Lưu Hải ngồi xuống, Trần Trung đưa cho lão điếu thuốc, nét mặt già nua mừng rỡ tựa như hoa cúc nở.
- Thuốc tốt này phải là các vị lãnh đạo huyện mới có thể hút, đúng là thuốc tốt.
Không nỡ hút, lão cầm điếu thuốc vắt lên trên lỗ tai rồi lấy ra tẩu thuốc của mình.
- Hút đi hút đi
Trần Trung tiện tay đưa nửa bao Hồng Tháp Sơn nhét vào tay lão. Thuốc này trong huyện có thể hút được ít nhất cũng là cán bộ, ngày cả thành viên cơ quan thông thường cũng không mua nổi. Nếu như cầm được nó trong tay nhất định cũng có chút nở mặt. Lưu Hải lúc này mới rút ra một điếu, nhóm và hít một hơi thật sâu, nét mặt lộ vẻ say mê. Mã Đại Lực từ trong nhà đem ra vài cái ghế, lúc này tất cả mọi người mới ngồi xuống. Đồ ăn bọn Phương Minh Viễn mang đến rất nhanh đã gần hết, quan hệ giữa hai bên cũng gần hơn, hơn nữa trời không có gió, giữa trưa trên người nắng sưởi ấm miên man. - Bác Mã.
Trần Trung vừa mới mở miệng nói, Mã Ái Quốc đã lia lịa xua tay nói:
- Không dám không dám, anh gọi tôi là lão Mã được rồi.
Bọn Trần Trung vừa nhìn là biết người giàu sang, với lại tuổi của Trần Trung so với Mã Đại Lực cũng lớn hơn không ít, Mã Ái Quốc nào dám xưng người trên. Trần Trung cười nói - Chân của ông bị làm sao vậy?
- Ái chà, bệnh cũ không dứt, không di chuyển đường xa được, nếu không sẽ đau nhức lắm.
Mã Ái Quốc nói với vẻ mặt cam chịu.
- Đến bệnh viên huyện vài lần, bác sĩ cũng không biết làm sao, chỉ có thể cấp thuốc giảm đau và chú ý nghỉ ngơi. Ai, vì cái bệnh quái này mà mọi chuyện trong nhà chỉ có thể trông cậy vào Đại Lực.
Phương Minh Viễn và Trần Trung lén đưa mắt nhìn nhau, không ngờ vừa đến xã đã gặp phải người bị hại. Nhưng theo hắn vừa rồi bảo Mã Đại Lực đi xem trong nhà còn gạo của Lỗ Gia Trấn hay không, e rằng hắn đã biết nguyên nhân của bệnh này. - Chỗ của chúng tôi hoang vu hẻo lánh, sao các vị lại đến đây du ngoạn?
Lưu Hải chen vào hỏi.
- Nghỉ ngơi ở thị trấn một ngày cũng không có việc gì làm, nên ra đây thăm thú. Hơn nữa, gạo ở huyện Võ Diệp các ông rất nổi tiếng, lãnh đạo công ty chúng tôi định mua một ít, đến ngày 1/5 cấp cho người trong công ty làm phúc lợi. Tới đây hỏi người dân bản xứ họ nói thôn Hạ Đài, dưới thôn Nhị Đài, gạo ở đây là tốt nhất, vì vậy chúng tôi tiện thể đến xem.
Quách Thiên Minh cười nói.
- Như vậy thật tốt quá, gạo huyện Võ Diệp chúng tôi đúng thực là rất ngon, thế lãnh đạo công ty các anh muốn bao nhiêu? Nếu nhiều chúng tôi có thể mua giúp các anh. Không gạt gì các anh, gạo ở thôn Hạ Đài chúng tôi kho lương thực trong huyện còn không mua được.
Lưu Hải lập tức sáng mắt nhiệt tình nói.
- Khụ khụ
Mã Ái Quốc nặng nề ho khan hai tiếng nói
- Ông bí thư, trong thôn hiện giờ không có gạo thừa.
Lưu Hải đưa ánh mắt không hài lòng nói
- Trong thôn không có bao nhiêu nhưng nơi khác có chứ, Quách lãnh đạo bọn họ đi mua ở đâu có chúng ta đây hiểu rõ. Đảm bảo.
- Bí thư Lưu, chúng tôi đến đây bây giờ chỉ là xem trước vậy thôi, từ đây đến ngày 1/5 con sớm lắm. Lão Quách hắn là giám đốc chứ không phải nhân viên mua đồ.
Trần Trung cười hề hề ngắt lời Lưu Hải, nói
- Nếu như thực sự là tốt, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đến đây mua.
Trần Trung nói vậy, sự phấn khởi của Lưu Hải giảm đi một chút. Mã Ái Quốc và Mã Đại Lực cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó không đợi Trần Trung và Quách Thiên Minh thay nhau mà nói vòng vo, hỏi thăm tình hình bản địa, huống hồ trong sân nhà Mã Ái Quốc ngày càng nhiều người, thanh niên dâu vợ chừng hơn chục người đứng ở trước sân nhìn vào trong. Dĩ nhiên đa số ánh mắt đều rơi vào Phương Minh Viễn và Lâm Dung. Còn có mười mấy đứa con nít trong thôn vây quanh chiếc xe jeep trong sân xem xét không ngừng. Lâm Dung lấy mấy túi kẹo phát cho đám con nít, bọn chúng tập trung ngoài sân càng nhiều hơn. Cười huyên náo đến nỗi trong sân nghe được người ta nói cũng rất vất vả. - Mọi người mau đem con về nhà mình đi, ở đây nhao nhao như vậy, ông già này không nghe được các vị lãnh đạo nói chuyện.
Lưu Hải đứng dậy hét lớn về phía sân
- Còn làm ầm ĩ nữa ta sẽ khấu trừ tiền của các người.
Lời nói của Lưu Hải trong thôn này thật đúng là có vài phần uy lực, không bao lâu tiếng động ngoài sân đã nhỏ đi nhiều.
- Mấy người bọn họ đều là nông dân chưa thấy qua mặt khác của xã hội.
Lưu Hải cười nói. Trong sân này có nhiều người, bọn Trần Trung đương nhiên cũng không hỏi nhiều, sau khi ăn cơm xong bọn họ sẽ xin từ biệt.
- Đại Lực, thay ta tiễn các vị đây đi
Mã Ái Quốc nhìn đứa con trai nói. Thầm nháy mắt ra hiệu. Mã Đại Lực liền đi theo.
- Đại Lực à, ở trước mặt các vị ấy không được muốn nói gì là nói đấy
Lưu Hải nói to.
- Biết rồi, ông bí thư.
Mã Đại Lực đáp lời, không quay đầu lại, theo sát bọn Phương Minh Viễn lên xe.
- Các anh không thể mua gạo chỗ chúng tôi được.
Cửa xe vừa đóng, Mã Đại Lực liền thấp giọng nói.
- Ồ? Tại sao vậy? Chẳng phải người trong huyện nói gạo ở đây rất tốt sao?
Phương Minh Viễn giả vờ ngạc nhiên nói.
- Đó là trước đây khi nhà máy kẽm chưa mở, gạo của chỗ chúng tôi ở huyện Võ Diệp cũng có danh tiếng.
Mã Đại Lực rầu rĩ nói
- Từ khi nhà máy kẽm mở ra, gạo chỗ chúng tôi bây giờ ngay cả chúng tôi cũng cố gắng tránh không đụng đến. Các anh không nghe cha tôi bảo tôi đi xem gạo của Lỗ Gia Trấn còn không sao. - Các anh còn giống để trồng trọt chứ?
Lâm Dung nói.
- Giống à, bị thu hồi cả rồi. Nhưng mọi người cũng không thể trông nom được, để mặc nó tự do mọc lên. Kho lương thực của huyện cũng không mua gạo chỗ chúng tôi. Cac anh chị muốn mua gạo tốt nhất là đến mấy thôn bên kia của huyện mà mua.
Mã Đại lực bất đắc dĩ nói.
- Không ai mua gạo của các anh vậy các anh sống thế nào?
Phương Minh Viễn nhẹ giọng hỏi thăm. Mã Đại Lực lắc đầu nhỏ giọng.
- Đói không chết được.
Trong khi nói chuyện, xe đã đến cửa thôn. Mã Đại Lực bảo Trần Trung ngừng xe rồi bước xuống, trước đó còn nói thêm:
- Các anh chị mau chóng quay về thị trấn đi, trông chừng sự an toàn của bà chị đây.
Nói xong mở cửa xe ra nhảy xuống quay đầu đi vào trong thôn.
- Bà chị? Tôi già như vậy sao?
Phụ nữ quả là đối với hình ảnh của mình trong mắt kẻ khác luôn hết sức để tâm. Quách Thiên Minh đóng cửa xe rồi bắt đầu đi.
- Phương Minh Viễn, Mã Đại Lực vừa nói gì đó phải không?
Trần Trung thuật lại lời của Mã Đại Lực, Quách Thiên Minh thở dài nói:
- Cha con Mã Ái Quốc thật là có lòng, còn Lưu Hải kia, hừ.
Biết rõ gạo ở đây có vấn đề mà Lưu Hải còn cố gắng chào hàng bọn họ, thật khiến Quách Thiên Minh vô cùng chán ghét.
- Thôn quá nghèo rồi, đành phải bất chấp như vậy.
Phương Minh Viễn cũng thở dài nói. Vừa nãy hắn có chú ý cách ăn mặc của một đám người trong thôn, đừng nói là so với trong thành phố, ngay cả so với thị trấn Võ Diệp cũng đã lỗi thời lắm rồi. Hơn nữa có nhiều người quần áo vừa nhìn đã biết mặc nhiều năm. Không bán được gạo, lại không thể ăn, huyện Võ Diệp nghèo như vậy, người ở đây muốn kiếm tiền mà làm những chuyện như vậy cũng không có gì khó hiểu. - Cậu Phương, làm gì tiếp theo đây? Chúng ta quay về thị trấn hay là đi xem cái nhà máy kia?
Trần Trung quay đầu lại hỏi.
- Theo đường này thẳng hướng bắc có thể đến thành phố Liêu Nguyên.
Phương Minh Viễn cân nhắc một chút rồi nói.
- Xem trên bản đồ là như thế.
Trần Trung tay cầm một tấm bản đồ huyện Võ Diệp nhìn một chút rồi nói. Phương Minh Viễn thấy đã quá trưa một chút, trời đông bắc mau tối, tình hình giao thông ở đây cũng không tốt, muốn lái xe an toàn tốt nhất là nhân lúc rạng đông về đến thị trấn, nếu không trời tối lái xe có thể rất nguy hiểm. - Theo đường hướng bắc thì khoảng một giờ hơn chúng ta sẽ về đến thị trấn.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút nói. Cách vài chục năm, không cần nói tất nhiên địa hình và địa danh so với kiếp trước đều có sự khác biệt, hắn thăm dò biết được chút ít hiện giờ căn bản là chỉ biết phương hướng chính chứ không biết vị trí cụ thể. Đầu tiên chỉ có thể nhìn xem nếu tìm được chỗ mình biết thì ít nhất cũng là một lời nói dối được bịa đặt tốt. Tuy rằng mình biết rõ không ít khảo sát sau này tìm ra khoáng sản tài nguyên, nhưng làm thế nào hợp lý hợp pháp được chính mình phát hiện cũng là chuyện phiền phức.
Khi Mã Đại Lực trở về nhà, Lưu Hải và Mã Ái Quốc còn đang ở trong sân. Trên bàn đá, đồ ăn của bọn Phương Minh Viễn đã ít đi một nửa. Mã Đại Lực cũng không thấy lạ gì, ở trong thôn nếu như có nhà ai thân thích gì đó đến, mang theo quà biếu cũng đều như thế, phải đem một nửa chia cho người trong thôn, ai đến trước thì được. - Cha, cái thứ nước vừa nãy con uống đâu hết rồi?
Mã Đại Lực chú ý đến trên bệ cửa sổ, không thấy bóng dáng Coca Cola chỉ thấy một cái bình rỗng, vội vã hỏi.
- Cẩu tử bọn nó phân chia cái bình ấy khi con quay trở vào huyện, nghe nói có thể đổi được tiền.
- Cẩu Vu bọn nó? Cha thế nào cũng không để ý vậy, con mới uống vài hớp...
Mã Đại Lực bất mãn nói. Tuy hắn cũng không cảm thấy thứ đó có gì ngon, nhưng hắn biết thứ đó rất quý, nếu để hắn tự mua thì hẳn là không nỡ. Mã Ái Quốc khoát tay nói: - Đi đi đi, không thấy ta đang cùng ông bí thư nói chuyện hay sao, còn ở đây nói nhiều.
Mã Đại Lực đành đi vào phòng.
- Lão Mã à, ông nhớ nói Đại Lực đừng có ở bên ngoài ăn nói lung tung, trong huyện này ngay cả tiền bồi thường cũng không có.
Lưu Hải mắt nhìn theo bóng dáng Mã Đại Lực nói.
- Mỗi mẫu đất hằng năm được cho 50 đồng, tiền này để làm gì.
Mã Ái Quốc cúi đầu nói.
- Có nhưng không được bao nhiêu.
Lưu Hải buồn bực nói.
- Bọn trẻ trong thôn dù sao cũng có thể kiếm tiền ở nơi đó.
- Đó là lấy sinh mệnh đổi với hiện tại không biết ra sao, đến mười năm nữa mọi người đều vất vả rồi.
Mã Ái Quốc tức giận nói. Khi nhà máy kẽm tuyển công nhân, Mã Đại Lực cũng muốn đi nhưng đã bị ông ta ngăn cản.
Cho dù là việc đó có ra làm sao? Người khác làm cho huyện không ngóc đầu lên nổi, bất luận chúng ta có thể làm gì? Chấp nhận mệnh khổ, kiếp sau làm người thành phố.
Lưu Hải gõ gõ tẩu thuốc của mình, lấy cái ruột từ trên bàn, trong chốc lát đã ra đến cổng sân.