Chương 10: Âm mưu tính toán

Như mọi người đã thấy.

Thái Châu quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, biết mọi chuyện không thể giấu giếm được nữa, đành thừa nhận: Đại tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý, chỉ là nhất thời quên mất, lại sợ bị trách phạt, nên mới..."

Không để nàng ta nói tiếp, Vân Hoàng quay người, hướng lão phu nhân hành lễ, nói không hết ủy khuất: "Tổ mẫu, là tôn nữ quản giáo không nghiêm, để nàng ta lấn lướt trên đầu, vốn cho rằng Thái Châu do Lý di nương đưa tới, nên chắc hẳn đã được dạy dỗ rất tốt, thật không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như hôm nay, còn phải làm phiền tổ mẫu thay tôn nữ làm chủ!"

Chỉ với vài ba câu đã có thể kéo theo Lý Thị xuống nước, điều này khiến Lý thị cũng không kịp trở tay: Nha đầu chết tiệt!

Lý Thị liếc nhìn sắc mặt của Vân lão phu nhân, lập tức phân rõ ranh giới: "Hoàng nhi, đã là nha hoàn cho con thì chính là của con, di nương sẽ không nhúng tay vào."

Nhưng làm sao Vân Hoàng có thể để cho bà ta như ý? Phản ứng liền nhanh hơn!

Vân Hoàng cúi đầu, bày ra dáng vẻ nhu thuận không thể nhu thuận hơn, người khác nhìn qua liền có cảm giác nàng từ lâu đã luôn bị nhà họ Lý áp bức:" Nhưng Thái Châu là người của Lý di nương mang đến, Vân Hoàng không dám tùy tiện xử trí, Thái Châu cũng thường hay nói nàng ta vốn là nha hoàn đắc lực bên cạnh di nương, tới hầu hạ cho Vân Hoàng giống như minh châu bị vứt xuống bùn, có tài nhưng không có đất dụng."

Nghe vậy, ngón tay Lý Vị Ương run lên, nhưng khôi phục rất nhanh: "Hoàng nhi, lời của nha hoàn sao ngươi có thể tin là thật? Di nương chưa từng nói qua những lời này. . ."

Vân lão phu nhân tâm phiền ý loạn, không ngừng lần chuỗi hạt tràng trong tay, thật không nghĩ tới sẽ có nhiều điều phiền phức tới vậy: "Đã làm nha hoàn, còn vu cáo chủ tử, mang xuống đánh ba mươi đại bản, tìm người bán đến thanh lâu."

Bán vào thanh lâu?

Đó là nơi cho người ở sao? Đi vào đó so với chết có gì khác nhau đâu!

Thái Châu lập tức quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu: "Đại tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi!"

Nhưng Vân Hoàng thờ ơ, cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, Thái Châu liền hiểu ra, đây đều là tính toán của Vân Hoàng, nàng ta chẳng qua chỉ là một cái gai mà Vân Hoàng chờ ngày để loại bỏ, cho dù hôm nay không có chuyện này, thì ngày khác Vân Hoàng cũng sẽ nghĩ cách vứt nàng ta đi.

Chỉ vì nàng ta là người của Lý Thị, nên đại tiểu thư cũng chính là đang từng bước đem nanh vuốt của Lý thị mà trừ bỏ.

Vừa nghĩ đến đây, nàng ta trong lòng càng hoảng sợ hơn, không muốn chấp nhận số phận, trực tiếp bò đến chỗ Lý thị, níu lấy ống quần bà ta, khóc lóc nói:"Di nương, người mau cứu lấy nô tỳ, nô tỳ vì người nên mới làm chuyện này, vì muốn xả giận thay người, chuyện hôm qua đại tiểu thư đã làm người tức giận, nên nô tỳ mới không nhịn được..."

Lý Thị mặt trắng bệch, quát đến chói tai:"Còn không mau lôi người xuống!"

Cánh tay Thái Châu bị bắt lấy, điên cuồng giãy dụa, cắn răng trừng mắt, nhưng sức lực của nàng ta so với hai nữ nha hoàn vẫn là không đủ, nàng ta chỉ có thể hung hăn trừng mắt về phía Lý Thị, kêu khóc: "Di nương, nô tỳ dốc hết tâm sức làm việc cho người, người không thể thấy chết mà không cứu!"

"Đúng là ăn nói linh tinh!" Lý Thị sắc mặt biến đổi, vội vàng sai người chặn miệng Thái Châu, hận không thể ngay tại chỗ này giết chết ả tiện tỳ đó, vậy mà dám vu cáo bừa bãi cho bà ta! "Vu cáo cho Hoàng nhi đã đành, lại còn dám vu cáo cho ta, ngươi ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao!"

Nhất thời, toàn bộ đại sảnh của Mộc Lan Uyển chỉ còn lại tiếng kêu la của Thái Châu, nhưng vì bị khăn lau chắn miệng, nên thanh âm rên rỉ thê lương.

Càng nhiều ánh mắt tập trung trên người Lý Thị.

Tam phu nhân Hà Thị đứng ra hoà giải, cầm khăn mặt oán trách: "Ài, người này đúng thật là được sủng ái đến vô pháp vô thiên, lại dám trước mặt lão phu nhân mà ăn nói linh tinh, Lý di nương quản lý việc trong phủ lâu nay không có sai sót, nhất định là nha đầu này vong ơn bội nghĩa."

Toàn bộ Vân Phủ không ai có thể nói lời hoa mỹ, Hà thị nói lời này, bầu không khí dần dần trở nên bình thường, không còn căng thẳng như trước đó nữa.

Vân Chỉ nhảy tới, nắm tay áo Vân Hoàng, miệng bất bình nói: "Rõ ràng chính là nha hoàn kia cố ý hãm hại đại tỷ tỷ, thật sự là lòng dạ hiểm độc, không chừng chính là có người xúi giục. . ."

"Chỉ nhi!" Hà Thị vội vàng cắt ngang lời nữ nhi của mình, sợ nàng ấy lại nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc, liền kéo nàng ấy qua, răn dạy: "Người lớn nói chuyện, đứa bé như ngươi chen miệng vào làm gì! Làm gì có chuyện xúi giục ở đây."

Vân Chỉ không vui vẻ, hừ nhẹ: "Mẫu thân, ta không có nói sai."

Nhìn nàng ấy vẫn còn ngoan cố, Hà Thị thật muốn khâu miệng nàng ấy lại, thấp giọng cảnh cáo: "Không muốn mẫu thân tức chết thì mau ngậm miệng lại!"

"Tam đệ muội so đo với Chỉ nhi làm gì, đồng ngôn vô kỵ." Nhị phu nhân Triệu thị che miệng cười, bà ta là tức phụ Vân lão phu nhân sủng ái nhất, lời nói cũng tương đối có trọng lượng, nếu không phải Vân Bách quan chức so với nhị lão gia cao hơn, thì việc quản lý trong phủ sẽ thuộc về tay Triệu thị.

(*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.)

Từ trước đến nay cũng chưa từng đối đầu với nhà họ Lý.

"Đã mười một tuổi rồi!" Hà thị chỉ hận thiết bất thành cương, Vân Chỉ vẫn còn ngây thơ, không học được sự khéo léo từ bà, cái này khiến bà đau đầu nhất.

(*Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)

“Tất cả đã xong!” Vân lão phu nhân đặt chuỗi hạt tràng trên tay xuống, sốt sắng nói: “Về sau các ngươi hãy sáng mắt ra, nha hoàn phải làm việc cẩn thận, hãm hại chủ tử nhất định sẽ không có kết quả tốt, hôm nay ta nhìn một màn này cũng đủ mệt rồi, các ngươi lui hết đi."

Đám người thân phúc đều cáo lui, lão phu nhân ngoài mặt là nói hạ nhân, nhưng thực chất là đang ngầm nói đến Lý Thị hãy làm gương tốt.

Trong phòng, một mình Vân lão phu nhân nằm trên giường bằng gỗ đàn hương êm dịu.

Bên cạnh Cố Ma Ma đang giúp bà xoa huyệt vị, ngập ngừng nói: "Lão phu nhân, nô tỳ có lời này không biết có nên nói hay không, đại tiểu thư giống như là đang dùng người làm lá chắn."

Vân lão phu nhân khép hờ suy nghĩ, trong mắt sáng rực: "Ngươi cho rằng ta không thể nhìn ra được hay sao? Từ khi Tưởng thị qua đời, Hoàng nhi luôn khúm núm, bây giờ trong phủ có chuyện bất chính, nàng mượn danh nghĩa của ta để trừng trị, ta cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao người gây sự cũng chỉ là một nha hoàn, không thể để cho trèo lên đầu chủ tử được."

Bọn họ đều là con cháu Vân Phủ, Vân Hoàng tương lai sẽ gả vào Hoàng thất, nếu tính tình quá mềm yếu thì không thể được, tốt nhất là nên có chút biến hóa, bằng không gả đi rồi sẽ mặc người chém giết, nói gì đến việc nâng đỡ Vân Phủ.

Tuy lớn tuổi nhưng trong lòng lại rất biết suy tính.

Cố Ma Ma gật đầu nói phải: " Tóm lại đại tiểu thư vẫn là chủ tử, tương lai sẽ là Hoàng Tử Phi, không thể quá mềm yếu."

——

Ngoài viện, Vân Hoàng tận mắt chứng kiến Thái Châu bị kéo xuống sau khi bị đánh, trong mắt bình thản không gợn sóng, máu me phảng phất dưới gót chân nàng tính là gì chứ.

Nàng đi về phía trước, đối diện với Lý Vị Ương, mặt không chút biến sắc.

Lý Thị sửa sang lại vạt áo, ánh mắt thân thiện nói:" Hoàng nhi, di nương không biết tiện tỳ Thái Châu lại dám ức hiếp con, về sau nếu con bị ủy khuất gì cứ nói với di nương, đừng vì chút chuyện nhỏ kinh động đến tổ mẫu, để người phải nhọc lòng lo lắng."

Vân Hoàng mỉm cười, nhu thuận nói: "Di nương đang nói gì vậy, ta đâu muốn vì chuyện vặt vãnh này mà làm nhọc lòng tổ mẫu, chẳng qua là do Thái Châu làm việc quá phận mới thành ra như vậy, di nương cứ yên tâm, về sau nếu có chuyện tương tự ta sẽ tự mình xử lý."

Lý Thị thu hồi ánh mắt, vô cùng quan tâm: "Hoàng nhi lần này thiếu đi một nhị đẳng nha hoàn, chi bằng để di nương một lần nữa chọn cho con mấy người, thay hết người bên cạnh đi?"

Thay người?

Muốn cài người bên cạnh nàng thì cứ việc nói thẳng, không hổ danh là chưởng quản việc trong phủ ba năm, nói lý do nào cũng đều lọt tai.

Vân Hoàng trầm ngâm một lát, khẽ cười: "Di nương, ta cũng đang có ý này, chỉ là người này, phải do ta tự mình chọn, về phần nhất đẳng nha hoàn cũng không cần đổi, ta dùng quen rồi."

"Tốt, Hoàng nhi tự mình chọn đi." Lý Thị trong lòng cười nhạo, chỉ có như vậy liền nghĩ bà ta sẽ không cài người vào được sao?

Ngây thơ! Quá ngây thơ!