Chương 7: Đối chọi gay gắt

Chư vị quan binh động tác rất nhanh nhẹn, đi vào không đến nửa khắc liền đi ra.

"Vân Thượng Thư, đã đắc tội, chúng thuộc hạ xin cáo từ!"

Vân Bách tránh sang một bên, cười linh hoạt: "Các ngươi cũng là làm theo quân lệnh, cũng vì sự an toàn của Vân Phủ, chỉ là không biết thích khách này có thân phận gì?"

Quan binh lắc đầu: "Thuộc hạ cũng chỉ là nghe nói thích khách từ phủ Thừa Tướng trốn ra, cụ thể thế nào thì không rõ."

Đám người khí thế bừng bừng đến, lại thất vọng mà rời đi.

Vân Bách nhìn sang Vân Hoàng đang đứng bên cạnh, dặn dò nàng nghỉ ngơi sớm, sau đó đi khỏi vườn Ngô uyển, Lý thị đứng ngay cửa bất động một lúc, rồi dò xét hỏi:" Hoàng nhi thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Tạ di nương quan tâm, ta không sao." Vân Hoàng lãnh đạm, thái độ không mấy khác thường.

Lý Thị gượng cười, trấn an nàng: "Không có việc gì là tốt, di nương cũng yên tâm, sớm nghỉ ngơi đi."

Vân Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Thị, trong lòng tự giễu, Lý thị còn mong nàng sớm có chuyện gì thì đúng hơn, trong mắt hiện rõ sự thất vọng khó mà che giấu. Nàng siết chặt lòng bàn tay, nghĩ đến dấu tay in trên cổ, may mà có vạt áo bên ngoài cản lại.

Bằng Không, tai mắt nhiều như vậy, làm sao giấu được?

Chỉ với một mình Lý Thị cũng rất khó ứng phó rồi.

Thúy Trúc đỡ Vân Hoàng đi vào, nhìn thấy đồ vật bài trí trong phòng lộn xộn, vừa dọn dẹp, vừa nói: "Những người này cũng thật là, lục tung cả lên, chẳng lẽ cái rương đựng nữ trang cũng có thể giấu người sao?"

Gương nhỏ đựng trang sức của nữ tử sao có thể chứa được thích khách.

"Lại nói, cô nương khuê phòng làm sao có thể. . ."

Thúy Trúc chưa kịp nói ra lời cuối cùng, nàng ta đã mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người nam nhân mặc y phục đen trước mặt, nói không nên lời, không kiềm chế được, môi run rẩy: "Tiểu thư, hắn, hắn…!"

"Thúy Trúc." Vân Hoàng gọi nàng ta một tiếng, phân phó: "Đi rót nước đi."

"Tiểu thư!" Thúy Trúc không muốn đi, đem Vân Hoàng bảo hộ ở sau lưng, trừng mắt cảnh giác nhìn về phía tên hắc y nhân, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, mâu thuẫn vô cùng:" Nô tỳ không thể đi, không thể để một mình người ở đây được."

Người này thoạt nhìn không phải người tốt, nhất định là tên thích khách vừa rồi mà quan binh truy đuổi.

Nói thế nào Thúy Trúc cũng không chịu đi, tuyệt đối không thể để cho Vân Hoàng một mình lâm vào nguy hiểm.

Vân Hoàng cười khẽ, ánh mắt rơi xuống trên người Thúy Trúc: "Thúy Trúc, ngươi ra bên ngoài giúp ta trông chừng, đừng để ai đến đây, nếu không thanh danh của tiểu thư nhà ngươi sớm sẽ bị hủy."

Thúy Trúc suy nghĩ kỹ lại, quả thật đúng là như vậy, liền kinh hồn táng đảm đi ra ngoài.

Người áo đen đôi mắt hơi trầm xuống, đang chuẩn bị ra tay, Vân Hoàng thanh âm lại nhẹ nhàng: "Các hạ không được động đến nha hoàn của ta, vừa rồi ta đã che giấu giúp người, đương nhiên nàng ta cũng sẽ không nói ra."

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Người Áo đen thanh âm cố ý trầm xuống.

Vân Hoàng lắc đầu: "Không dám."

Sau đó, tên hắc y nhân dường như không ổn, ngã xuống ghế.

Liếc nhìn miệng vết thương của hắn, có thể thấy sâu thấu xương, lúc này máu đen chảy ra ngoài, chắc là hắn đã rắc thuốc có tác dụng cầm máu lên. Nhưng vừa rồi dùng sức quá nhiều làm ảnh hưởng đến vết thương.

Vân Hoàng khẽ hạ mí mắt, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Các hạ trúng độc."

Hắc y nhân ngước nhìn nàng, hơi khép mi mắt: "Ngươi biết giải?"

Nếu không, nàng nhất định sẽ không nói lời này, chắc chắn là muốn hắn thay nàng làm việc gì đó, nữ tử này, đúng là tâm cơ thâm trầm lợi hại.

Vân Hoàng xoay người đi tới bàn, rót chén nước, sau đó nhỏ một giọt máu của tên hắc y nhân vào trong chén.

Giây lát, nàng lại đi đến bàn đọc sách, cúi người viết chữ.

Chữ viết nhỏ gọn, cực kỳ thanh tao.

"Độc mà ngươi trúng có tên là thiên dẫn, không đau nhưng lại rất ngứa ngáy khó chịu, đây là phương pháp giải độc, trên đó cũng có ghi rõ cách thức để giải." Nói đến đây Vân Hoàng kinh ngạc, thiên dẫn không phải là kỳ độc, tuy nhiên khi độc tính bộc phát, ngứa ngáy không phải ai cũng có thể chịu được.

Ở kiếp trước, nàng cũng từng vì Vũ Văn Hằng mà trúng qua độc này, cảm giác ngứa ngáy giống như trăm ngàn con kiến đang gặm nhấm xương tủy, dùng tay gãi căn bản không thể xoa dịu được.

Nhưng người trước mặt, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có.

Người bình thường chắc chắn sẽ không có sức chịu đựng tốt như vậy.

Hắc y nhân dựa nghiêng vào bàn, dáng người mảnh khảnh, giọng nói lạnh lùng: "Muốn ta làm việc gì?"

Vân Hoàng cười khẽ, trả lời: "Nếu là ngươi nguyện ý."

"Ha—— "

Hắc y nhân khẽ hừ lạnh một cái, giọng nói mang theo chút bất cần: "Nếu không nguyện ý thì sao?"

Vân Hoàng không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nhìn chằm chằm người trước mặt không chút nao núng: "Vậy ta vẫn sẽ đem phương thuốc tặng cho các hạ."

Đối với câu trả lời của nàng, tên hắc y nhân có chút kinh ngạc, trong mắt loé lên một tia bất định, một lát sau hắn đem phương thuốc bỏ vào trong ngực, động tác chậm rãi, lộ ra vẻ tự phụ cùng xa lánh, toàn thân đều toát ra lạnh lùng và thờ ơ.

"Chỉ nghe nói trong phủ Vân Thượng Thư có nhị tiểu thư dung mạo như thiên tiên, tri thư đạt lễ, không nghĩ tới Vân đại tiểu thư càng giỏi hơn, lại còn biết giải độc."

Vân Hoàng trong lòng sửng sốt, xem ra người này đến từ kinh thành.

Chỉ là không biết thuộc thế lực nào, người của Thái tử, hay của Vũ Văn Hằng. . . Hoặc có thể là người của Ngũ điện hạ?

Bất kể là bên nào cũng được, chỉ cần không phải người của Vũ Văn Hằng, nàng đều có thể cứu: "Các hạ cũng đã nói chỉ là nghe đồn, lời đồn thì không thể tin được, ai cũng có sở trường riêng của mình, Vân Hoàng đơn độc nên càng phải giấu đi."

Y thuật hay độc thuật, cả hai thứ nàng đều biết.

Chỉ là nàng cũng không rõ làm cách nào mà bản thân biết được, kiếp trước năng lực này giống như là bẩm sinh, những phương thuốc chữa bệnh và giải độc đó cứ đi vào tâm trí nàng một cách vô cớ, cho đến lúc chết nàng cũng không hình dung ra được.

Hắc y nhân không tin nàng, vươn tay giữ chặt lấy cằm của nàng, nghiêng người: "Ngươi rất thức thời."

Vân Hoàng mở to mắt, cười nhẹ, may mà nàng đã nắm bắt được tình hình hiện tại của đối phương, dù hắn trên người đang mang thương tích nhưng nếu muốn giết nàng chẳng qua cũng dễ dàng như bóp chết một con châu chấu. Nàng cũng không muốn đem tính mạng mình ra để đánh cược.

Bàn tay trên cằm, các đốt xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ đẹp mắt, là tay của nam nhân.

"Tiểu thư, Nhị tiểu thư đang đi đến đây." Giọng nói lo lắng của Thúy Trúc từ ngoài phòng truyền đến, nàng ta nóng lòng muốn xông vào trong, nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ phải ngăn cản Vân Thanh, nên vẫn đứng yên không di chuyển.

Vân Hoàng thu hồi ánh mắt: "Các hạ có thể đi."

Hắc y nhân đứng yên bất động, bên ngoài thanh âm của Thúy Trúc càng thêm sốt ruột, thúc giục: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư đã đến cửa sân!"

Trong phòng, hai người bất giác nhìn nhau, giống như hai mũi tên đang chuẩn bị xuất kích.

"Nhị tiểu thư, muộn như vậy rồi người còn tới đây có việc gì sao?" Thúy Trúc không nghe thấy tiếng đáp lại, dẫn đầu nghênh đón.

Vân Thanh nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt của Vân Hoàng, từng bước ép sát: "Nghe nói trong phủ có thích khách, ta lo lắng tỷ tỷ ngủ không được, tối nay tới ngủ cùng tỷ tỷ, sao ngươi không vào phòng hầu hạ cho tỷ tỷ ngủ mà lại đứng đây?"

Thúy Trúc xoắn ngón tay cúi đầu xuống, không khiêm tốn, không kiêu ngạo nói: "Tiểu thư ngủ rồi."

"Ngủ rồi?" Vân Thanh mỉm cười, khuôn mặt vô cùng nhu hòa, nhìn chằm chằm Thúy Trúc hỏi: "Vừa xảy ra chuyện, tỷ tỷ nhanh như vậy liền ngủ rồi?"

"Tiểu thư nói buồn ngủ, để nô tỳ chờ ở bên ngoài." Thúy Trúc ánh mắt bình tĩnh liếc vào bên trong, khoé môi hơi mím lại, cũng không biết người kia đã đi chưa, nhưng ngàn vạn lần không thể hại tiểu thư: "Nhị tiểu thư phải chăng là muốn đi về?"

"Ta làm việc còn cần một nô tỳ như ngươi xen vào?" Vân Thanh ôn nhu nhẹ nhàng nhưng trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo, lời nói nhấn mạnh rõ ràng, cố ý lớn tiếng truyền vào trong phòng:" Nô tỳ của tỷ tỷ thật đúng là hỗn xược."

Nói lời này, tựa như là một con dao giết người, một nhát đâm vào.

Thúy Trúc liền vội vàng lắc đầu: "Nhị tiểu thư, hết thảy đều là ý kiến riêng của nô tỳ, là nô tỳ sai, không liên quan gì đến đại tiểu thư."

"Thật sự là trung thành!" Vân Thanh mở miệng mỉa mai: "Thúy Trúc, ngươi chỉ là một nô tỳ nhưng càng ngày càng to gan lấn lướt, ban ngày thì muốn nhúng tay vào chuyện của di nương, ban đêm còn muốn nhúng tay vào chuyện của ta."

"Rầm —— "

Âm thanh chói tay vang lên, Vân Thanh không thèm nhìn đến Thúy Trúc trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Thúy Trúc bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt sợ hãi.