Chương 11: Đầy ngập hận ý

Sau khi rời khỏi Mộc Lan Uyển, Vân Hoàng thay một bộ y phục đơn giản, mang theo Thúy Trúc ra khỏi phủ.

Bây giờ Lý Thị sợ là cũng không kịp tìm nàng để gây phiền phức, nhưng vì muốn tránh sự việc ngoài ý muốn, nàng vẫn nên tìm đến Lý thị để thông báo một tiếng, nếu không bà ta sẽ dùng chuyện này lấy cớ làm loạn.

Xuất phủ việc thứ nhất nên làm chính là đến tửu lâu, kiếm chút gì đó để ăn, từ lúc sáng sớm đến giờ nàng vẫn chưa có gì vào bụng, dạ dày trống trơn, cảm thấy rất đói.

Vừa cùng Thúy Trúc ngồi xuống, tiểu nhị liền đi tới, không chút biến sắc dò xét Vân Hoàng, trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc, lại nhìn thấy nàng đang nhìn hắn, nhất thời mặt đỏ tới mang tai gục đầu xuống: "Hai vị cô nương, không biết muốn ăn gì?"

Thúy Trúc đặt thỏi bạc xuống, quen thuộc nói: "Nhà ngươi cứ mang ra thức ăn đặc trưng ở quán, thêm hai ấm trà ngon là được."

Tiểu nhị lĩnh mệnh lui xuống, Vân Hoàng không khỏi hướng mắt nhìn về phía Thúy Trúc, nàng ta xấu hổ mặt đỏ bừng, lấy tay sờ sờ lên mặt, không ý tứ mà nói: "Tiểu thư, nô tỳ đây chỉ là học được trong sách."

Vân Hoàng ứng tiếng: "Học cũng rất giống."

Thúy Trúc cười đùa nói: "Thật sao? Đông Sương còn nói nô tỳ học không giống."

Nước trà và món ăn rất nhanh được mang lên, còn rất nóng, tuy không ngon bằng thức ăn của phủ Thượng Thư, nhưng Vân Hoàng cũng không kén chọn, trà cùng đồ ăn đều khó nuốt, nàng vẫn đều nếm qua, chậm rãi mà ăn, nhưng thức ăn đều hết một cách rất nhanh chóng, còn Thúy Trúc thì lại không thấy nàng ta buông đũa.

Cuối cùng, Vân Hoàng nhấp một ngụm trà, dùng khăn lau khóe miệng, rồi khóa chặt ánh mắt nhìn vào lối đi lên lầu hai.

Ở lối lên cầu thang, một người mặc y phục bằng gấm màu trắng chậm rãi đi xuống.

Xung quanh hắn còn có không ít những thế gia công tử, Hoàng thân quý tộc.

Người đó, không phải là Vũ Văn Hằng sao?

"Lách cách —— "

Chiếc cốc trong tay Vân Hoàng đột nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, âm điệu giống như hận ý đang cuốn tới trong mắt nàng, mãnh liệt vô cùng, căn bản không thể che giấu được, tay nàng nắm chặt run lên, nhắm mắt lại, cố gắng đè nén uất hận xuống.

Thúy Trúc nhận thấy sự thay đổi của nàng, trong lòng lo lắng:"Tiểu thư, người không sao chứ?

Làm sao có thể không có việc gì!

Thù diệt môn, giết con, chịu sự thống khổ trùng trùng, kẻ thù ngay trước mắt, nàng sao có thể bình tĩnh được?

Vân Hoàng mở mắt ra, thần sắc lạnh nhạt: "Không sao —— "

Lòng bàn tay của nàng tím xanh một mảnh, móng tay khảm sâu vào đến mức rỉ máu, nàng dùng khăn tay lau một cách tùy ý, giả vờ như không nhìn thấy Vũ Văn Hằng, hận thù kia cũng theo gió mà biến mất.

Vũ Văn Hằng ngẩng mặt lên, hướng tới ánh mắt sắc bén của Vân Hoàng, chỉ thấy nàng đang nghiêng người ngồi ở đó, có lẽ sự lạnh lùng mà hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.

"Tam Điện Hạ, vị kia hình như là Hoàng Tử Phi của ngài?" Con trai trưởng của Binh bộ Thượng Thư, Sở Lương Hành, liếc mắt nhìn Vân Hoàng một cái, lộ ra nụ cười mập mờ: "Nàng ta không phải là đang cố ý xuất hiện ở đây để chờ ngài đó chứ?"

Trong kinh thành, ai không biết Thánh thượng vì trấn an nhất tộc Tưởng thị, nên từ khi đích trưởng nữ của Vân gia là Vân Hoàng còn nhỏ, ngài ấy đã ấn định hôn ước cùng với tam điện hạ Vũ Văn Hằng nhầm xoa dịu Tưởng thị, nhưng mà Vân Hoàng này không có điểm nào nổi bật, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra, thì không có chút gì có thể so sánh được với nhị tiểu thư Vân Thanh.

Không ít người ở sau lưng đều thấy tiếc thay cho Vũ Văn Hằng.

Mặc dù mẫu thân của Vũ Văn Hằng có xuất thân thấp hèn, nhưng dưỡng mẫu lại có địa vị không thể xem thường, đó chính là Thư Quý phi luôn được thánh thượng sủng ái, thêm một Vân Hoàng nữa đã là quá đủ, nếu không có sự hiện diện của Tưởng thị, thì e rằng cuộc hôn nhân này từ lâu đã chẳng tồn tại.

Vũ Văn Hằng sững sờ một chút, đang nghĩ có nên đi qua chào hỏi không, thì Sở Lương Hành liền vượt quá phận:" Vân tiểu thư, thật trùng hợp, chẳng lẽ là đang cố tình chờ Tam điện hạ?

Vân Hoàng dùng khăn tay lau khóe miệng, ôn nhu nhã nhặn nói: "Sở thiếu gia, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được, mong ngài thận trọng hành động và lời nói, để tránh ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Hoàng."

Cho dù nàng cùng Vũ Văn Hằng đã ấn định hôn ước, nhưng phong tục dân gian của triều đại Tây Tấn vẫn chưa cởi mở đến mức nam nữ có thể gặp gỡ riêng tư trước khi thành thân.

Những lời này của Sở Lương Hành nếu nói hắn là vô lương tâm cũng không phải nói quá.

Nghĩ đến lời đồn đại về Vân Hoàng, Sở Lương Hành cười nhạo: "Ngươi còn có thanh danh sao? Thật sự là trò cười!"

Thúy Trúc nhìn bộ dáng của tên thiếu gia này, hận không thể tát cho hắn một cái để lấy lại công đạo cho tiểu thư, nhưng nghĩ đến tiểu thư chắc sẽ có chủ kiến riêng, nàng ta đành nhẫn nhịn, đứng yên bên cạnh.

"Sở thiếu gia là đang vu khống ta sao?" Vân Hoàng đáy mắt lạnh lùng.

Nàng không thể quản được mấy lời đồn đại sau lưng, nhưng nếu Sở Lương Hành dám trước mặt nàng đặt điều bôi nhọ thì mọi chuyện sẽ khác.

Sở Lương Hành xem thường nàng, thái độ càng không có gì tốt: "Còn cần ta phải vu khống, đây vốn đã là sự thật. . ."

"Lương Hành!" Vũ Văn Hằng liếc mắt nhìn hắn, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, dù nói thế nào Vân Hoàng vẫn là vị hôn thê của hắn, cho dù không thích cũng phải giả vờ cho giống, chẳng vì thứ gì khác, chỉ dựa vào Tưởng thị phía sau nàng thôi cũng đủ cho hắn lợi ích:"Vân Hoàng, Lương Hành nói chuyện không lựa lời, mong nàng rộng lòng bỏ qua."

Vân Hoàng mắt không nhìn lên, tâm tình bất biến: "Tam Điện Hạ nói đùa, thần nữ sao có thể so đo với Sở thiếu gia."

Dù sao ở trong mắt nàng, Sở Lương Hành cùng một tên tiểu tử không có gì khác nhau.

Cảm thấy Vân Hoàng thậm chí còn không thèm nhìn hắn lấy một cái, Vũ Văn Hằng trong lòng giống như bị dao đâm xuyên, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm vào Vân Hoàng, âm thầm dò xét, trước đây nàng sẽ không phớt lờ hắn như vậy, luôn dõi theo hắn bằng ánh mắt ỷ lại.

Chẳng lẽ là đang lạt mềm buộc chặt?

Vũ Văn Hằng không cam tâm nói: "Vân Hoàng nàng yên tâm, ta và nàng hôn ước ai cũng. . ."

"Vẫn xin Tam Điện Hạ tự trọng, gọi thần nữ là Vân tiểu thư!" Vân Hoàng ngữ điệu bình thản, mỗi chữ mỗi câu đều giống như đang vì Vũ Văn Hằng mà suy xét: "Thần nữ biết điện hạ đối việc hôn sự này từ lâu đã bất mãn, nếu điện hạ muốn từ hôn, thần nữ cũng không hai lời."

Hôn sự là do thánh thượng ban cho, nên tuyệt đối không thể để cho Tưởng thị đi nói, nếu không Tưởng thị chính là đang dĩ hạ phạm thượng, không cẩn thận sẽ phải cởi bỏ mũ quan và bị bắt giam.

Nếu muốn giải trừ hôn ước, cũng phải do chính miệng Hoàng thất nói ra . . .

Không chừng Vũ Văn Hằng có thể lấy điều này làm điểm đột phá, hắn không phải rất thích Vân Thanh sao?

Nếu đã như thế, nàng cho hắn cơ hội này, để xem hắn có biết nắm bắt hay không.

Vũ Văn Hằng biểu lộ khó xử, từng câu từng chữ của Vân Hoàng giống như đang đào cho hắn cái hố: "Hôn sự của chúng là do phụ hoàng đã ấn định, quân vô hí ngôn, sao có thể xem như trò đùa? Huống chi nàng cũng không có điểm nào đáng chê, ta đối với hôn sự này càng không có bất mãn gì."

Vân Hoàng cười cười, chuyển chủ đề: "Thần nữ còn có việc, xin phép đi trước."

Không muốn tiếp tục cùng Vũ Văn Hằng ở đây tranh luận đúng sai, nàng gặp hắn đã cảm thấy buồn nôn rồi, hắn không chịu giải trừ hôn ước chẳng qua là do đã nhìn trúng thế lực quân quyền đằng sau Tưởng thị, nếu không có nàng, thì Tưởng thị trên dưới cũng đều là nam tử, nhưng đương kim thánh thượng lại không có công chúa nào trong độ tuổi thành thân.

Và đối tượng thành thân cũng sẽ không phải là nàng.

Khoảng cách nàng đến tuổi cập kê thời gian chỉ còn ba tháng, nói cách khác, nàng nhất định phải trong ba tháng này giải trừ được hôn ước.

Nhìn bóng dáng nàng rời khỏi tửu lâu, Vũ Văn Hằng bắt đầu trầm tư, trong đáy mắt lộ ra một tia ám muội.

Sở Lương Hành đi lên, xem thường nói: "Ả nghĩ ả là ai, còn dám ở đây ra vẻ với chúng ta! Chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào thế lực của Tưởng thị trong triều mà làm loạn, bằng không chỉ với một Vân thượng thư thì có thế gây nên sóng gió gì!"

Vũ Văn Hằng ánh mắt liếc tới.

Trong nháy mắt, Sở Lương Hành liền câm như hến.

Xém chút hắn ta quên mất, dù cho Vân Hoàng không tốt, thì hiện tai vẫn là vị hôn thê của Vũ Văn Hằng.

Đối diện tửu lâu, trên phòng riêng lầu hai.

Một nửa cửa sổ đang mở.

Ánh mắt của người trong phòng đổ dồn về phía Vũ Văn Hằng, sau đó dừng lại hồi lâu rồi nhìn về phía Vân Hoàng cách đó không xa, lạnh nhạt hỏi:"Đó chính là đích trưởng nữ của Vân gia?"