Chương 23: Phong ba mới nổi lên

Bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Ai cũng không nghĩ tới Trường Nhạc lại đột nhiên hỏi đến việc này, chư vị thần phụ đều hướng sự chú ý đến Vân Hoàng.

Những lời đồn đại kia từ lâu đã lan truyền khắp kinh thành.

Trước kia bọn họ từng nhìn Vân Hoàng bằng ánh mắt đố kị, nhưng bây giờ lại cảm thấy may mắn, thậm chí có chút hả hê trước bất hạnh của nàng, còn chưa thành thân, thanh danh của Tam Điện Hạ đã rối tung lên như vậy... Đối với nữ tử mà nói, điều này là chuyện rất đáng xấu hổ.

Vân Hoàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Trường Nhạc: "Hồi công chúa, là thần nữ."

"Ồ?" Trường Nhạc cười nhạo: "Ngươi chính là Vân Hoàng đích nữ của Vân gia, kẻ bất tài vô dụng trong lời đồn đây sao?

Trường Nhạc trông thấy khuôn mặt của nàng, vội che giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, càng thêm tức giận và ghen ghét: "Chính là ngươi đã hủy hoại thanh danh của Tam Hoàng huynh ta. . ."

"Tam công chúa!"

Vân Hoàng cắt ngang lời nói của Trường Nhạc, bỏ qua sự hung hãn của nàng ta, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Thanh danh của Tam điện hạ làm sao có thể bị một tiểu nữ tử như thần nữ đây hủy hoại được."

"Hừ!" Trường Nhạc trừng mắt nhìn nàng, tiếp tục dây dưa: "Nếu không phải ngươi, thì tại sao khắp kinh thành người ta đều nghị luận về tam hoàng huynh, còn làm tam hoàng huynh bị phụ hoàng quở trách, khiến huynh ấy buồn bực không thôi!"

Nghĩ đến dáng vẻ ủ rũ của Vũ Văn Hằng, Trường Nhạc không khỏi tức giận, Tam Điện Hạ luôn yêu thương nàng ta, hai huynh đệ cùng nhau lớn lên rất thân thiết, nàng ta không nỡ nhìn thấy Tam Điện Hạ vì chút chuyện nhỏ này mà buồn phiền.

"Tam công chúa, nhân vật chính của những lời đồn đại kia có phải là thần nữ không? Hay là một người khác!" Vân Hoàng cúi mặt xuống, thẳng thắn mà hỏi, biết Vũ Văn Hằng bị Hoàng Thượng chỉ trích, tâm tình thấy vô cùng tốt.

Chỉ với một câu, đã khiến Trường Nhạc phải nghẹn lời.

Nhân vật chính đương nhiên không phải Vân Hoàng, mà là Vân Thanh, Trường Nhạc cũng biết rõ là như vậy, chỉ là nàng ta cùng Vân Thanh quan hệ rất tốt, Tĩnh Tần cùng mẫu phi nàng ta lại là đồng minh, nàng ta tất nhiên không muốn gây rắc rối cho Vân Thanh.

Nên chỉ có thể ra tay với Vân Hoàng.

Nhưng ai biết được, tiểu nha đầu khốn kiếp này lại lợi hại như vậy, chỉ với vài câu nói đã khiến nàng ta nghẹn cứng cả họng, nhưng cũng không thể bỏ qua được!

"Cho dù không phải, thì đó cũng là lỗi của ngươi!"

Vân Hoàng cười lạnh, không giận cũng không đắc ý: "Công chúa đang định áp đặt tội danh lên đầu của thần nữ sao? Hay là muốn dùng thân phận của mình để ức hiếp thần nữ!"

Trường Nhạc đương nhiên sẽ không thừa nhận điểm ấy, mạnh miệng nói: "Ngươi có thân phận gì, lại dám nói chuyện với bổn công chúa như vậy?"

" Thân phận của thần nữ so với công chúa đương nhiên là không thể sánh bằng." Vân Hoàng yếu ớt cúi đầu, không vội: "Chỉ là thần nữ cũng biết oan có đầu nợ có chủ, sẽ không tùy tiện gây phiền phức cho người vô tội!"

Thư Quý Phi không thể đứng nhìn nhi nữ của mình bị bắt nạt, sắc mặt giống như là hoa hải đường: "Đích nữ Vân gia thật là lợi. . ."

"Được rồi—— "

Hoàng hậu nhân cơ hội ngắt lời của Thư Quý Phi, nhướng mày cười một tiếng: "Đều là phiền phức nhỏ nhặt của những người trẻ tuổi, Trường Nhạc, ngươi là công chúa thì phải có phong thái của một công chúa, làm sao có thể cùng Hoàng nhi so đo. Thời gian không còn sớm, Xuân Cầm, hãy đưa chư vị phu nhân đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi."

Thân mật xưng hô, trong nháy mắt rút ngắn mối quan hệ, đem Vân Hoàng kéo về phía mình.

Thư Quý Phi siết chặt khăn tay, vẻ mặt không thay đổi.

"Vâng." Xuân Cầm bên cạnh hoàng hậu hướng đến chư vị phụ nhân, phúc thân nói: "Các vị mời đi theo nô tỳ."

Trường Nhạc ánh mắt ghen ghét, nhìn bọn người rời đi, nàng ta cùng Thư Quý Phi hành lễ Hoàng hậu, sau đó liền đi theo.

Lát sau, đoàn người đã đến ngự hoa viên.

Xuân Cầm ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là u linh lan, một năm chỉ nở một lần, là của bệ hạ tặng cho hoàng hậu Nương Nương."

"Xuân Cầm cô cô, Bản Công chúa lại nghe nói u linh lan này mẫu hậu đã sớm tặng cho mẫu phi ta." Trường Nhạc theo sát phía sau, cắt ngang lời nói của Xuân Cầm: "Mẫu phi ta đặt tên nó là chung tình, còn có hoả liên trong hồ nước, là của phụ hoàng đã tặng cho Tĩnh Tần, trái lại đoá mẫu đơn rũ rượi kia mới chính là của mẫu hậu."

". . ." Xuân Cầm cắn môi, nhưng cũng không có ý phản bác.

Nàng chỉ là một nô tỳ, hoàng hậu lại không có ở đây, nên chỉ có thể mặc cho Trường Nhạc ăn nói linh tinh.

"Cổ nhân có nói, chỉ có mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc, cho nên đương nhiên là chỉ có hoàng hậu Nương Nương mới có thể sánh với vẻ đẹp của mẫu đơn, hoàng thượng và hoàng hậu tình cảm sâu đậm, thật đáng ngưỡng mộ ."

Đột nhiên, một giọng nói từ trong đám người vang lên.

Ngự hoa viên nhất thời yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Trường Nhạc lạnh lùng liếc mắt qua, thấy đó là Vân Hoàng, sắc mặt càng lạnh hơn, nhưng nàng ta cũng không thể nói lời phản bác, dù sao Vân Hoàng cũng không có nói lời ngông cuồng! Đã nếm qua cảm giác thất bại một lần, nàng ta không muốn lại nếm lần thứ hai!

Khốn kiếp!

Xuân Cầm trên mặt lộ ra nụ cười: "Vân đại tiểu thư nói đúng lắm."

Chuyện này nhanh chóng sẽ bị lãng quên, chỉ có điều các vị phu nhân, tiểu thư khác sẽ giữ khoảng cách với người của Vân gia dù là vô tình hay cố ý.

Đắc tội công chúa, thì có thể có kết quả gì tốt!

Hà Thị cúi đầu, thở dài: "Hoàng nhi, cái này. . . Ây!"

"Tam thẩm, ta sẽ không nói lung tung." Vân Hoàng cười với Hà thị, lửa giận trong lòng Hà thị cũng chóng bị dập tắt.

Thôi đi, chẳng qua chỉ là đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được nhiều như vậy.

Không có hoàng hậu và các phi tần ở đây, bầu không khí rất nhanh liền trở nên sôi nổi, không ít cô nương kết bạn đồng hành cùng nhau, hợp thành một nhóm, khiến cho ba vị tiểu thư của Vân gia càng thêm cô độc.

Vân Hoàng không có hứng thú với những bông hoa mà nàng đã quen nhìn thấy, cho nên tìm một cái đình để ngồi xuống, trong khi Vân Ly và Vân Chỉ thì lại vô cùng hào hứng đến đó thưởng thức.

"Vân tiểu thư nhìn không có hứng thú lắm."

Vân Hoàng quay đầu nhìn sang người đang đi tới, mỉm cười: "Liễu tiểu thư không phải cũng giống ta sao?"

Liễu Thanh Uyển khẽ giật mình: "Ngươi biết ta?"

"Liễu tiểu thư tài hoa hơn người ở kinh thành ai mà chẳng biết?" Liễu Thanh Uyển này, người cũng như tên, nhẹ nhàng tao nhã, khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, nàng ấy là một người tài sắc vẹn toàn, chỉ tiếc là lại gả cho một tên đào hoa:" Còn vị này hẳn là Giang tiểu thư của phủ Thừa Tướng?"

Giang Linh nhẹ nhàng đáp lại, cùng với y phục trắng, không có nói thêm.

Liễu Thanh Uyển cười cười, đem người kéo qua ngồi bên cạnh Vân Hoàng: "Vân tiểu thư chớ để ý, Linh nhi tính tình là như vậy, không thích nói chuyện, nhưng lại rất thẳng thắn."

Ngồi xuống, Giang Linh đột nhiên nói: "Ngươi vừa rồi nói như vậy, không sợ đắc tội với Thư Quý Phi sao?"

"Không sợ —— "

Biết hai người này thích người thẳng thắn, Vân Hoàng cũng không muốn quanh co lòng vòng, ở đây một người là tiểu thư của Ngự Sử phủ, còn một người lại là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, nếu có thể kết giao, thì trăm lợi mà vô hại.

Giang Linh nhíu mày: " Nhưng bà ấy chính là mẫu phi tương lai của ngươi."

"Giang tiểu thư không phải cũng nói là tương lai sao." Vân Hoàng mỉm cười, không hề do dự:" Mọi thứ còn chưa chắc chắn, thành hay không còn chưa biết được."

Nghe vậy, Giang Linh nhìn Vân Hoàng một cái thật sâu, không nói lời nào nữa.

Liễu Thanh Uyển đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Hoàng, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại: "Mọi người đều nói ngươi thích Tam Điện Hạ, xem ra cũng không hẳn là vậy, nhưng ta lại thích tính tình của ngươi, ngay cả công chúa cũng dám đắc tội, vừa rồi tam công chúa tức giận đến không nói nên lời."

Giang Linh gật đầu, tán thành.

Vân Hoàng mỉm cười: "Ta chỉ nói sự thật mà thôi."

"Ha ha —— "

Liễu Thanh Uyển che miệng cười, thân thể khống chế không nổi mà rung động: "Vân tiểu thư, nếu ngươi không ngại, ta cùng Linh nhi sẽ gọi ngươi là Hoàng tỷ."

"Rất tốt."

Tình bạn giữa những nữ tử đơn giản như vậy, ba người họ trò chuyện rất vui vẻ. Mặt khác, Phụ thân của Liễu Thanh Uyển và phụ thân của Lý thị lại ở hai hướng đối lập, trong khi thừa tướng đứng về phía hoàng tử, còn Tĩnh Tần lại có mối quan hệ rất tốt với Thư Quý Phi. Cho nên, bọn họ và Thư Quý Phi bên kia đương nhiên không muốn thân cận.

"Hoàng tỷ dùng tinh dầu gì mà thơm như vậy?" Liễu Thanh Uyển khịt khịt mũi.

Vân Hoàng nhẹ nhàng nói: "Chỉ là ta tùy ý làm thôi, nếu như các ngươi thích, hôm nào ta làm cho các ngươi."

“Thật không?” Liễu Thanh Uyển hai tay chống cằm: “Vậy phải làm cho ta nhiều một chút, ta phải treo nó trong phòng."

"Được."

Giang Linh liếc nhìn Liễu Thanh Uyển: "Ngươi thật là!"

Liễu Thanh Uyển nghiêng người cười khúc khích: "Ta đây không phải biết ngươi ngượng ngùng liền giúp ngươi nói sao?"

Giang Linh trong trẻo lạnh lùng quay mặt chỗ khác, ngồi nghiêm chỉnh.

"Ài —— "

Đột nhiên, Liễu Thanh Uyển lắc chiếc quạt lưu linh trong tay, chỉ về lối ra vào của ngự hoa viên: "Các ngươi nhìn xem người kia là ai, sao lại đến muộn như vậy?"