Chương 913: Quyển 5 Chương Người Nhật - Đối Thủ Cạnh Tranh

Masamichi Matsumoto cũng có nghe loáng thoáng là nhà họ Phương và tập đoàn sắt thép Albert của châu Âu cũng có giao dịch gì đó. Công ty Albert là một tập đoàn nổi danh trên thế giới về sắt thép, là một đối thủ cạnh tranh khá nặng ký, Matsumoto không xa lạ gì. Y cũng biết, từ khi Trung Quốc mở cửa, cải cách thì các công ty ở châu Âu, châu Mỹ cũng rất xem trong thị trường này. Đại thể thường phái binh giỏi tướng tài sang đây với ý đồ xâm nhập và mở rộng thị trường. Tuy vậy cho đến giờ này thì Tân Nhật vẫn đang giữ vị trí chủ đạo.

Sở dĩ như vậy nguyên do là gần quan được ban lộc, thứ nữa là hàng xóm láng giềng, chưa kể vị trí địa lý lại gần nhau, và một yếu tố quan trọng nũa là người Nhật cực kỳ kiểu biết về Trung Quốc, từ từ vươn bàn tay ngầm. Hơn nữa Nhật Bản vẫn có những hạng mục tài trợ để dần dần tạo sức ảnh hưởng ơ Trung Quốc.

Nhưng kết quả này khiến cho các công ty Âu-Mỹ bất mãn, tập đoàn Albert là một trong số đó.

Từ năm 1972, Trung Quốc và Luxembourg có quan hệ ngoại giao. Vào năm 1978 Trung quốc đã xây dựng Đại Sứ Quán tại Luxembourg và năm sau thì Luxembourg cũng chính thức thiết lập tòa sứ quán tại Trung Quốc. Có thể nói mối quan hệ coi như hữu hảo, tốt đẹp, lãnh đạo song phương hội đàm với nhau thường xuyên. Đại Công Luxembourg, cùng với thủ tướng qua nhiều thời kỳ cũng có đến thăm viếng Trung Quốc, mà người lãnh đạo Trung Quốc cũng nhiều lần công cán tạiLuxembourg.

Tổng bộ tập đoàn Albert ở Luxembourg, do vậy công ty Albert là một trong những công ty tiến vào thị trường Trung Quốc từ rất sớm. Có điều mặc dù tiến vào từ sớm nhưng định mức trên thị trường lại không đủ, và không thể so sánh với người Nhật đặc biệt là trong ngành sắt thép.

Kinh tế Trung Quốc càng ngày càng cao lên, các quốc gia Âu – Mỹ càng chú trọng thị trường của Trung Quốc hơn nữa. Nghe nói năm nay Albert đổi giám đốc kinh doanh mới, mục tiêu là khai thác tối đa thị trường Hoa Hạ. Người mà có áp lực nhất trong việc cạnh tranh này không còn ai khác ngoài người Nhật.

Vì vậy, sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nan,bảo sao mà Masamichi Matsumoto không để ý đến khi Phương gia xây nhà máy sắt thép.

Matsumoto lo lắng, cũng không phải không có lý, lo lắng có cơ sở rõ ràng, giám đốc vừa mới được bổ nhiệm của tập đoàn Albert - Fernán Jacob – cũng có nghe báo cáo về tình hình và phương hướng của nhà họ Phương.

Fernán Jacob năm nay 40 tuổi, người Luxembourg, cao gần một thước chín. Trước khi vào Albert Hoa Hạ thì Fernán làm việc tại công ty Albert Mỹ có nhiều công lao hiển hách. Mọi người đa số cứ nghĩ Fernán sẽ về tổng bộ nhưng bất ngờ ông ta lại được điều tới chi nhánh đảm nhiệm vị trí cao nhất ở Hoa Hạ.

Ban đầu ông ta cũng khá kinh ngạc và khó hiểu nhưng khi sắp sửa bước vào thị trường Trung Quốc thì chủ tịch có ngồi bàn luận với ông ta về tình hình trên đồng thời cũng cấp quyền hạn cho ông ta thật lớn. lúc này Fernán mới ý thức được công ty đã đặt Trung Quốc vào tầm mới, là một trọng điểm trong tương lai.

Khi đi thì nội tâm hưng phấn khi đến rồi bị đánh một đòn choáng váng. Tại châu Âu, công ty Albert là công ty sắt thép hàng đầu, nhưng về dịnh mức thị trường Hoa Hạ, thì thật đáng thương. Ngay cả Nhật Bản cũng không xếp vào hàng công ty thứ năm thứ sáu như thế.

Tình trạng ấy khiến Fernan mất hết mặt mũi nhưng đồng thời khơi dậy ý chí chiến đấu trong ông ta, càng gian khó thì khi uống rượu mừng thắng lợi, mới thấy nó ngọt Vào lúc này, Fernan cũng có nghe cũng có nắm bắt được tin tức nhà họ Phương xây dựng nhà máy sắt thép. Phương gia lấy mỏ đổi tin tức kỹ thuật ở công ty Albert chấn động một thời. Nhất là công ty Albert sau khi chứng thật lời nói của nhà họ Phương là chính xác, mọi người đều đoán một gia tộc Đông Phương như thế làm sao có thể phát hiện ra mấy mỏ khoáng sản mà các công ty châu Âu không phát hiện ra được!

Fernán lúc ấy tuy rằng ở tận bên Mỹ, nhưng cũng có nghe thấy sự kiện này.

Mà trước khi đến Trung Quốc, chủ tịch công ty Albert , cũng trịnh trọng nhắc tới điểm này. Phương gia - Fernán sau mới biết được, hoá ra Phương gia này, ở trong giới kinh doanh, lực ảnh hưởng cũng không hề thấp. Đương nhiên, Chủ tịch sở dĩ nhắc tới Phương gia, cũng không phải bởi vì người ta là đại cổ đông siêu thị Carrefour, mà là cho rằng, Phương gia sau khi mà bước chân vào lĩnh vực sắt thép, thì chính là cơ hội cho tập đoàn Albert và nhắc nhở Fernan không nên bỏ qua cơ hội này.

Không thể không nói, Chủ tịch có con mắt rất chuẩn, tuy rằng đến Trung Quốc chưa có lâu, nhưng tin tức về Phương gia thì không hề bỏ sót.

Khi nhận được tin tức trên, chủ tịch cũng không có nóng lòng tiếp xúc với nhà họ Phương mà trước hết ông ta tiến hành thu thập các dữ liệu, sau đó tiến hành phân tích vỉ sao nhà họ Phương lại có năng lực như thế. Dù sao chăng nữa thì ngành nghề sắt thép vẫn là ngành mà nhà nước đang độc quyền.

Cho đến hiện tai tình hình mới dần được cải thiện, lãnh đạo cao tầng tuy không cổ vũ nhưng cũng không phản đối, thành quả này cũng là một thắng lợi hiếm có, Fernán cảm thấy đã đến lúc mình nên tiếp xúc với PhươngMinh Viễn Đối với lần đàm phán này, Fernán cảm thấy có phần thắng chút. Ông ta tính toán nếu như công ty mình mà đổi phần kỹ thuật thực dụng với nhà họ thì việc nhập thiết bị từ công ty Albert là thích hợp nhất.

Tuy nhiên ông ta cũng hiểu được, một khoản đầu tư khả quan như vậy, người Nhật Bản cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chính mình muốn làm ăn với Phương gia cũng không có dễ dàng như thế. - Masamichi Matsumoto!

Fernan lật tay xem tư liệu, lẩm bẩm nói.

Nếu Nhật bản là đối thủ lớn nhất thì Tân Nhật ở Hoa Hạ và người phụ trách Matsumoto là kẻ thù mà Albert và ông ta cần giải quyết trước hết.

Matsumoto là người Nhật Bản công tác đã nhiều năm ở văn phòng Tân Nhật thường trú tại Hoa Hạ. Hiện giờ cũng là người ngoại quốc khá có tiếng tăm trong ngành sắt thép Hoa Hạ. Những dự án cả trăm triệu bị Tân Nhật chiếm lấy đều thông qua tay y. Chẳng những thu hoạch vừa dày về lợi nhuận còn chiếm được nhiều hợp đồng mua thiết bị, đơn đặt hàng về chuyển nhượng kỹ thuật khiến cho Tân Nhật vừa có tiền vừa đứng vững gót chân. Vì thế đối với thị trường này tuyệt đối người Nhật sẽ không buông tay cho dù là Albert một công ty đầu sỏ trong ngành sắt thép.

Fernán cũng biết, so với Nhật bản, thì các công ty sắt thép Âu Mỹ bất kể là thiết bị bán ra hay là giá cả chuyển nhượng kỹ thuật, tương đối hơi cao. Sở dĩnhư vậy vì có rất nhiều yếu tố, chỉ một hai câu rất khó mà nói cho rõ ràng. Nhưng đối với tình trạng thiếu ngoại hối của các công ty, xí nghiệp sắt thép mà nói, có thể dùng càng ít ngoại tệ mà cũng xong việc thìkhông gì có thể tốt hơn . Nhất là phần lớn các lãnh đạo, đa phần chỉ biết về chức vị, mà không có hiểu nhiều về ý nghĩa kinh tế. Bọn họ chỉ biết suy xét có bao nhiêu chiến tích cho mình, căn bản không suy xét đến sự phát triển lâu dài của xí nghiệp.

May mắn Phương gia là doanh nghiệp tư nhân, có lẽ bọn họ sẽ không giống này bọn quan viên, mù quáng đitheo đuổi giá cả "Rẻ tiền".

Nghĩ tới điều này, Fernán cầm lấy điện thoại nói:

- Gọi người đến văn phòng của tôi!

- Ai cha cha!

Bước ra khỏi phòng thi,Phương Minh Viễn duỗi thắt lưng,kỳ thi chết tiệt cuối cùng cũng xong rồi. Mấy ngày này, trái với thói quen chạy ngược chạy xuôi, đối với hắn mà nói, ngoan ngoãn ngồi ở lớp học, thật sự là một loại dày vò. Chợt nghĩ tới sau khi tiến vào cấp ba, cuộc sống học tập khẩn trương, mà mình đã trải qua một lần Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy đau đầu. - Minh Viễn!

Một âm thanhtrong trẻo dễ nghe vang vang lên, Lâm Dung mặc trang phục công sở, đứng bên cạnh xe có rèm che gọi lại.

Thấy mọi người xung quanh ánh mắt tụ vào mình, Phương Minh Viễn vội vàng chui vào trong xe.

- Như thế nào chỉ có mình cậu, các cô Triệu Nhã đâu?

Lâm Dung nhìn ra ngoài xe, cũng không thấy bóng dáng các cô Triệu Nhã, cô xoay qua ...nhìn Phương Minh Viễn hoài nghi rồi nói:

- Cậukhông phải lại chạy đi trước chứ?

Phương Minh Viễn trong các cuộc thi đều chạy trước đã trở thành truyền thống. Dù sau khi vào Trung học Long Đầm hắn vẫn như thế, vì thế, các thầy cô trong trường Trung học Long Đầm luôn phải lao tâm khổ tứ vì hắn. - Làm xong rồi, cũng kiểm tra qua, tôi liền đi ra.

Phương Minh Viễn cười nói

- Dung Dung nói chuyện với công ty sắt Tân Nhật sao rồi?