Cái nhìn giữa người và người chỉ có thể nói là khác biệt rất lớn, như Phương Minh Viễn, trong mắt Mikhail Khodorkovsky và Charch Hallufu thì ấn tượng hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù trong mắt người Nga cho dù Phương Minh Viễn ăn mặc già dặn thì nhìn vẫn còn nhỏ, nhưng trong mắt Mikhail Khodorkovsky, tuổi của Phương Minh Viễn, cũng như vẻ bề ngoài không phải là vấn đề mà chính là cách nói năng và thân phận địa vị. Ở trong mắt Charch Hallufu hắn chỉ nhìn thấy đặc trưng về tuổi của Phương Minh Viễn.
Charch cảm thấy Asohon đang làm cho có lệ với hắn, cho dù người phương Đông thường trẻ lâu, Phương Minh Viễn cũng không thể quá 14, 15 tuổi, 14, 15 tuổi vẫn là vị thành niên, liệu có thể có thân phận cao quý gì? Cùng lắm là người thân và tiểu bối của Asohon Kagetsu.
Phương Minh Viễn tuy nghe không hiểu hắn với Asohon Kagetsu nói chuyện nhưng cậu có thể nhìn ra Asohon không hứng thú với sự xuất hiện của tên người Nga này. Cho nên chỉ đưa tay ra bắt tay hắn nói: - Phương Minh Viễn, người Hoa Hạ.
- Người Hoa Hạ?
Trong lòng Haluufu có chút kỳ lạ, hắn biết Asohon là người Nhật Bản.
- Ha ha, hoan nghênh ngài đến Moscow, Moscow là thành phố đẹp nhất thế giới, tin chắc rằng cậu sẽ có một kỳ nghỉ đẹp ở đây. Đáng tiếc là cậu đến lúc này thời gian có vẻ gấp, tôi nhớ là trường học ở Hoa Hạ các cậu tháng 9 bắt đầu khai giảng, trong thời gian ngắn thế này, cậu khó có thể lãnh hội được vẻ đẹp của Moscow. Ha ha, nếu cậu muốn đến thăm đại học Moscow tôi có thể làm hướng dẫn viên tạm thời cho cậu.
Hallufu cười ha ha nói.
- Cảm ơn.
Phương Minh Viễn trả lời thản nhiên, rõ ràng ngắn gọn làm cho Hallufu không thể nói tiếp được.
Hallufu chuyển ánh mắt, lúc này mới chú ý đến Lâm Dung đứng không xa đằng sau Phương Minh Viễn, mặt hiện lên vẻ kinh diễm. Nhưng người đã từng trải như hắn rất nhanh đã lấy lại thái độ bình thường. - Thật là chán ghét.
Nhìn bóng xe của Hallufu đa dần Lâm Dung nói.
- Ừ, giống như một con ruồi, đuổi đi cũng không đi, lại không thể đánh chết nó.
Asohon Kagetsu đồng cảm nói.
- Thân phận gì?
Phương Minh Viễn như thoáng suy nghĩ nói, một trợ giảng trường đại học Moscow, Phương Minh Viễn không tin hắn có thể trước mặt Asohon Kagetsu thể hiện như vậy. - Theo cách nói của người Hoa Hạ các cậu thì là nửa đảng Thái tử, bố hắn là phó thị trưởng Moscow, mẹ hắn là quan chức cao của đường sắt Nga, gia đình ở Moscow có không ít sản nghiệp. - Con nhà quan à!
Phương Minh Viễn lập tức hiểu. Phó thị trưởng Moscow vậy tương đương với phó chủ tịch thủ đô, vậy rõ ràng là quan cao ở Nga rồi. Hơn nữa nhà họ Phương mua nhiều tài nguyên khoáng sản ở Nga như vậy, còn có các sản phẩm xuất khẩu đều phải thông qua hãng đường sắt Tây Bá Lợi Á của Nga vận chuyển đến Thái Bình Dương, quả thật có chút ném chuột sợ vỡ đồ. - Chị Asohon, em thấy người này liệu có phải có ý với chị a?
Lâm Dung nói nhỏ vào tai Asohon Kagetsu. Quan hệ giữa Lâm Liên và Asohon khá tốt, Lâm Dung là em gái của cô cho nên đối với Lâm Dung Asohon cũng có thêm phần yêu thương.
Khuôn mặt xinh đẹp của Asohon Kagetsu đỏ ửng lên, thấp giọng nói:
- Hắn có ý thì liên quan gì đến tôi, nha đầu này, mắt thật là nhọn.
- Chị Asohon, mấy năm nay chẳng lẽ chị không nghĩ đến chuyện tìm một người sai?
Lâm Dung ôm bả vai Asohon cười hi hi nói.
- Sự nghiệp gia đình cái nào cũng không thể thiếu.
Theo Lâm Dung thấy thì tuổi của Asohon cũng không còn nhỏ nữa nhưng vẫn không hiểu vì sao cũng giống như chị mình, hai người đều không có tin tức là đang yêu đương. Vũ Điền Quang Ly thì còn có thể hiểu, dù sao Lâm Dung cũng từng nhìn thấy đoàn người hâm mộ và đám paparazzi điên cuồng ở HongKong và Nhật Bản thì sẽ tự hiểu, việc yêu đương hay kết hôn của ngôi sao điện ảnh đểu rất thận trọng.
Asohon Kagetsu nhìn trộm Phương Minh Viễn một cái, cười khổ nói:
- Nếu như tôi muốn kết hôn, theo truyền thống Nhật Bản sẽ phải về nhà chăm chồng dạy con, công việc này ai sẽ làm?
Lâm Dung lập tức không còn từ gì nữa, hiện nay Asohon Kagetsu là người phụ trách chủ yếu của nhà họ Phương ở Nhật Bản và Nga, mặc dù tiền trong tay so với trước kia ít đi rất nhiều, đều đã chuyển vào tay Lâm Liên nhưng giá trị sản nghiệp lại rất lạc quan, cũng là nơi sản xuất nguyên liệu quan trọng của Phương Minh Viễn, nếu như Asohon Kagetsu mà lui về, trong chốc lát thực sự là không có người thích hợp để đến tiếp nhận. Nói cho cùng sự phất lên của nhà họ Phương quá nhanh, nhân đến mức căn bản không thể bồi dưỡng kịp nhân tài. - Hơn nữa em cảm thấy người đàn ông hợp với chị dễ tìm thế sao? Cho nên em không cần phải lo lắng cho chị đâu.
Asohon Kaketsu cười nói.
- Nếu như em không có người trong lòng thì để lúc nào chị giới thiệu cho em xem, liệu có xứng với công cúa nhỏ nhà họ Lâm không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dung đỏ ửng, dậm chân nói:
- Chị Asohon, sao chị giống chị em thế, không nói không rằng liền đẩy việc sang cho em.
Chớp mắt đã đến chạng vạng tối ngày thứ hai, Mikhail Khodorkovsky và Koredakha đúng hẹn đến, ở cổng trang viên lại nhìn thấy Nocholas Laski của công ty Alrosa. - Ông về lúc nào vậy?
Mikhail Khodorkovsky ngạc nhiên hỏi, hôm qua khi hắn và Nocholas gọi điện, Nicholas vẫn còn đang ở nước cộng hòa Curt.
- Chiều hôm nay bay về, đến để làm người tiếp đón mấy vị.
Nicholas cười hề hề nói.
- Tiện thể làm ăn một chút.
- Là tới làm ăn, thuận tiện tiếp khách chứ?
Mikhail Khodorkovsky cười nói.
Nicholas nhùn vai nói:
- Tùy ông nghĩ, dù sao cũng không có gì bất đồng.
Mấy năm nay hắn làm trong công ty Alrosa cũng không tồi, mặc dù chính phủ Liên Xô bị lật đổ nhưng trận phong ba này lại không ảnh hưởng lớn gì tới hắn. Thị trường kim cương mấy năm nay tuy rằng có chuyển biến tốt nhưng vẫn còn thấp, nếu như không phải ban đầu hắn đem hàng tồn của công ty bán cho Phương Minh Viễn thì công ty Alrosa đã không thể quay vòng vốn được rồi. Cộng thêm mấy năm nay Phương Minh Viễn cũng ít nhiều mua nguyên phôi kim cương nên địa vị của hắn ở công ty Alrosa bây giờ vững như núi.
Một mặt là có ơn, một mặt hắn nhìn ra, hiện nay Asohon Kagetsu ở Nga cũng đang phất lên, có sự hỗ trợ bên ngoài như vậy, đối với Nicholas mà nói đương nhiên là có lợi mà không có hại, cho nên Phương Minh Viễn gọi hắn liền bay từ công hòa Curt về ngay.
Đang nói chuyện, Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu đã đi ra đón.
- Phương thân ái, hoan nghênh cậu đến Moscow.
Nicholas cười lớn tiến về phía trước ôm lấy Phương Minh Viễn nói. Chỉ là vốn dĩ dáng cao lớn, lại càng ngày càng béo khiến cho nhìn giống như một con gấu lớn, hai người nhìn thật không có chút phối hợp nào.
Nicholas Laski xoay người lấy từ trong xe ra hai bó hoa tươi, hai tay tặng cho Asohon Kagetsu và Lâm Dung nói:
- Chúc hai cô mãi mai trẻ trung xinh đẹp.
Mikhail Khodorkovsky và Koredakha cũng đưa ra quà của họ, bọn họ mang đến ba chai vodka thượng đẳng, tặng cho hai cô Asohon cũng là hoa tươi.
Quản gia Michala lúc đó đã bài trí xong bàn ăn trên cỏ của trang viên, Phương Minh Viễn mời mọi người nhập tiệc.
- Hôm nay, tôi mời ba vị thưởng thức đồ ăn Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Nga không phải là không có quán ăn Tàu nhưng quy mô của những quán ăn này nhỏ, tài nghệ của đầu bếp đương nhiên cũng không thể tuyệt đỉnh, hơn nữ ở Nga, muốn có được những nguyên liệu hoàn chỉnh cũng không phải dễ dàng. Lần này Phương Minh Viễn đến Nga đặc biệt mang theo ba đầu bếp và đủ các loại gia vị nguyên liệu.
Rất nhanh, những món rau trộn, đồ ăn nóng được đưa lên, quản gia Michala bưng ba bình rượu Mao Đài đến rót cho mọi người, đây chính là rượu ủ 30 năm, ở trong nước cũng ít thấy.
Rượu vừa nhấp lên, hương rượu nồng đậm lập tức thu hút ba người Mikhail Khodorkovsky. Đàn ông nga thích rượu, đây là chuyện cả thế giới đều biết. Ba người cũng không phải chưa tưng uống rượu Mao Đài nhưng ngửi thấy mùi rượu này ba người không kiềm chế được mà nuốt nước miếng. - Vì tình hữu nghị giữa Hoa Hạ và Nga, chúng ta cạn ly.
Nicholas Laski lập tức bưng rượu lên nói. Người Nga uống rượu có một thói quen, mỗi một chén rượu đều có một lời chúc, cho dù là không có gì cũng phải nói một hai câu. - Ai ai ai, hai cô gái xinh đẹp uống rượu vang tôi không có ý kiến, cậu Phương...
Koredakha chỉ chiếc cốc trước mặt Phương Minh Viễn nói.
- Uống một chút thôi có được không?
Phương Minh Viễn cười, Michala lập tức rốt cho cộc một chút rượu trắng. Ở kiếp trước Phương Minh Viễn không uống rượu, ở kiếp này càng vì tuổi nhỏ rất ít uống rượu. Nhưng nể mặt Mikhail Khodorkovsky uống một chút thì cũng không có vấn đề gì.
Uống xong một chén, ba người Mikhail Khodorkovsky mắt lập tức sáng lên.
- Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon.
Koredakha liên tiếp tán thưởng không ngừng.
- Cậu Phương, rượu này chúng tôi đã từng uống rồi nhưng lại không có được hương vị làm người ta say mê như rượu của cậu.
- Đây là rượu Mao Đài ủ ba mươi năm, ở Hoa Hạ cũng không dễ gì mà mua được.
Asohon cười duyên dáng nói.
- Ủ ba mươi năm!
Nghe cô nói như vậy ba người Mikhail Khodorkovsky mắt càng sáng lên.
- Chúc cậu Phương vạn sự như ý, chúng ta cạn ly.
Koredakha lập tức nói.
Ba người ngửa cổ, lại một chén rượu nữa uống xuống.
Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm líu lưỡi, sự yếu thích rượu của người Nga thật không giống bình thường, với một bình rượu Mao Đài sắp hết so sánh với người Hoa Hạ, họ uống rượu như trâu uống nước vậy. Lẽ nào có báo nói, Nga mỗi năm có 70% phạm tội là do uống say. Hơn nữa, mỗi năm người chết vì rượu ở Nga là 3,4 vạn người. Ở Nga say rượu là nguy hại trị an xã hội, là nguyên nhân tạo nên tổn thất nghiêm trọng kinh tế.
Cũng may ba vị này còn nhớ, Phương Minh Viễn mời họ đến không phải chỉ là để ăn cơm, chỉ sợ sau khi ăn cơm còn có việc phải bàn, cho nên những chén rượu sau cũng coi như là khắc chế...