Tháng bảy, đúng là thời gian thủ đô nóng nhất, cứ mỗi năm một lần, vô số học trò lại đến lúc cá chép vượt long môn. Mấy ngày nay, có thể nói cả xã hội đều nhường đường cho học sinh. Chẳng những thế những ngày này, công trường buổi tối phải ngừng làm việc, những đường lớn xung quanh trường thi cũng cấm bật loa. Phụ huynh ồ ạt tiến vào, thậm chí còn thành từng nhóm đứng đầy đường lớn, muốn xe cộ phải tránh đường Phương Minh Viễn đưa mấy người Triệu Nhã tới trường thi, vẫn còn xa trường học mà phụ huynh đã đứng rất đông rồi. Những người đứng đây so với người đi dự thi thậm chí còn đông hơn nhiều! Phương Minh Viễn xuống xe, đi men theo lối cổng đi vào trong.
Thật ra bốn người hiện giờ đều cũng đã có nơi để đi, chẳng qua, cả bốn người đều không chọn trường đại học ở thủ đô mà lựa chọn đại học ở Thượng Hải. Phương Minh Viễn thì khỏi cần phải nói, đi cả thế giới cũng thấy tốt, kỳ thực ở trường đại học nào cũng được. Mấy người Triệu Nhã thì lại cảm thấy ở thủ đô đã quá lâu rồi nên muốn đến thành phố lớn nhất ở phía Nam của Hoa Hạ để thưởng thức cuộc sống khác biệt một chút. Mặc dù Vu Thu Hạ đề xuất muốn mấy cô đi Hongkong học đại học nhưng mấy người Triệu Nhã vẫn khéo léo từ chối.
Nhưng Phương Minh Viễn nhận thấy thực ra ba người này thực chất muốn sống cuộc sống tự do không ai quản. Tuy rằng ở Thượng Hải còn có Tôn Chiếu Luân để nương tựa, nhưng Tôn Chiếu Luân công việc bộn bề, đương nhiên không có khả năng coi quản mọi chuyện. Mà tới HongKong rồi, thì chắc chắn Vu Thu Hạ sẽ quản chật hơn so với Tôn Chiếu Luân .
Đối với suy nghĩ của bọn họ, Phương Minh Viễn tất nhiên là không muốn cũng không được, chung quy chim non ngày nào đó cũng phải tự mình giương cánh bay! Nếu chính mình có được ý thức độc lập giờ cho bọn chúng trải qua cuộc sống đại học cũng không có gì là không tốt. Dù sao ở đây cũng có trụ sở chính của siêu thị Carrefour, cũng chẳng sợ có chuyện gì thì không tìm được người.
Phương Minh Viễn và Lưu Dũng sẽ đi đại học Cộng Tế ở Hoa Đông, mà Triệu Nhã cùng Phùng Thiện thì lựa chọn đại học Thân Hoa. Hai cơ sở đại học này đều được xếp vào hạng quốc gia 985, 211 những trường nổi tiếng cả nước. Tuy nhiên ở Hoa Hạ, dù trường đại học có danh giá khó vào hơn nữa thì cũng vẫn có thủ đoạn nhiều lỗ hổng để có thể chui vào. Siêu thị Carrefour chỉ cần tự nghiêng mình quyên tặng kinh phí năm triệu, liền dễ dàng ghi danh học tịch cho cả bốn người.
Nếu theo ý của Phương Minh Viễn, bọn họ không cần phải tham gia kỳ thi này, nhưng Triệu Nhã khăng khăng lại muốn thi, Phương Minh Viễn cũng đành thuận theo, đương nhiên, chính hắn sẽ không vào mà chịu phân tội. Trong mấy tháng nay, sự tình lung tung lộn xộn, làm hắn chẳng còn thời gian mà đi ôn tập.
Giang Vạn rất nhanh đã có tin trả lời, sau khi cùng đối tác thương thảo, bọn họ lựa chọn phương án thứ hai, cũng chính là Phương gia sẽ tham gia đầu tư chính vào Vạn Yến, nắm giữ cổ phần khống chế. Giang Vạn còn từ tất cả chức vụ của công ty, giờ bắt đầu trù bị nghiên cứu phát triển thành lập trung tâm.
Tôn Chiếu Luân đi Nhật khảo sát bảy ngày, sau khi trở về, trụ sở siêu thị Carrefour thật đúng là hỗn loạn, một tháng sau đó, kế hoạch công khai hoạt động đầu tư gần như hoàn toàn thay đổi. Tuy số tiền đầu tư ban đầu dự tính chỉ có 30% thôi, nhưng số lượng cửa hàng lại từ một thành ba. Điều này có nghĩa là, siêu thị Carrefour bỏ kế hoạch quy mô mặt tiền cửa hàng lớn, chuyển sang mặt tiền diện tích hạng trung, hơn nữa mặt tiền cửa hàng đặt ở nơi tập trung dân cư và khu buôn bán trung tâm -Này, tiểu Nhã. Bên cạnh bỗng có tiếng nhẹ nhàng gọi với theo, nhìn theo hướng gọi, chỉ thấy Sài Tĩnh Ngọc nhảy lên nhảy xuống từ đường quốc lộ bên kia chạy tới
-Tĩnh Ngọc! Triệu Nhã và Phùng Thiện lập tức kêu to, gây không ít sự chú ý
-Tĩnh Ngọc, ôn tập đến đâu rồi? Triệu Nhã cười nói
-Cũng tàm tạm, nhưng mà tớ vẫn thấy có chút căng thẳng! Sài Tĩnh Ngọc buồn rầu nói
- Học ít lo ít, đúng là như thế đó
Phương Minh Viễn nhếch miệng, với Sài gia khả năng cho dù cô có “đem một quả trứng ngỗng” trở về, vào đại học Hoa Hạ danh giá cũng không có vấn đề
-Hắn thế nào cũng đi theo đến đây ư? Hiện tại cũng tham gia thi đại học sao? Sài Tĩnh Ngọc nhìn thấy Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Cô hiểu rõ, Phương Minh Viễn hiện giờ đã có hướng đi, vì thế các thầy giáo trong trường vẫn có chút tiếc nuối. Cho dù Phương Minh Viễn trong thời gian học cấp ba lần xuất hiện trên lớp cũng không có nhiều, nhưng với năng lực của hắn, ít nhất thi đại học không có vấn đề gì. Mà năng lực Anh ngữ và ngữ văn của hắn có lẽ không chừng có thể đỗ Trạng Nguyên -Quan sát tinh tế! Triệu Nhã cười nói
- Là làm thay chức bố mẹ của chúng tôi tới quản đấy!
-Hắn ư? Sài Tĩnh Ngọc hừ một tiếng
-Ai, tôi nói Sài Tĩnh Ngọc, quán các người làm ăn ra sao rồi? Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới. Từ lần trò chuyện trước tới nay cũng đã một thời gian rồi, Phương Mĩnh Viễn cũng vẫn không nghĩ tới việc này
-Ôi chao, “cậu Phương” cuối cũng nhớ tới chúng tôi rồi, chờ ngài hỏi thì hoàng hoa thái cũng nguội lạnh rồi! Sài Tĩnh Ngọc bĩu môi nói
Thật ra từ đầu năm quán đầu tiên của mấy người Sài Tĩnh Ngọc bọn họ đã bắt đầu buôn bán kinh doanh rồi, kì thực nói là quán ba , nhưng giống như là quán cà phê vậy, tiếp nhiều khách hàng chủ yếu là những công nhân viên chức buôn bán thu nhập cao. Bọn họ hiện tại đang lên kế hoạch xây dựng cửa hàng thứ hai và mặt tiền thứ ba .
Phương Minh Viễn hơi nhún vai, mặc dù trong suy nghĩ hắn không mong muốn có một quán phục vụ cho người bình thường như thế này nhưng vừa mới có inte không lâu, cũng chỉ có thể như thế này mà thôi. Dù sao chi phí lên mạng một giờ cũng là số tiền xa xỉ, người bình thường chẳng thể chịu nổi. Chẳng qua hiện tại chẳng ai nghĩ đến, năm sáu năm nữa, mạng sẽ được phổ thông tới đầu đường cuối ngõ.
Vừa nói vừa cười, đoàn người đã đi tới cổng trường, đương nhiên đụng phải không ít bạn học cùng lớp. Cửa lớp có giáo sư đứng, chỉ có những thí sinh có giấy dự thi mới được vào trong. Bọn họ tới không còn sớm nữa, chỉ mười phút nữa cuộc thi sẽ bắt đầu rồi Đưa Triệu Nhã vào cửa, Phương Minh Viễn tính toán mấy cô cũng phải một tiếng nữa mới ra, có khi tới cả trưa, cho nên hắn định tìm một nơi nghỉ chân gần đây, chờ bọn họ Phương Minh Viễn hai tay đút túi, tùy ý đi về
Trường mà mấy người Triệu Nhã thi không phải là trung học Long Đàm, mà bị phân tới trường trung học hai sáu. Đối với trường hai sáu, Phương Minh Viễn cũng không xa lạ gì. Kiếp trước hắn với bạn học ở sơ trung, còn có hai người là thi được vào trường Hai sáu. Lần đó, toàn bộ ba mươi mấy người trong lớp hắn chỉ có sáu người thi được trung học, toàn bộ đều là những thanh niên ưu tú quay về Bắc Kinh học hết.
Kiếp này Phương Minh Viễn cũng từng về lại chốn cũ, chỉ là nơi này thầy giáo, ban học sinh không phải những người cũ nữa. Những người từng kết giao với hắn cũng đều không còn. Về những người khác, Phương Minh Viễn cũng không có hứng thú đi kết bạn lại lần nữa.
Trường Hai sáu nằm ở khu nội thành cổ, gần đây còn có nhiều ngõ nhỏ, Phương Minh Viễn còn đang cân nhắc muốn lôi kéo Trần Trung đi dạo ngõ hẻm ở thủ đô, nhìn xem còn hay chăng những giá trị của tứ hợp viện, một chiếc taxi đỗ ven đường, một cậu bé ăn mặc đồ của học sinh trung học vội vàng nhảy ra .
Cửa xe không thấy đóng, chợt trong xe có người quát
- Đứng lại, tiền không đủ rồi cậu kia!
Phương Minh Viễn chợt quay đầu lại nhìn lướt quá, lập tức đứng ngây người!
Cha sinh mẹ đẻ từ trước tới nay, mái tóc hơi vàng, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt híp nhỏ, cái đầu tuy không thấp nhưng thoạt nhìn đã thấy lưng còng, đây chẳng phải là bạn tốt kiếp trước thời trung học của mình tên Tôn Tuấn sao!
Chỉ thấy hắn cào cửa kính xe nói
- Chú à, sao tiền lại chưa đủ được?
-Thật ra tiền xe của cậu đủ rồi, nhưng cậu xem xem, bình mực của cậu đổ cả ra đây? Làm ghế trước thành cái gì đây? Cậu làm tôi khó lòng kiếm được khách khác nữa đấy? Lại còn phải tìm cách tẩy nó đi nữa! Lái xe là một người trung niên, mày mày tức tối, có chút hung hãn, bất mãn chỉ vào ghế lái phụ
Thực sự, lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý tới ghế phụ của tài xế có nhiều vết đen. Mà trong tay cậu học sinh cầm theo một túi sách đen, vẫn còn nhỏ giọt, dính vào quần cậu ta không ít vết mực Cậu học sinh trung học tỏ vẻ đau khổ nói
- Chú à, chú bảo cháu phải trả bao nhiêu tiền nữa? Cháu phải vào thi, sắp bắt đầu ngay rồi!
-Ta cũng không lừa bịp gì cậu, lấy cậu năm mươi đồng nữa! Lái xe khoát tay chặn lại nói
-Năm mươi đồng! Cậu học sinh trung học lảo đảo hít một hơi rồi nói
- Trên người cháu còn có mười đồng thôi, đây là tiền cơm trưa! Đưa cho chú hết được không?
-Mười đồng không được! Cậu làm chậm trễ việc kinh doanh của ta rồi! Ta cũng chỉ cần vậy để sống qua ngày thôi! Cậu mà không trả thì không được ra, đi mượn thầy giáo bạn học đi, nếu không thì ta sẽ tìm cậu dài dài! Lái xe nói không chút nghi ngờ gì
-Cháu có phải học sinh trường này đâu mà tìm thầy giáo với bạn học. Hơn nữa nếu đi tìm bố mẹ trở lại thì lỡ thi rồi! Cậu học sinh trung học cầu xin nói
- Không thể bỏ lỡ kì thi này được!
-Ta mặc kệ cậu! Ta chỉ biết cậu đi rồi ta chẳng làm sáng tỏ với ai được! Lái xe nhìn hắn từ trên xuống dưới
- Ta cũng chẳng cố ý làm khó dễ cậu, nếu không thì đưa thẻ học sinh làm thế chấp cho ta!
-Cháu không mang thẻ học sinh, vào trường thi chỉ cần giấy báo thi thôi. Cậu ta vẻ mặt cầu xin nói
-Chú à, cháu tên Tôn Tuấn, trung học ba mươi bốn lớp hai, nếu không chú cho cháu số điện thoại, thi xong cháu sẽ tìm chú trả tiền được không ạ? Phương Minh Viễn đứng bên, nghe được rõ ràng chính là cậu ta!
-Thế không được, sao ta biết được cậu nói thật giả ra sao, hơn nữa, thi xong thì, không đến trường học! Không được! Nói xong tài xế đẩy cửa xe đi ra. Dĩ nhiên là sợ tên Tôn Tuấn chạy mất! Thời buổi này năm mươi đồng cũng là số tiền không nhỏ đâu.
Tôn Tuấn gấp đến độ, đứng tại chỗ nhìn xung quanh, muốn tìm ai đó nhưng căn bản là chẳng thấy ai!
Phương Minh Viễn sờ bên trong trống trơn, chẳng có gì thế chấp, đi một mình ra ngoài hắn ít khi có khái niệm mang tiền. Nhìn một chút thấy Trần Trung cách đó trăm mét Phương Minh Viễn tiến lên chỗ tên lái xe nói
- Chú à, không phải là năm mươi đồng sao, chú cho cậu ta đi thi, tiền này tôi sẽ đưa cho chú!