Ở ngay lối vào, có một bóng người chậm rãi đi tới.
Y phục màu trắng tung bay, dáng đi cực chậm chạp, nếu không phải Vân Thanh thì còn ai vào đây nữa?
Đi được một đường lại dừng để nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một người dáng dấp mảnh mai, không ngừng xoa xoa cái bụng đã nhô cao của mình, không cần đoán cũng biết người đó chính là Tĩnh Tần.
Tất cả đều đến thỉnh an, Vân Hoàng và những người khác cũng không ngoại lệ.
Tĩnh Tần cũng không ở lại lâu hơn, vuốt bụng một cái:"Không cần đa lễ, các ngươi cứ vui chơi thoải mái, bổn cung dẫn Thanh nhi đến đây rồi sẽ rời đi ngay."
Xem ra Tĩnh Tần có một tính cách rất nhẹ nhàng và ôn hoà, không kiêu ngạo, hóng hách như Thư Quý Phi.
" Cung tiễn nương nương __"
Sau khi Tĩnh Tần rời đi, mọi người đều âm thầm nhìn về phía Vân Thanh, họ bắt đầu bàn luận, ai cũng biết trước giờ Vân Thanh luôn nổi tiếng là người tài sắc, nhưng thời gian gần đây tin đồn về nàng ta khiến người khác phải né tránh.
Là con người thì ai mà không muốn hướng đến chỗ cao.
“ Tỷ tỷ.” Vân Thanh đi tới, lơ đi những ánh mắt đang xem thường nàng ta, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ngây thơ, vô tội:" Tỷ tỷ, sao không đợi muội vào cung, làm muội phải một mình đến đây."
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng đổ dồn về phía Vân Hoàng.
Vào cung nhưng không thèm đợi, như vậy khác nào muốn chèn ép muội muội của mình? Nghĩ đến thái độ và khí chất của Vân Hoàng vừa rồi, chỉ e lời của Vân Thanh nói là thật.
Vậy còn những tin đồn kia có phải hay không là do đích trưởng nữ nhà họ Vân đã cố tình lan truyền?
Vân Hoàng nhìn biểu hiện của mọi người, thản nhiên nói:"Muội muội, ta còn tưởng ngươi bị phụ thân phạt không thể đến được nên mới đi trước, hơn nữa những người tham gia cung yến này đều là đích nữ, là dòng dõi chánh thất, ngươi xuất hiện ở đây, e là không thích hợp."
"..." Vân Thanh dường như có thể cảm nhận được tất cả ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bởi vì nàng ta vốn dĩ chỉ là đích thứ!
Đáng ghét! Tại sao nàng ta không phải là con gái của chủ mẫu chứ? Không, chỉ cần đợi đến lúc di nương của nàng ta là Lý thị được phù chính, thì nàng ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành con của chính thất, một đích nữ thật sự.
Vân Thanh nhanh chóng thu lại biểu cảm, che miệng cười:"Tỷ tỷ à, tỷ nói rất đúng, nhưng chẳng qua là do Tĩnh Tần nương nương nhất mực yêu thương muội, Cho nên người mới ban cho muội đặc ân để vào cung tham dự yến tiệc mà thôi."
Vân Hoàng cũng không thấy kinh ngạc trước câu trả lời này.
Chẳng có gì lạ nếu Vân Thanh vào được đây, nhưng nàng ta lại thản nhiên lợi dụng Tĩnh Tần để nâng cao vị thế của mình, quả thật là rất biết cách tranh thủ thời cơ, nhưng mà Tĩnh Tần sao có thể nguyện ý làm một con cờ mặc cho nàng ta sắp đặt.
Vân Hoàng bày ra vẻ mặt khó chịu, thấp giọng trách cứ:" Muội muội, thật tốt khi ngươi cũng biết điều này, nhưng ngươi cũng đâu cần phải kéo theo Tĩnh Tần nương nương xuống nước, ngươi nói lời như vậy, mọi người đều sẽ nghĩ rằng nương nương dựa vào sự sủng ái của thánh thượng mà vượt quá giới hạn, không tuân thủ quy tắc trong cung."
Giọng nói không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của các phu nhân và tiểu thư đang có mặt ở đó.
Đúng vậy, buổi cung yến này chỉ dành cho đích trưởng nữ, Vân Thanh chỉ là một thứ nữ, mặc dù dung mạo có chút xinh đẹp nhưng mà chỉ dựa vào sự ưu ái của Tĩnh Tần liền có thể bỏ qua hết tất cả quy tắc sao?
Vậy thì bọn họ là cái gì?
Đây rõ ràng là đang dung túng cho nhi nữ của kế thê tranh giành với dòng dõi chánh thất, mọi người nén cơn giận, trong lòng thầm trách mắng Tĩnh Tần.
Vân Hoàng này cũng là một người tỷ tỷ tốt nên mới có ý nhắc nhở.
Vân Thanh tức giận đến mức không thở nổi, siết chặt lòng bàn tay rồi nở nụ cười: "Tỷ tỷ, Nương nương chỉ là..."
"Được rồi!" Vân Hoàng nhanh chóng cắt ngang lời nói của Vân Thanh, sợ rằng nàng ta sẽ nói sai thêm lần nữa, vội mở lời trấn an:" Ngươi vừa mới lăn từ cầu thang xuống, nội thương nghiêm trọng như vậy, đừng có đứng đó lâu, lại đây ngồi bên cạnh ta, đợi đến lúc buổi tiệc bắt đầu ta sẽ giúp cho ngươi."
Tức điên cả người!
Nàng ta rất muốn xé nát cái miệng nhỏ nhắn của Vân Hoàng ra ngay tức khắc!
Vân Hoàng nói như vậy, không khác nào đang ngầm thừa nhận tin đồn là thật!
Vân Thanh sắc mặt tái nhợt, vô cùng khó coi.
Vân Hoàng thuần thục dùng sức kéo nàng ta một cái.
"Ầm--"
Ngay lập tức Vân Thanh ngã xuống đất, không còn chút hình tượng nào, tiên nữ giáng trần trong nháy mắt đã bị nhuộm đen bởi bùn đất, trông rất buồn cười:"Vân Hoàng, ngươi làm gì vậy?"
"Muội muội, có sao không? Ta chỉ muốn giúp muội, cũng đâu biết muội lại đứng không vững." Vân Hoàng đưa tay ra một cách vô tội, nếu nhìn từ góc độ của các phu nhân, tiểu thư bên kia, họ sẽ đều cho rằng nàng chính là đang muốn giúp Vân Thanh nhưng lực bất tòng tâm, Vân Hoàng bất lực cuối đầu, dùng giọng nói mà chỉ có Vân Thanh mới có thể nghe thấy:" Mùi vị này ngươi thấy thế nào?"
Vân Thanh trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “ Là ngươi cố ý đẩy ta!"
Các phu nhân và tiểu thư xung quanh đều xem thường ra mặt, nữ tử này lòng dạ thật nhỏ nhen, rõ ràng là tự mình ngã lại quay sang trách tỷ tỷ mình.
Vân Hoàng lắc đầu, với vẻ mặt đầy lo lắng:" Ta không có."
"Tỷ tỷ, là vừa rồi muội cảm thấy có người kéo lấy y phục của muội, muội còn tưởng đó là tỷ." Vân Thanh im lặng một lúc rồi cười đáp:" Muội sai rồi, muội không nên nghi ngờ tỷ một cách vô căn cứ như vậy."
"Tỷ tỷ tha lỗi cho muội có được không? Tỷ tỷ." Vân Thanh phụng phịu tỏ vẻ đáng thương.
Muốn cắn ngược lại nàng sao, nằm mơ đi!
Vân Hoàng mỉm cười: "Ta ở gần ngươi nhất, ngươi nghi ngờ ta cũng phải thôi, nhưng mà y phục của ngươi có thể là do bị vật khác móc trúng, ngươi nhìn đi, nơi đó còn có sợi lụa ở dưới váy của ngươi. "
"Thanh nhi! " Trường Nhạc từ phía sau đi tới, vẫy tay ra hiệu với Vân Thanh: "Ngươi mau đến đây, đâu cần phải ở đây phí thời gian với loại người này, thanh giả tự thanh, ta tin tưởng việc ngươi bị ngã chắc chắn là do có kẻ cố ý gây ra, chứ không phải bị cành cây móc trúng. "
Nói rồi, nhìn về phía Vân Hoàng khiêu khích.
Nhưng nàng đã phớt lờ, không thèm đếm xỉa nàng ta.
Công chúa gây náo loạn, khiến tất cả các thần phụ và tiểu thư đều tản đi, Liễu Thanh Uyển che miệng cười khúc khích, thuận nước đẩy thuyền:"Vân Hoàng tỷ, muội muội của tỷ thật là ngang ngược, muội muội của ta được mẫu thân quản giáo rất nghiêm nên không bao giờ dám nói với ta như vậy."
Giang Linh liếc mắt nhìn Liễu Thanh Uyển một cái, trong mắt mang theo gợi ý.
Liễu Thanh Uyển lập tức hiểu ra, vỗ miệng của mình: "Xem cái miệng này của ta, thật ngốc nghếch ! Ta lại nhắc đến nỗi đau của tỷ."
"Không sao." Vân Hoàng lắc đầu.
Không ai có thể thay đổi được sự thật là mẫu thân của nàng đã khuất.
Ở phía đối diện Ngự hoa viên.
Yến Cửu Tiêu nằm nghiêng trên mái nhà, bên cạnh đặt một bình rượu ngon, dưới thân còn đệm tấm thảm như ý, hoa văn tinh xảo, hắn nhấp một ngụm rượu, mùi thơm của rượu toả ra, ngọt ngào nơi cổ họng.
" Chậc——"
Hắn nheo mắt nhìn cảnh tượng trong Ngự hoa viên:" Đây đúng là một màn kịch hay."
Ảnh Nhị đứng bên cạnh, nghiêng người nhìn theo, đầu ngón tay đang xoắn một bông hoa, phô trương nói:"Vương Gia, người đang nói đến Vân cô nương sao?"
Yến Cửu Tiêu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đặc biệt ghét bỏ liếc Ảnh Nhị một cái.
"Meo__" Con thú nhỏ trông giống như con mèo với bộ lông đỏ rực đang quanh quẩn dưới chân của Yến Cửu Tiêu kêu lên, trong mắt cũng thể hiện sự khinh thường đối với Ảnh Nhị.
Thật ngu ngốc khi hỏi một câu đơn giản như vậy!
Ảnh Nhị nhìn thấy nó, cười chế nhạo:" Kêu gì mà kêu, ngươi đâu phải một con mèo mà học kêu meo meo, đến cả tiếng kêu của riêng mình cũng không có, sao ngươi ngốc như vậy chứ!"
"Meo_" Con thú nhỏ trực tiếp nhe răng lao vào người Ảnh Nhị, muốn triệt để hạ gục.
Yến Cửu Tiêu nhíu mày: "Ồn ào."
Một người một thú, lập tức im lặng như ve sầu.
Yến Cửu Tiêu tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu, mắt vẫn chăm chú nhìn sang Ngự hoa viên, Đúng lúc Ảnh Nhị đang đi lấy đồ ăn ngon cũng quay trở lại, nhanh chóng đưa qua cho hắn bánh ngọt và hạt dưa.
"Vương gia, hoàng thượng đang tìm ngài." Ảnh Nhị lên tiếng nhắc nhở.
Yến Cửu Tiêu lười biếng nheo mắt lại, bên trong thoáng qua một tia lạnh nhạt: "Cho hắn chờ đi."
Ảnh Nhị và Ảnh Nhất:"..."
Yến Cửu Tiêu phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, liếc mắt nhìn sang Ngự hoa viên một lần nữa.
Vân Hoàng đã rời đi.
Các phu nhân tiểu thư cũng đã rời đi.
Không còn kịch để xem, Yến Cửu Tiêu đứng lên, vỗ tay nói:" Đi thôi."
Đi theo phía sau, Ảnh Nhị chọc vào cánh tay của Ảnh Nhất, kỳ quái nói: "Vừa rồi ngươi có phát hiện ra là Vương gia chẳng còn bị sặc vì uống rượu nữa, có phải bệnh 'xui xẻo' của ngài ấy đã chữa khỏi rồi không?"
" Rít——”
Khi họ nhìn lại phía trước, Yến Cửu Tiêu đã đột nhiên biến mất trên mái nhà với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai người chạy vội đến nhìn xuống lỗ hổng trên mái nhà.
"Vương gia, ngài không sao chứ!"