Phòng họp liên minh trên Tinh Võng.
Hứa tư lệnh và các thủ lĩnh căn cứ đứng ngồi không yên. Nhất là Hứa tư lệnh cùng Tư Mã Dương, bọn họ cử quân đi tiếp viện, mục đích đổi lấy danh vọng trong liên minh. Thế nhưng, nếu đám tiếp viện bị tiêu diệt hết, được chẳng bù được mất.
Hứa tư lệnh khổ sở suy nghĩ. Ngoài việc muốn thể hiện trách nhiệm của tân minh chủ, ông ta cũng thật tâm muốn xuất binh hỗ trợ. Bằng không ông ta chỉ cần phái một người thứ hạng đứng chót trong Thập đại chiến sĩ mà không cần thiết phải cho ba người Bộ Phàm đi.
Thế nhưng, ai có thể ngờ tới… hai con quái cấp S xuất hiện. Kiểu này rất dễ toàn quân bị diệt!
"Sớm biết vậy… nên phái Uất Kim Hương đi."
Hứa tư lệnh nghĩ thầm. Nhưng trên đời này chẳng có ai bán thuốc hối hận.
"Đinh!"
Đột nhiên, có một thành viên online, đăng nhập vào phòng họp.
"Là Liêu Cương!"
"Liêu thủ lĩnh, ông còn sống?"
"Có phải là Liêu thủ lĩnh không?"
Phòng họp nhất thời sôi trào. Biểu tượng đại diện cho Liêu Cương sang lên, màn hình trò chuyện hiện lên khuôn mặt Liêu Cương. Ông ta có vài phần ủ rũ cùng ưu thương.
Liêu Cương tạm đè đau thương xuống, nói: "Cảm ơn các vị thủ lĩnh quan tâm… Chiến đấu đã kết thúc! Chúng ta thắng lợi rồi!"
"Cái gì!"
"Liêu thủ lĩnh! Các ông thắng lợi rồi?"
"Các ông đẩy lùi quái vật rồi?"
"Điều này sao có thể! Hai con cấp S đó!? Lẽ nào các ông có vũ khí hạt nhân? Không đúng… dùng thứ đó giết được chúng thì căn cứ của các ông cũng bị phá hủy rồi."
Tất cả mọi người kinh nghi bất định.
Liêu Cương có thể hiểu ý nghĩ của bọn họ. Ông ta nhìn thoáng qua danh sách thành viên đang tham gia họp, lập tức thấy người đại diện cho căn cứ Tinh Thần, một thiếu nữ tuyệt đẹp.
"Cô là?" Liêu Cương kinh ngạc, có chút chấn động.
Phạm Hương Ngữ nhẹ nhàng cười, nói: "Liêu thủ lĩnh, không cần phải cảm tạ ngay đâu. Thủ lĩnh của chúng tôi muốn chuyển lời cho ông. Mai táng các dũng sĩ bị hy sinh tử tế, đừng để họ phơi thây nơi hoang dã."
Liêu Cương hơi ngẩn ra, nhìn nàng thật sâu, nói lớn: "Ta sẽ làm như vậy! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau, căn cứ Tinh Thần nếu có chuyện gì, xin cứ phân phó một tiếng. Căn cứ Long Chiến sĩ nhất định toàn lực ủng hộ!"
Lời vừa nói xong, ông ta chợt nghĩ, nếu chỉ cảm tạ mỗi căn cứ Tinh Thần thì quá không ổn. Ông ta vội vàng hướng Hứa tư lệnh, Tư Mã Dương và các thủ lĩnh khác nói lời cảm tạ.
"Liêu thủ lĩnh, ông cảm tạ Hứa tư lệnh là phải. Nếu như không có Bộ Phàm tiểu thư và hai vị khác trong Thập đại chiến sĩ tiếp viện, các ông lần này thực sự nguy hiểm. Về phần căn cứ Tinh Thần, cảm tạ bọn hắn làm quái gì. Cái loại lừa đời lấy tiếng này… Ta kiến nghị trục xuất khỏi liên minh ngay!" Một thủ lĩnh trung niên vẻ mặt chính khí lẫm nhiên nói.
"Đúng là như vậy!"
…
Liền có mấy thủ lĩnh tức giận nói.
Phạm Hương Ngữ sắc mặt tự nhiên nhìn mấy người kia, khẽ cười nói: "Giếng thủ lĩnh, ta nhớ ông thuộc căn cứ Tương Đầm nhỉ? Chỗ ông ở Hồ Nam, ông có thân thiết với Tư Mã thủ lĩnh không vậy?"
Giếng thủ lĩnh biến sắc, nói: "Ngươi nói vậy… là có ý tứ gì?"
Phạm Hương Ngữ bĩu môi, ngậm miệng không nói thêm nữa.
Hứa tư lệnh biết Phạm Hương Ngữ ám chỉ điều gì. Lần tuyển cử minh chủ lúc trước, ông ta đã thấy dã tâm của Tư Mã Dương. Hắn là con trai lớn của một quân khu trưởng, lớn lên trong doanh trại, giống như cha hắn, tâm tính tràn ngập dương cương quân nhân thiết huyết.
"Liêu thủ lĩnh, nhờ nói rõ quá trình được không?" Hứa tư lệnh nói sang chuyện khác. Ông ta không muốn chính diện xung đột cùng Tư Mã Dương. Không phải ông ta sợ thằng nhóc này. Mà hôm nay, nhân loại đang lâm vào tuyệt cảnh, lực lượng không được phép hao tổn vì nội đấu.
Liêu Cương vài lần muốn nói nhưng không có cơ hội, nghe được Hứa tư lệnh hỏi, lập tức nói thật nhanh: "Nói đến đây… Tôi muốn nói một việc chính là… Tất cả mọi người hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Mọi người ngẩn ra.
Liêu Cương xấu hổ nói: "Lần này chúng tôi có thể toàn mạng… rất may có mọi người ở đây tương trợ, thế nhưng chủ yếu nhất… công đầu là của căn cứ Tinh Thần. Bọn họ đã phái 4 quái vật đến, trên chiến trường, sánh ngang mấy chục vạn quân đội!"
Ông ta dừng lại một chút, chậm rãi quăng… bom: "Giải quyết 2 con quái cấp S chính là nhờ người của căn cứ Tinh Thần!"
Chết lặng!
Phòng họp… lặng ngắt như tờ.
Cả đám nhìn nhau, hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm. Bốn người sánh ngang mấy chục vạn quân đội? Đánh chết hai con quái vật cấp S?
Tư Mã Dương híp mắt, nhìn thật sâu Phạm Hương Ngữ cùng Hứa tư lệnh, không lên tiếng.
"Liêu thủ lĩnh, ông nói… là sự thật?"
"Hai con quái cấp S là… căn cứ Tinh Thần đánh chết?"
"Bốn người… có thể đánh chết cấp S?"
Mọi người không dám tin nhìn Liêu Cương.
Liêu Cương khẽ lắc đầu, nói: "Chuẩn xác mà nói… Một người đánh chết 2 con cấp S, 3 người còn lại xử 5 con cấp A, chưa kể tới vô số cấp B đâu."
Lảo đảo…
Chuyếnh choáng…
Mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng!
Một người đánh chết 2 con quái cấp S? Vậy Bộ Phàm làm cái gì?
Bộ Phàm dựa vào mấy chục vạn binh lính căn cứ Viêm Hoàng ra ngoài săn bắn quái vật để lấy năng lượng. Đó là điều bình thường. Thế nhưng căn cứ Tinh thần còn không tới 1 vạn người... Vậy họ dựa vào cái gì?
"Liêu thủ lĩnh, ông nói thật sao? Ông đang ngủ mơ đấy à? Tôi không tin! " Giếng thủ lĩnh hoài nghi nhìn Liêu Cương.
Liêu Cương nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “không tin cũng không được!”, rồi hướng Hứa tư lệnh nói: “Ta có video quay lại đây, mọi người xem đi."
Màn hình lớn của phòng họp hiện lên khung cảnh khói lửa…