- Nói vậy các cán bộ này cũng giống nhau?
Phương Minh Viễn có chút căm tức nói.
- Sao lại như vậy?
Mai Nguyên Võ thốt ra. Ai nghĩ như thế nào thì mặc người đó, riêng Mai Nguyên Võ tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy!
Không thể phủ nhận, bởi vì trong nước có nhiều cán bộ lãnh đạo quyết sách thiếu hữu hiệu, trình tự thì không quy phạm, quản chế lại càng thiếu nghiêm khắc.
Tuy nói rằng các cấp Đảng ủy, chính phủ trong quá trình quyết sách cũng có một chút nguyên tắc, cũng bước theo "Trình tự", nhưng trình tự đó thiếu sự giám sát, chế ước các cán bộ lãnh đạo chủ chốt.
Đối với quyết sách không có quán triệt nguyên tắc "Kết hợp giữa trách nhiệm và quyền lợi", cũngkhông xác thực rõ trách nhiệm của người quyết sách sai lầm, một khi quyết sách sai dẫn đếntổn thất, hầunhư hậu quả không ai gánh.
Sai càng nối tiếp thêm sai, tài sản quốc gia tổn thất, người dân chỉ biết mắng chỉ biết kêu trời, nhưng người quyết sách thì không bị ảnh hưởng. Cuối cùng người è cổ ra chịu đựng chính là dân chúng. Dân chúng phải đóng học phí cho quyết sách sai lầm của lãnh đạo.
Một số cán bộ mặc nhiên xem như làm sai không cần gánh trách nhiệm. Vì vậy, cứ theo đuổi chiến tích, lạm dụng quyền lực của quốc gia giao cho. Một công trình, một loạt quy hoạch, thậm chí có những cán bộ bản địa vì ra quyết định, quyết sách mà mặc kệ ích lợi mặc kệ mọi người. Máu xông lên não quăng ngay một quyết định, mạnh miệng há mồm sẽ như thế, tại, bị, thì , là. ...Sau khi bắt tay vào thấy bất lợi, phát hiện nhiều nhân tố không ổn định, rủi ro còn quá lớn....Mà những vị đại loạinhư vậy, cũng chẳng điều tra, mà có đi thì cũng gán cho thoát ly quần chúng, thoát ly thực tế, ..v.v Theo như lời nhân dân nói quyết sách ban đầu, cam cam đoan đoan, bỏ của chạy lấy người cái này còn gọi là cán bộ ba phải hay cán bộ tam thức.
Chỉ có tiền nhà nước mới thế, chứ tiền của mấy ổng e là còn thận trọng ác.
Phương Minh Viễn không giống như những người này, đầu tư đến ba tỷ tệ, trong lòng nóng lên, vỗ bàn cho ra liền quyết định. Mặc kệ nói như thế nào,ba tỷ tệ này đều là tài sản của Phương gia, cũng không phải tiền nhà nước, không phải vỏ hến mà bảo họ Phương phải chi tiền đóng học phí.
Hơn nữa, trải qua vài năm ở chung, Mai Nguyên Võ đối với thiên phú buôn bán của Phương Minh Viễn cực kỳ khâm phục.
Cũng không nói ngày bước vào công ty trách nhiệm công ty hữu hạn quảng cáo và công ty máy tính làm cho mấy nhà Mai, Lô, Sài lợi nhuận ít nhiều gì cũng có khả quan. Riêng nhận thầu căn tin, hiện giờ cũng là một trong những công ty có tiếng ở Bắc Kinh.
Một điều trọng yếu nhất là tài sản ba nhà đều trong sạch. Dù đến hội nghị Bộ chính trị thường vụ ba nhà cũng không có gì phài lo lắng.
Càng lên cao, càng có sự khác biệt và ưu thế càng rõ ràng so ra những nhóm người mà dựa vào cha chú hay dựa vào thủ đoạn làm giàu. Vì thế, ba người Mai Nguyên Võ, anh em nhà họ Lô, Sài Tĩnh Ngọc, trong mấy năm gần đây được các trưởng bối trong nhà khích lệ, các lãnh đạo cao tần cũng đã chú ý đến họ.
Dầu vậy Mai Nguyên Võ cũng không ỷ lại, trong lòng cậu ta cũng rất rõ ràng, cộng trạng của công ty chình ình ra đó, cũng do một tay Phương Minh Viễn cung cấp ý tưởng, vạch phương hướng kinh doanh, đồng thời người trong nhà cũng ủng hộ, cung cấp hậu thuẫn kiên cố cho bọn họ, làm bọn hắn ở trongtrường học, xí nghiệp, bệnh viện, cơ quan đảng, chính phủ chiếm thượng phong. Quản lý nhân viên, cũng là gia tộc trợ giúp, muốn nói công lao e là vì bọn họ và Phương Minh Viễn có mối quan hệ tốt đẹp, cũng bởi thế nên Phương Minh Viễn mới có thể vì bọn họ mà mở một tầng cửa sổ, khiến cho bọn họ ý thức được, một căn tin khi làm tốt , không ngờ cũng có thể thu lợi nhuận kinh người. - Cậu, người nhà cậu vốn không có ngẫm lại, vì sao tôi lại chọn tỉnh Liêu,mà không phải tỉnh Đông Bắc khác, cũng không phải vùng duyên hải. Theo lời các cậu tỉnh Liêu tỉnh có thể cấp chính sách ưu đãi chính, và các tỉnh khác cũng có thể cấp đồng dạng như thế, hơn nữa có thể cấp nhiều hơn là đằng khác! Nếu muốn lay động một người nào đó, phải biết cái người ta đang cần là cái gì, điều này có đúng không?
Phương Minh Viễn nói.
Mai Nguyên Võ trong lòng cười khổ, biết nói là như vậy song chân chính mà nhận thức được người ta cần gì e là không dễ dàng.
- Đương nhiên là vậy, tôi cảm thấy cậu xem trọng tỉnh Liêu ,bởi vìnơi đó có nhiều doanh nghiệp nhà nước lâm vào phá sản, tuy rằng thiết bị cũng đã cũ, cổ xưa, kỹ thuật biến chất, sản phẩm theo không kịp nhu cầu thị trường, nhưng bản thân nó có đại lượng công nhân thuần thục, với nhữngcông nhân đó, chỉ cần huấn luyện thêm, hoàn toàn có thể thỏa mãn điều kiện của nhà máy mới, so với chiêu huấn luyện công nhân của tỉnh lần này không thể nghi ngờ rất chuẩn. Về phương diện khác, phỏng chừng cậu cũng đã suy xét rồi, “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm” càng có thể được đạt được lòng người.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, Mai Nguyên Võ không hổ là trình độ đại học, lại trải qua vài năm thương trường, nêu lên đạo lý rõ ràng. Cậu ta phân tích hai hướng này, quả thật cũng là có chút đạo lý. Nhưng câu trả lời này chỉ có thể giải đáp một phần mà thôi. - Cậu biết vì sao tôi chọn tỉnh Liêu, mà không tuyển các tỉnh khác?
Phương Minh Viễn truy vấn.
Mai Nguyên Võ trầm mặc một lúc lâu, nói cũngkhông có chắc lắm:
- Bởi vì tỉnh Liêu có cửa khẩu, bến bãi thuận tiện cho ngày sau xuất nhập, ra vào ư?
Phương Minh Viễn liền cười phá lên, vỗ vỗ bả vai của Mai Nguyên Võ nói:
- Nguyên Võ, tôi chỉ có thể báo cho cậu thế này thôi “Thiên cơ không thể tiết lộ”! Sở dĩ lựa chọn tỉnh Liêu là có nguyên nhân .
Mai Nguyên Võ nhún vai, không hề vì tỉnh Lỗ mà nói thêm được điều gì .
Nhìn Mai Nguyên Võ khốn như vậy mới thấy thú vị, Phương Minh Viễn âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vì chuẩn bị xây dựng nhà máy, đã có không biết bao nhiêu người thông qua đủ loại con đường, hướng Phương gia du thuyết, ngay cả Tô gia cũng không ngoại lệ. Nếu quan hệ không thân mật, Phương Minh Viễn tự nhiên có thể qua loa cho xong, nhưng giống như Mai gia thìkhông thể như vậy được .
Nếu Mai Nguyên Võ mà cố truy hỏi nữa, sợ rằng giải thích không thôi cũng đủ phiền toái. Dù sao hiện tại công tác thăm dò còn đang ở trong quá trình tổ chức. Than đá và quặng ở vùng Võ diệp và Liêu nguyên - ấy chính là đại bí mật không thể nói.
Văn phòng công ty Nhật Bản tại Bắc Kinh, tại khu vực phồn hoa sang trọng tấc đấc tấc vàng này. Ba tầng – chín, mười, mười một- ba tầng trệt, toàn bộ đều bị thuê hết. Nơi này có thể nói là một trong những công ty ở trong nước, phụ trách thu thập tình huống phát triển ngành sắt thép, có trách nhiệm giao chotổng bộ tham khảo khi ra quyết sách trọng yếu. Đương nhiên, nơi này cũng là công ty Tân Nhật , đúng ra gọi là phòng liên lạc thì chuẩn hơn. - Này, Phương gia ở Tần Tây tính toán xây dựng nhà máy luyện thép ở tỉnh Liêu. Hạng mục điều tra của các người, cũng chỉ có như vậy sao?
Matsumoto cau mày, bất mãn nói:
- Lâu như vậy, các anh còn không có điều tra thêm, bọn họ rốt cuộc tính toán mua thiết bị luyện cương của ai sao?
- Vâng. Thuộc hạ vô năng!
Ở trước mặt y, ba gã người Nhật Bản đang cúi đầu thật sâu, đồng thanh nói.
- Tiếp tục tăng cường độ lên, không phải sợ phí tiền, nhất định phải mau chóng điều tra rõ ràng, bọn họ có ý đồ gì?
Matsumoto cầm tư liệu trong tay quẳng trên bàn, lớn tiếng nói:
- Đây chính là quan hệ đến sự phát trển của công ty trong tương lai!
- Vâng!
Ba người lui ra ngoài.
- Thật sự là một đám ăn hại!
Nhìn bóng dáng bọn họ, Matsumoto chính đạo thấp giọng nói.
Matsumoto, năm nay bốn mươi lăm tuổi, học đại học kinh tế Tokyo – Nhật Bản, sau khi tốt nghiệp, tiến vào công ty Tân Nhật công tác. Đến văn phòng Tân Nhật tai Hoa Hạ cũng đã năm năm, ba năm trước đây, trở thành người phụ trách cao nhất ở công tyTân Nhật -Hoa Hạ. Vài năm qua, Trung Quốc cónhiều xí nghiệp quốc doanh hợp tác với Tân Nhật, đều do một tay y thúc đẩy . Ở tổng công ty Tân Nhật, Matsumoto cũng được đánh giá là cực cao.
Phương gia tính toán xây dựng nhà máy luyện thép ở tỉnh Liêu y cũng biết được. Y cũng biết vì dự án nhà máy mà các lãnh đạo cao tầng đã tranh luận một phen. Cuối cùng cũng tán thành cho tư nhân tiến vào ngành sắt thép. Nếu không có gì thay đổi thì có thể Phương gia là người tiên phong làm nổ phát pháo đầu tiên trong ngành này.
Matsumoto cũng nhạy bén ý thức được, việc này này trong đó ý nghĩa tồn tại có giá trị thế nào.
Nhà họ Phương hiện giờ trong giới kinh doanh hay đối với cao tầng tronggiới chính trị cực kỳ nổi tiếng. Không phải vì Phương gia có bao nhiêu tiền hay bối cảnh chính trị thâm sâu v.v...mà chính là họ Phương trong sạch và có một sự quật khởi thần kỳ. Riêng cậu Phương cũng là một giai thoại Ở Hoa Hạ, không phải không có những gia tộc có tiền khác, gia tộc có bối cảnh chính trị hùng hậu hơn Phương gia cũng có khối người, nhưng ở thời điểmtích luỹ ban đầu, không ai giống Phương gia, trong sạch như vậy cũng là cực kỳ hãn hữu. Không có quan thương cấu kết, không có ngầm chiếm quốc hữu tài sản, không có hắc đạo chống lưng, thậm chí vấn đề về thuế đều không có. Ngược lại, Phương gia ủng hộ công tác của chính phủ ở địa phương rất mạnh, so với rất nhiều xí nghiệp quốc doanh thì khỏi phải nói, thậm chí còn được cảnh sát và quân đội khen ngợi.
Một gia tộc như vậy, tiến vào ngành mà chính phủ Hoa Hạ khống chế, sự kiện chính nhất, hấp dẫn phần đông mọi người chú ý, chính là nhà này mua thiết bị luyện thép, về mặt kỹ thuật, lại tác động lên tâm tưrất nhiều người. Nếu nói, nhà máy sắt thép của nhà họ Phương thuận lợi kiến thiết hoàn thành, không thể nghi ngờ sẽ dẫn phát các doanh nghiệp tư nhân bước vào ngành luyện kim sắt thép. Khi đó, đối tượng được Phương gia lựa chọn hợp tác, chắc chắn cũng được rất nhiều doanh nghiệp quan tâm Matsumoto Masamichi những năm gần đây, cực cực khổ khổ cố gắng thúc đẩy nhiều xí nghiệp quốc hữu hợp tác với Tân Nhật, hiện tại xí nghiệp quốc hữu về phương diện thiết bị và kỹ thuật khi hợp tác với Tân Nhật không thể nghi ngờ là mối suy xét đầu tiên.
Nếu Phương gia lựa chọn thiết bị kỹ thuật của công ty khác trên thế giới, đối với bố cục của Tân Nhật ở Hoa Hạ, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ!