Chương 989: Quyển 5 Chương Cậu Đi Thi Trước Đi Đã

-Cậu đưa sao? Cậu có tiền không? Tên lái xe kia cảnh giác nhìn Phương Minh Viễn, cùng lúc đó, không hiểu sao Tôn Tuấn cũng nhìn Phương Minh Viễn, nhưng không biết người kia là ai cả.

-Tôi hiện tại không đem tiền, chú theo tôi tới chỗ này rồi tôi đưa cho! Phương Minh Viễn nói xong chỉ ra hướng Trần Trung.

Tài xế kia híp mắt nhìn một lát, lắc đầu nói

- Không được! Thời đại này lừa đảo nhiều lắm, ngộ nhỡ thả tên học sinh này đi, cậu cũng chạy mất thì tôi mất công toi à.

Lúc này, loáng thoáng trong trường học có tiếng chuông, dĩ nhiên cuộc thi sẽ bắt đầu rồi. Tôn Tuấn càng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Phương Minh Viễn đột nhiên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, mua ở Hongkong, hắn liền bỏ ra đưa cho tay tài xế nói

-Tôi có thứ này cũng ít phải năm mươi đồng chứ, thế chấp cho chú, chú cho hắn đi thi, tôi đưa tiền rồi có thể đi chứ? Tài xế chỉ nhìn thoáng qua, mắt liền mở to, chiếc đồng hồ này của Phương Minh Viễn vốn sản xuất ở Thụy Sĩ số lượng giới hạn, ở trong nước cực kì hiếm thấy. Nhưng bất kể là thợ khéo thế nào, biểu tượng chữ nước ngoài này, vừa nhìn thấy là biết khác hoàn toàn với hàng trong nước, giờ bán đi cũng được không ít tiền đâu. Đồ trong tay người này, bán được năm mươi đồng hoàn toàn được, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn.

-Cậu đi đi Tài xế nói với Tôn Tuấn.

Tôn Tuấn mừng rỡ nói với Phương Minh Viễn

- Cảm ơn cảm ơn, tôi biết làm thế nào để ... Anh chiếu cố giúp tôi việc lớn như vậy, thế nào tôi cũng phải hỏi xin chút danh tính địa chỉ, sau này còn được hoàn lại tiền cho anh.

-Chuông reo rồi đấy, mau mau lên thôi! Phương Minh Viễn chỉ chỉ trường học nói

-Chúng ta sẽ còn gặp lại! Có chuyện gì sau này hãy nói! Hắn vừa rồi cũng nghe rõ ràng, tiểu tử này là học ở trường ba mươi bốn, nếu đã biết trường học, sau này có cách tra ra địa chỉ và liên lạc với cậu ta được, cũng không cần phải nhấc tay chi cho khổ. Tôn Tuấn cũng hiểu giờ thời gian cấp bách, không nói nhiều, cảm tạ đôi câu, đem bình mực vứt ra ngoài, nhanh chân chạy vào trường thi.

Tên tài xế kia cầm đồng hồ của Phương Minh Viễn vội lên xe, đóng cửa xe lại, nói với Phương Minh Viễn

-Cậu không đưa cho ta năm mươi đồng, vậy đồng hồ này để thế chấp được rồi! Dứt lời hắn lái xe đi.

Phương Minh Viễn không ngắn hắn, chỉ cười lạnh nói

- Ông cũng nghĩ khôn lắm, đồng hồ này của tôi mua tận Hongkong, giá của nó để mười cái xe của ông cũng không bằng, sau này có bị cảnh sát bắn chết cũng đừng trách tôi không nhắc nhở!

Xe taxi vừa mới đi khỏi, liền dừng ngay tại chỗ, tên lái xe kia nhìn vẻ mặt cười lạnh của Phương Minh Viễn, trong lòng kinh sợ nghi ngờ, không biết điều Phương Minh Viễn nói là thật hay giả. Y tuy rằng nghĩ tới chiếc đồng hồ vô cùng giá trị xa xỉ kia, nhưng một cái đồng hồ có thể có giá trị gấp mười lần một chiếc xe? Đồng hồ kia là thế nào? Cứ coi là bằng vàng cũng chẳng thể nhiều tiền đến như vậy?

Nhưng y cũng không thể không tin, đã biết giá trị gấp mười giá xe, nhấn ga đi một mạch, sau đó người ta báo cảnh sát, mình cũng sẽ bị ăn súng. Lúc đó đánh gió dư âm còn chưa hết, ai cũng biết, cướp bóc là tội lớn! Hơn nữa đây là thủ đô, không phải nông thôn, không chừng trên đường bình thường còn gặp thân thích của cán bộ Cục! Người trẻ tuổi này, ai mà biết có khi lại là quý nhân?

Phương Minh Viễn hai tay khoanh trước ngực, không chút sợ hãi nhìn y. Dù sao cũng phải đợi mọi người thi xong, tiêu tốn thời gian kiểu gì mà mục đích cuối cùng chẳng là muốn thời gian qua nhanh.

-Ngươi đừng có gạt người, một cái đồng hồ giá trị bằng mười cái xe, đồ mặt dầy cũng không sợ bị lóe miệng! Tài xế kia còn miệng hùm gan sứa nói.

-Cứ coi như tôi là đồ mặt dầy, chỉ giá trị bằng một chiếc xe cũng đủ cho ngươi ăn súng. Xem ông từng này tuổi, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đừng vì nhất thời tham lam mà hủy hoại chính gia đình mình! Phương Minh Viễn nhún vai nói. Có thể một lần nữa nhìn thấy Tôn Tuấn, trong lòng hắn giờ cảm thấy không tệ. Tên lái xe kia chần chừ một lát, cuối cùng ngoan ngoãn xuống xe.

-Đưa tôi tới chỗ này, theo tôi đi lấy tiền Phương Minh Viễn lấy lại chiếc đồng hồ của mình trong tay hắn, tài xế kia cũng không dám nói gì.

Hai người đi theo đường cái, dừng xe chỗ Trần Trung, cách đó mấy mét, đang ngồi trong xe Võ Hưng Quốc liền nhảy tới, để Phương Minh Viễn ra mở cửa xe. Tài xế kia lúc ấy nhìn thằng, chính là một chiếc Mercedes Benz! Nhìn lại biển số xe và giấy thông hành trên cửa kính, trong lòng lại rối bù không ngừng, Y dù sao cũng là người trong thủ đô, tầm mắt rộng hơn so với người thường, liếc mắt nhìn là biết chủ xe này thân phận không tầm thường. Không nói tới xe tốt, biển số xe và giấy thông hành, bình thường cảnh sát giao thông có muốn cũng chẳng dám ngăn đón.

Y không khỏi toát mồ hôi lạnh, phía sau lưng quần áo y hoàn toàn sũng mồ hôi, hai chân như nhũn ra, trong lòng tự nhủ may mắn, may vì lúc đó mình không mất lý trí mà chạy xe mất, người ta chỉ một cú điện thoại, muốn là cảnh sát cả thành phố sẽ truy nã mình ngay. Đến lúc đó, có lẽ ăn củ lạc luôn rồi. Cũng có thể xem như mình đi qua Quỷ Môn quan rồi.

-Anh Võ à, đưa cho hắn năm mươi đồng! Phương Minh Viễn chỉ phía tên lái xe nói, nếu không phải vừa rồi y sinh ác ý, Phương Minh Viễn cũng không ngại đưa nhiều một chút, dù sao nếu không nhờ y ta, hắn cũng chẳng biết đi đâu tìm Tôn Tuấn. Tuy nhiên hiện giờ đương nhiên chẳng cần phải trả nhiều thù lao cho hắn ta làm gì.

-Ai! Võ Hưng Quốc lấy tiền đưa cho tên lái xe kia. Tên lái xe cũng không dám nhiều lời nữa, vội vội vàng vàng đi luôn.

-Cậu Phương, người này sao bộ dạng có tật giật mình vậy? Võ Hưng Quốc nhìn bóng dáng y, kinh ngạc nói.

Đối với những học sinh ở trường thi mà nói, thời gian lúc này cứ như bay đi nhanh chóng, chớp mắt đã tới trưa, phần lớn họ không muốn bỏ bút xuống, các giáo viên phải đi thu lại bài thi về.

Tôn Tuấn mới ra cửa trường thi, phía sau đã bị ai đó vỗ một cái, giật mình quay đầu nhìn lại, thấy cái đầu cao như cây gậy trúc, cái kính cận có thể so như cái đít chai dầy, đúng là cậu bạn cùng lớp và bạn chí cốt của hắn rồi.

-Tớ nói cậu còn biết đi thi hả, có phải lại đến muộn không? Uông Ưng tức giận nói

- Tại tớ đứng ở cửa sau trường, đợi đến lúc còn năm phút nữa chuông reo thì mới vào, thi đại học mà cậu cũng đi muộn! Như thế nào mà quần áo cậu còn bẩn hết cả này.

-Đừng nói nữa Nói đến đây Tôn Tuấn cũng phát cáu, xui xẻo lúc đó, uống nước lạnh cũng nút răng, buổi sáng hắn thức dậy cũng không phải muộn, nhưng nửa đường thì xe đạp hết hơi, cũng chẳng tìm thấy hàng sửa xe gần đấy, dồn vào đường cùng, hắn đành đánh liều bắt xe đến trường. Nhưng đến cổng trường, mực trong bình đổ hết ra rồi, lại còn bị lái xe tóm chặt không tha, nếu không phải có một người trẻ tuổi giúp đỡ, chỉ sợ chẳng đơn giản chỉ vào trường muộn đâu. May mắn hôm nay không phải thi môn Anh ngữ, nếu không đã mất toi phần thi nghe rồi!

-Thế cậu thi thế nào Tuấn hỏi.

-Còn có thể làm bình thường được không chứ, nhưng ai ra đề mà có vẻ bẫy thế! Uông Ưng tùy tiện nói

- Cậu thì sao?

-Cũng tạm ổn! Tôn Tuấn cười đau khổ nói. Tuy rằng có người giúp đỡ, nhưng cậu ta vẫn đến muộn năm phút, hơn nữa bình mực đổ hết, khiến đồ dùng của cậu ta cũng bẩn hết, mất không ít thời gian lau rửa. Cũng may không để giấy báo thi cùng chỗ vs đám đó, không thì phiền to rồi. Nhưng chuyện này vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng cậu ta.

-Được rồi tốt rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, còn có bốn cửa mà, có lẽ môn khác cậu sẽ phát huy vượt xa người thường cơ Uông Ưng an ủi nói.

-Ai, đúng rồi, trên người cậu còn bao nhiêu tiền? Tôn Tuấn nắm lấy khuỷu tay hắn hỏi

-Sáng nay ba tớ cho bốn mươi đồng, giờ chỉ còn hơn hai mươi thôi. Sao vậy? Uông Ưng khó hiểu nói.

-Thật tốt quá, cậu cho tớ mượn trước năm mươi đi, ngày mai tớ trả cậu Tôn Tuấn hưng phấn kêu lên

-Thật ra cho cậu mượn không thành vấn đề, nhưng cậu cần nhiều tiền như thế làm gì? Uông Ưng vừa lấy tiền vừa kì lạ hỏi

- Đi mà quên mang tiền à? Nhưng ăn cơm cũng không cần dùng nhiều thế?

Tôn Tuấn lại đem chuyện hồi sáng kể một lần, lòng còn sợ hãi nói:

- Lúc ấy nếu không có anh thanh niên đo giúp, tớ thật chẳng biết phải làm gì bây giờ.

-Tên lái xe khốn khiếp! Biết rõ cậu phải vào thi cao đẳng rồi, còn cố ý làm khó dễ cậu! Uông Ưng căm giận nói

- Cậu thật là, không tìm được cảnh sát à, để bọn họ thoát thế à?

-Cậu đừng nói nữa, lúc đấy ai cũng ngây người ra thôi, chẳng nghĩ ra cách gì cả. Trên người cũng không đem chứng minh thư! Tôn Tuấn buồn rầu nói. Uông Ưng gật gật đầu, chính bản thân cậu ta chỉ là Gia Cát Lượng sau khi sự việc xảy ra, nếu là lúc đấy, chỉ sợ so với Tôn Tuấn, cậu ta cũng chẳng biết đi đâu .

-Người thanh niên kia là ai? Uông Ưng hỏi

- Cậu nên cảm tạ người ta, nếu không thi được môn nói này, rõ ràng cậu phải về ôn lại rồi.

-Không biết Tôn Tuấn bất đắc dĩ buông một câu

- Lúc đấy tớ cũng muốn hỏi, nhưng người ta lại nói kì thi quan trọng, làm tớ vội vàng đi.

-Cậu không biết tên người ta thì sao trả lại số tiền này được? Uông Ưng kì lạ hỏi.

-Cứ cầm đã, chắc đi ra ngoài kia cũng phải gặp chứ. Tớ nhớ rõ lúc đấy người đó đi ra ngoài trường học, chắc cũng là người nhà thí sinh nào đó. Tôn Tuấn một mất một còn nêu ý tưởng.

-Vậy được rồi, tùy cậu. Uông Ưng nói không sao cả

-Vốn là tớ còn muốn mời cậu bữa trưa chút gì ngon, nhưng giờ bọn mình cũng chỉ gặp nhau được thế này thôi. Nhà hai người cũng không ở gần đây, cha mẹ đi làm, cho nên buổi trưa chỉ còn cách ở tạm bên ngoài thôi.

Hai người nói chuyện thì cũng đã tới cổng trường, lúc này ngoài cửa trường hai mươi sáu toàn là người, nơi nơi đều thấy phụ huynh đón con hỏi han.

Tôn Tuấn híp mắt nhìn nhưng không thấy Phương Minh Viễn đâu.

Lúc này, Phương Minh Viễn và mấy người Triệu Nhã đã ngồi trong khách sạn gần trường học, Triệu Nhã ba người còn có Sài Tĩnh Ngọc, đều làm xong bài trước mười phút, nên tránh được dòng người kia. Tôn Tuấn đương nhiên không thể nhìn qua dòng người phía trước để thấy Phương Mĩnh Viễn được.

-Anh Viễn, lúc bọn em thi có việc gì xảy ra không? Phùng Thiện nhìn thấy lông mày Phương Minh Viễn như đang cười mỉm, không kìm nổi mà hỏi.