Các vị, sông này không được đụng đến.
Người nói chuyện là một chàng trai trẻ tuổi, trên người khoác áo bông rộng, người mập mạp, dưới chân là đôi dép bông, vừa nhìn là biết ngay trang phục người trong thôn. - Anh bạn, xưng hô thế nào đây?
Quách Thiên Minh từ trong túi móc ra gói thuốc, đưa cho anh ta một điếu. Sau khi bị anh ta quát bảo dừng lại, bọn Phương Minh Viễn lại lên đường cái, lái xe lên cây cầu phía trước rồi quay lại đây.
Người đàn ông khoát tay áo nói:
- Tôi không hút, không hút. Tôi đây gọi là Mã Đại Lực.
Sau khi nhìn chiếc xe jeep của Quách Thiên Minh, trên mặt Mã Đại Lực hiện ra chút sợ sệt. Vào năm 94, xe jeep kia không phải ai cũng có thể ngồi, ở một huyện nghèo, lãnh đạo huyện cũng chỉ thỉnh thoảng ngồi xe jeep xuống nông thôn. Khi quát bọn Phương Minh Viễn bảo ngưng lại, anh ta không ngờ đối phương lại lái xe tới.
Trần Trung nhìn ra tâm tư của anh ta, vỗ vỗ vai anh ta nói:
- Anh Mã, chúng tôi không phải người lãnh đạo huyện, chúng tôi từ Tây Bắc tới.
Nghe nói vậy, Mã Đại Lực rõ ràng thoải mái hơn, sự sợ sệt trong ánh mắt cũng ít đi nhiều.
- Các anh là ông chủ?
Mã Đại Lực lại hỏi.
- Ông chủ? Haha, cứ xem như vậy đi.
Trần Trung gật gật đầu nói.
- Các anh đến đây làm gì, ở chỗ tôi ngoài một nhà máy kẽm ra, chẳng còn gì để xem.
Mã Đại Lực nói.
- Chúng tôi theo đường cái mà đi đến đây, đi du ngoạn, không có mục đích gì, đi dạo thôi. À, phải rồi, anh Mã, tại sao ban nãy anh không cho chúng tôi chạm vào sông này?
Trần Trung từ trong xe, đem ra một ổ bánh mì nhét vào tay Mã Đại Lực.
- Sông này không ổn, có mùi lạ, từ nhà máy kẽm chảy ra, người trong thôn chúng tôi, có người chạm vào nước này, cả người nổi đầy mụn nhọt, lại còn nhức đầu, xương khớp đau nhức. Các cụ trong thôn đều nói, sông này không ổn, bên trong có độc, người trong thôn chúng tôi không dùng nước này, thà dùng nước giếng.
Lần này Mã Đại Lực không từ chối, như lấy được vật quý, vui vẻ nhét ổ bánh mì vào trong áo bông.
- Sông này rốt cục là như thế này sao?
Phương Minh Viễn hỏi.
- Cũng không phải, ngay cả trong mùa đông, các anh không có mặt, mùa đông nó cũng không đóng băng ấy chứ.
Mã Đại Lực đáp.
Phương Minh Viễn hiểu ra, mùa hè thu, ở đây có mưa, khi nước sông chảy, đem theo nước từ nhà máy kẽm bị pha loãng, nguy hiểm cũng không rõ ràng. Còn bây giờ do mùa đông, nước sông ít, hòa với nước bẩn chảy xuống, không đủ để làm loãng, vì vậy mà nguy hiểm tự nhiên lớn hơn nhiều. - Anh bạn muốn đi đâu? Chúng tôi tiện đường tiễn anh một đoạn.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Thật sao?
Mã Đại Lực lập tức điệu bộ phấn khích nói.
- Tôi lớn như vậy, còn chưa từng được ngồi xe ấy chứ.
Phương Minh Viễn cười, mở cửa xe ở chỗ phụ lái cho anh ta, Mã Đại Lực liền trèo lên. Mọi người lên xe rồi, Quách Thiên Minh ngồi xuống sau xe rồi đi.
- Bên kia, thẳng theo đường bên kia mà đi, đến một ngã ba là có thể thấy thôn của chúng tôi.
Mã Đại Lực ngồi ở phía trên, nhìn trái nhìn phải, bộ dạng như một đứa bé hiếu kỳ.
Ba dặm đường cũng không xa, xe rất nhanh đã đến trước cửa thôn, thấy xe đến, người ở cửa thôn lập tức đứng lên.
Mã Đại Lực luyến tiếc chỗ ngồi phụ lái, từ từ bước xuống, ở cửa thôn bảy tám người đều nhìn mãi.
- Đại Lực, sao anh lại ở trên xe?
Một anh thanh niên buột miệng nói.
- Tại sao tôi lại không thể ở trên xe, nói cho anh biết, từ giờ tôi cũng là người đã từng ngồi xe hơi nhé.
Mã Đại Lực tự hào nói.
- Sau này việc anh ngồi xe tải mà nói với tôi, xe này so với xe tải của anh là thuộc loại cao cấp nhé.
Bọn Phương Minh Viễn cũng xuống xe, Lâm Dung vừa xuất hiện, càng thu hút nhiều ánh mắt, nhưng khi ánh mắt của cô nhìn tới, phần lớn mọi người không tự chủ được mà né tránh ánh mắt cô. - Tôi hỏi này anh Mã, thôn của các anh có chỗ để nghỉ chân chứ?
Trần Trung hỏi. Trời cũng gần trưa, đi cả một đoạn đường rồi, đồ ăn buổi sáng cũng đã tiêu hóa hết, Trần Trung liền suy nghĩ tìm chỗ mà ăn cơm. Dĩ nhiên bọn họ sẽ không ăn đồ ở đây, đừng nói là gạo, e rằng cả cây lương thực cũng đã bị ô nhiễm, ngay cả đông vật ở đây, ăn cây cỏ hoặc thức ăn ô nhiễm, có lẽ cũng bị nhiễm độc rồi.
Vì vậy khi từ thị trấn ra đây, Trần Trung đã mua sẵn một đống lớn thực phẩm, chất vào trong xe.
- Các anh đến nhà tôi đi, nhà tôi thì có tôi và cha tôi, ở đầu thôn.
Mã Đại Lực nói.
- Được, lên thôi, chỉ đường đi, nhà nào là nhà anh nhỉ?
Trần Trung gật đầu nói. Sau đó Mã Đại Lực lại lên xe trong ánh mắt thèm muốn của mọi người.
Nhà Mã Đại Lực ở trong cùng thôn, một tường đá xây lên, bên trong có bốn gian phòng, xem ra cũng không cũ lắm.
Xe dừng trước cửa, Mã Đại Lực nhảy xuống, ba bước hai bước đi vào phòng, trong chốc lát, anh ta dìu một người đàn ông bốn năm chục tuổi đi ra. Nhìn bọn Trần Trung nói: - Đây là cha tôi, Mã Ái Quốc, cha, đây là mấy người bạn con gặp trên đường, họ lái xe chở con về.
Mã Ái Quốc mới nhìn đến cửa xe, vội vàng nói:
- Đại Lực, con còn không mau mời các vị lãnh đạo vào phòng, bên ngoài lạnh lắm, mau đi, trong nhà cũng không có nước nóng, con sang chỗ bác Hầu hàng xóm xin một ít. Lãnh đạo, chúng tôi ở đây điều kiện kém cỏi, mong các vị đừng chê.
Trần Trung cười cười nói:
- Bác à, chúng tôi không phải lãnh đạo gì đâu, chúng tôi chỉ là tới đây du ngoạn. Vừa lúc gặp cậu Mã trên đường, sẵn tiện chở cậu ấy về. Cũng không vội nên chúng tôi xin mượn chỗ này của bác nghỉ ngơi ăn uống một chút. - Ăn uống? Chỗ chúng tôi không có gì ngon cả, Đại Lực, Đại Lực, con tìm thử xem, túi gạo Lỗ Gia Trấn mua tới còn bao nhiêu?
Mã Ái Quốc đưa tay đẩy Mã Đại Lực nói
- Cái thằng này, sao còn không đi.
- Cha, con phải đỡ cha ngồi xuống đã.
Mã Đại Lực vẻ mặt uất ức nói.
- Cha đứng như thế này, không thể được.
- Đứng một chút có sao.
Mã Ái Quốc gấp giọng nói.
- Nhanh lên đi.
Tuy rằng Trần Trung nói mình không phải lãnh đạo gì, nhưng trong huyện có thể ngồi xe jeep, không phải lãnh đạo thì cũng là người tâm phúc trong mắt lãnh đạo. Làm mất lòng người ta, mình là gia đình nông dân, làm sao gánh nổi chứ.
Trần Trung đưa tay đỡ Mã Ái Quốc, nhìn xung quanh, ở cách đó không xa có một chiếc bàn đá, còn có mấy cái ghế đá, liền đỡ ông ta ngồi xuống.
- Lãnh đạo, làm vậy sao được.
Mã Ái Quốc thấp thỏm nói.
- Ngồi đi ngồi đi, tôi thực sự không phải lãnh đạo gì cả.
Trần Trung cười nói.
- Anh Mã, anh cũng không cần đi đâu, ở lại mà lo cho cha anh, chúng tôi đều có cả rồi, không cần đâu.
Nói xong cùng với Quách Thiên Minh hai người đã từ trên xe ôm xuống một đống đồ ăn, thả lên bàn. Cha con Mã Ái Quốc nhìn thấy hoa cả mắt.
Trần Trung lại từ trên xe đem ra một chai rượu trắng.
- Anh Mã, nhà anh có ly chứ, tôi với cha anh uống vài chén, à, bác à, uống rượu không thành vấn đề chứ?
Y đã nhìn ra, Mã Ái Quốc này hình như có bệnh gì đó.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, lãnh đạo, rượu ngũ lương, đây chính là rượu ngon đấy, tôi đây chưa từng được hưởng cái lộc này.
Mã Ái Quốc lắc đầu lia lịa nói.
Rượu ngũ lương, ông ta đã từng thấy trong cửa hàng, một chai phải hơn mười đồng ấy chứ.
- Uống được là được rồi, bác và cậu Mã cứ ăn, tôi mời.
Trần Trung cúi người một chút, rồi ngước lên, nhìn vào mắt Quách Thiên Minh, Quách Thiên Minh hiểu ý nói:
- Hai người chúng tôi lái xe, không uống rượu được.
Trần Trung định rót cho Mã Đại Lực, Mã Ái Quốc liên tục xua tay nói:
- Lãnh đạo lãnh đạo, Đại Lực không dám đòi hỏi, nó yếu lắm, uống rượu ngon như thế này không khéo không dậy nổi.
Trần Trung cười ha hả nói:
- Được rồi, tôi cũng không làm khó bác, dù sao hôm nay rượu còn thừa bao nhiêu tất cả đều là của nhà bác, chốc nữa để cậu ấy nếm thử.
Nói xong, cầm lấy bình Coca Cola từ trên bàn ném cho anh ta.
Mã Đại Lực vui vẻ đón lấy
- Thứ này tôi cũng chưa từng thưởng thức qua.
Nói xong liền mở bình uống một ngụm, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhưng lại không nỡ phun ra, cứ luống cuống trong miệng.
Đang xé lạp xưởng đóng gói, Phương Minh Viễn cười nói:
- Đừng phun đừng phun, uống vài lần là quen, quen rồi là thấy ngon.
Mã Đại Lực lại đảo vài vòng trong miệng, miễn cưỡng nuốt xuống rồi hổn hển nói:
- Thứ này có mùi vị lạ lùng thật, làm sao mà người trong thị trấn lại thích uống nó chứ? Thật là giống như uống thuốc ấy.
- Cứ uống đi, uống nhiều sẽ quen
Phương Minh Viễn tiện tay đưa cho anh ta phần ruột nói
- Muốn ăn gì cứ lấy trên bàn, chúng tôi trên xe còn nhiều lắm, chắc chắn là đủ ăn.
Mã Đại Lực nhận lấy, đưa mắt nhìn Mã Ái Quốc, Mã Ái Quốc gật đầu nói:
- Lãnh đạo đưa cho con, con cứ ăn đi.
Mã Đại Lực lúc này mới vui vẻ mà ăn.
- Lão Mã lão Mã, lãnh đạo huyện ở đâu vậy?
Từ ngoài sân, một tiếng nói không kịp thở truyền vào, theo đó là một cụ già tóc bạc chạy vào.
- Bí thư chi bộ, ông cũng tới à
Mã Ái Quốc ấn xuống bán đá đứng lên.
Ông cụ nhìn đám Phương Minh Viễn, liền bước tới trước nói:
- Tôi là lão Lưu, bí thư chi bộ của thôn, các vị là... lãnh đạo nào trong huyện?
- Bí thư Lưu, chào ông. Mời ngồi.
Trần Trung cười nói.
- Ôi chà, chúng tôi đây đã nói rõ với Mã Đại Lực rồi, chúng tôi không phải là lãnh đạo gì cả, chúng tôi từ tỉnh Tần Tây đến. Đi miền bắc, đi ngang qua chỗ của các ông, nghỉ ngơi một ngày, đến đây du ngoạn. Vừa lúc gặp Mã Đại Lực trên đường, nhân tiện đưa cậu ấy một đoạn, đến đây thì trưa rồi, nên ở đây nghỉ chân ăn uống một lát. - Bí thư Lưu, ông cũng ngồi xuống ăn một chút.
- Thật sao?
Lưu Hải ngạc nhiên nói.
- Gạt ông làm gì
Trần Trung dùng tay ra hiệu cho Quách Thiên Minh, Quách Thiên Minh liền lấy ra thẻ công tác, đặt vào tay Lưu Hải.
- Tỉnh Tần Tây, tập đoàn thương mại Cầu Vồng, phó giám đốc, Quách Thiên Minh
Lưu Hải nheo mắt đọc hai lần, xong mới trả lại thẻ công tác cho Quách Thiên Minh. Trên mặt cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm hơn.
- Các anh là người tỉnh Tần Tây à, hèn gì nghe các anh nói chuyện không giống người đông bắc.
Lưu Hải thở phào nói.