư người nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ canh giữ ở ngoài cửa."

"Ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Vân Hoàng kéo chăn đắp lên trên người, thanh âm mềm mại, không chút nghi ngờ.

Thúy Trúc không phản bác được, ngoan ngoãn lùi về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài vươn vai một cái: "Cũng không biết Tô ma ma và Đông Sương khi nào mới trở về, đến lúc đó họ sẽ rất ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi của tiểu thư."

Nghe thấy Thúy Trúc đang lẩm bẩm, Vân Hoàng nhếch miệng cười. Kiếp trước, Tô ma ma cùng Đông Sương qua hai ngày sẽ về đến phủ, mang theo tin tức của đại ca về cho nàng, nàng cười mang theo chút chua xót, kiếp trước vào cuối năm Quốc Tử Giám đại ca nàng trên đường trở về gặp phải loạn dân, cuối cùng nhận lấy kết cục không toàn thây.

Về sau mới từ trong miệng Vân Thanh biết được, hết thảy đều là do Lý Thị ở sau lưng sắp đặt, đại ca là bị bọn họ thuê người diệt khẩu, Vân Hoàng nhìn chằm chằm vào chiếc rèm che du dương, trong đêm tối đôi mắt của nàng phảng phất như sao trên trời. Đời này, nàng nhất định phải bảo vệ đại ca cùng gia tộc Tưởng thị.

Ngọn đèn dầu, lại có thêm hai ngọn đèn nữa.

Nàng tỉnh lại rất sợ bóng tối, ban đêm cũng phải thắp đèn, trước đây bị giam trong lãnh cung, một ngày dài như một năm, đêm xuống liền thấy ngột ngạt, khó thở, có lẽ sợ hãi bóng tối suốt thời gian dài nên để lại di chứng.

Nghĩ đến đại ca Vân Trạch, Vân Hoàng khẽ nhắm mắt lại, khoé miệng nở một nụ cười.

Vân Hoàng nghiêng người sang một bên, đưa tay sờ vào vết hằn trên cổ, nàng đã bôi thuốc, nên chắc là qua ngày hôm sau sẽ tiêu hết sưng tấy, lại nhớ đến ánh mắt lãnh đạm của người đó, nàng bắt đầu không kiểm soát được suy nghĩ của chính mình.

Tối nay bị khống chế như vậy, chứng tỏ sức lực của nàng còn chưa đủ mạnh, xem ra nàng phải làm ít thuốc bột phòng thân, đề phòng những trường hợp khẩn.

——

Ngoài thành.

Rừng cây rậm rạp, trong đêm tối mịt tên hắc y nhân kia khó khăn đi về phía trước, bất ngờ ngã quỵ xuống.

Tiếng gió rít cùng âm thanh của sự rượt đuổi.

Chỉ thấy tên hắc y nhân kia nghiêng người dựa vào gốc cây, bóng trăng như mực vẩy xuống, mờ ảo, pha tạp với bóng cây, vừa lạnh lùng lại xa cách.

Bên cạnh hắn, là một người đang đứng trên cành cây, mang nửa chiếc mặt nạ hồ ly và khoác một chiếc áo choàng bằng gấm đỏ rực như lửa. Không thể phân biệt được là nam hay nữ.

"Ha ha —— "

Người kia cười khúc khích, âm thanh mê hoặc, vân vê sợi tóc: "Thế mà lại để cho chủ tử các ngươi rơi vào nguy hiểm, còn bị thương nặng, phải chịu tội gì?"