Tắm nước nóng xong, mặt mấy người Asoho đỏ ửng cả lên càng làm cho vẻ đẹp của họ tăng lên vài phần, ánh đèn càng làm cho vẻ đẹp của họ rạng rỡ hơn.
Tuy đã gần 9 giờ tối, nhưng mọi người vẫn đang ngồi với nhau, ở trong phòng của Phương Minh Viễn hào hứng nói chuyện với nhau.
- Sắp đi ngủ, mọi người có thể đi tắm nước nóng như thế làm cho cơ thể cảm thấy thoải mái.
Asoho Kagetsu cười nói.
- Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải đi leo núi, tuy rằng có xem cáp nhưng cũng sẽ tiêu hao thể lực tương đối nhiều.
- Ngày mai các vị có thể nhìn thấy di tích núi lửa, còn có thể được thưởng thức “Hắc ngọc tử” trong truyền thuyết.
Vũ Điền Quang Ly cũng cười nói.
- Hắc ngọc tử? Là cái gì?
Lâm Liên ngạc nhiên nói.
- Chính là trứng gà có vỏ ngoài màu đen. Do người ở đây đem trứng gà vào trong nước suối luộc chín mà có. Những hoa vân bên trên rất đẹp, có người nói giống như đường vân đồ của hệ thống các ngôi sao.
Phương Minh Viễn tùy tiện nói.
- Coi như là đặc sản ở đây. Theo truyền thuyết của người dân địa phương thì ăn một quả có thể kéo dài tuổi thọ 7 năm.
- Kéo dài 7 năm tuổi thọ?
Lâm Liên kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn nhún vai, ai mà biết được mấy người Nhật Bản này làm thế nào mà tính ra được con số như vậy. Được rồi, coi như là trứng gà có vỏ đen được luộc từ nước suối khác với trứng gà bình thường nhưng ăn một quả trứng gà mà kéo dài những 7 năm tuổi thọ nghe cũng thật là vô nghĩa. Nhưng mọi người đã nói như vậy, “truyền thuyết nói ăn một quả kéo dài 7 năm tuổi thọ”, mặc dù là truyền thuyết nhưng cũng đừng quá tin. - Hì hì, mọi người cũng đều là lấy một cái dấu hiệu tốt mà, đương nhiên không thể cho là thật rồi.
Vũ Điền Quang Ly ôm bả vai Lâm Liên nói.
- Hơn nữa cũng không đắt, chị Liên, đến lúc đó mua nhiều một chút mang về nước, vỏ ngoài của nó rất đẹp. Hơn nữa ăn vào không có vị lưu huỳnh đâu.
- Trứng đen ở đây nổi danh ở Nhật Bản, ngay cả hellitty ở đây cũng giống hệt với trứng đen.
Asoho Kagetsu cười nói.
- Đi rồi cô có thể thấy, rất vui.
Mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến 11 giờ, theo đề nghị của Asoho mọi người lại đi tắm nước nóng một lúc rồi mới về phòng ngủ.
Khi Phương Minh Viễn về phòng, nhân viên khách sạn đã trải xong thảm, đây là lần đầu tiên Phương Minh Viễn ngủ trên sàn ở Nhật Bản. Phòng của cậu diện tích không nhỏ, được hơn 20 m2, còn có một ban công có thể nhìn được Ashi. Nhưng lúc này đèn ở Ashi đã tắt hết rồi, xem ra những thuyền trên hồ đã về cảng hết rồi.
Nhìn sàn nhà trải đầy chăn đệm trắng như tuyết, Phương Minh Viễn không khỏi nhớ đến tuyển tập chân dung đã xem qua ở kiếp trước, những cô gái xinh đẹp đó nếu ở trong phòng như này, dưới ánh mắt nóng rực của phái nam, chụp từng bức từng bức chân dung quyến rũ, cung cấp cho những người dân Đông Á. - Ha ha.
Phương Minh Viễn mỉm cười hai tiếng. Nếu mình định ở Nhật Bản làm một người tìm kiếm ngôi sao trong ngành ** của Nhật Bản chắc sẽ đỉnh lắm. Kiếp trước có không ít người xuất hiên rồi, hiện nay còn rất nhiều người vẫn chưa xuất hiện.
Một ngành * lại trở thành ngành công nghiệp trụ cột ở Nhật Bản. Ở Nhật Bản còn có một cách nói- Những diễn viên * nữ Nhật Bản có giỏi hơn một đội quân bởi vì ngành ** ở Nhật Bản chiếm 1% tổng giá trị sản phẩm quốc nội, cao hơn mức dự toán cho quốc phòng. Với quy mô to lớn thì chỉ cần nghĩ cũng biết rồi.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn cũng đã có một chút kiến thức hiểu biết về ngành * của Nhật Bản. Nhật Bản có một câu tục ngữ: “Ngồi kiếm tiền nhanh hơn đứng, nằm còn kiếm tiền nhanh hơn ngồi.” Ở Nhật Bản, gần như mỗi mọt thành phố loại trung hay lớn đều có “”. Nếu tính toán số tiền của việc thuê băng đĩa *, buôn bán, sản xuất, công ty chế tác, những văn phòng cung cấp, công ty phim nhựa, bán qua mạng hay điện thoại thì mỗi năm lợi nhuận đều vượt qua 60 tỉ Euro, thậm chí còn vượt qua cả ngành ô tô. Từng có một nhà kinh tế châu Âu nói đùa rằng, dựa vào ngành * Nhật Bản khắc phục khủng hoảng kinh tế nhanh gấp ba lần những quốc gia khác.
Hơn nữa sự phồn vinh hưng thịnh của nó không chỉ đem đến lợi nhuận to lớn cho Nhật Bản mà còn đem đến những nguồn thu từ nước ngoài rất khả quan cho những nước khác, ví dụ như Phillipine ở Đông Nam Á, nghe nói mỗi năm từ Nhật Bản thu về giá trị 400 triệu USD.
Tuy rằng là một người đàn ông, mặc dù đến Nhật Bản rồi nhưng Phương Minh Viễn vẫn thật muốn xem ngành công nghiệp ** của Nhật Bản rốt cuộc là như thế nào, cũng muốn lĩnh hội một chút khách sạn tình thú cá tính nhưng có Lâm Liên và Trần Trung ngày ngày theo sát nên cậu không dám đi.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, dùng lực vỗ vỗ trán, mình vừa mới nghĩ lung tung cái gì vậy, chẳng lẽ tắm nước nóng lại còn có tác dụng phụ?
Cửa phòng có tiếng gõ, Phương Minh Viễn ngạc nhiên nói:
- Vào đi.
Cửa bị kéo ra, có hai nữ phục vụ trẻ tuổi bưng đĩa vào, trên để rượu thanh và hai đĩa đồ ăn nhẹ tinh xảo, còn có một đĩa sushi.
- Đây là cái gì?
Phương Minh Viễn thấy kỳ lạ nói. Mình đâu có gọi đồ ăn đêm a?
- Quý khách, đây là đồ ăn mà khách sạn tặng kèm, ngài tắm suối nước nóng xong buổi tối có thể sẽ đói.
- Ô...đặt xuống đi.
Phương Minh Viễn gật đầu nói.
Hai nữ nhân viên đặt đồ xuống bàn rồi lui ra ngoài.
Phương Minh Viễn thấy kì lạ nhìn theo hai người lui ra ngoài, đúng lúc hai người đặt đồ ăn xuống bàn, cậu chú ý thấy hai người này nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng trên cổ tay lộ ra hình xăm.
Phương Minh Viễn nhếch miệng, hình xăm như vậy, phổ biến ở Nhật Bản sao? Thành viên xã hội đen xăm thì đã nghe nói từ lâu, thật không ngờ nhân viên khách sạn cũng xăm.
Tiểu Tuyền đứng ở chỗ rẽ ở hành lang khách sạn nhìn bốn người con gái giả thành nhân viên khách sạn mang đồ ăn đã bị bỏ thuốc vào phòng mấy người Phương Minh Viễn, trong lòng cười thầm: “Dễ dàng cho mấy người rồi, để cho mấy người tối nay có một giấc mơ đẹp”. Số thuốc đó không rẻ chút nào, nếu không phải để hoàn thành nhiệm vụ của bang thì hắn sẽ không thèm lấy ra, nhưng ĐiềnTrung Trọng cũng đã đáp ứng sau khi làm xong sẽ có trọng thưởng, cũng coi như xứng đáng.
Bốn thành viên nữ của bang Hà Xuyên cầm khay trống lui ra, lúc đi ngang qua tiểu Tuyền còn âm thầm giơ tay với hắn.
Tiểu Tuyền đắc ý gật gật đầu, quay đầu đi về phòng.
Trần Trung lúc này đang sắp xếp người canh gác đêm, mặc dù an ninh ở Nhật Bản không tồi hơn nữa khách sạn Ashi cũng là một khách sạn chính quy nhưng vì sự an toàn, Trần Trung vẫn sắp xếp mọi người thay phiên gác đêm, phòng của năm người bọn họ vừa đúng hai bên, mỗi lần gác có hai người. - Anh Trần, khách sạn Nhật Bản thật khác với chúng ta, tối còn tặng ăn đêm miễn phí.
- Cậu cũng không nhìn xem bao nhiêu tiền một đêm?
Trần Trung cười mắng.
- Ở đây một đêm bằng ở khách sạn năm sao ở thủ đô thậm chí còn thừa đấy. Với cái giá cao như vậy, phục vụ không tốt thì sao được, vừa nãy không tắm suối nước nóng bây giờ có khi còn có thể đi ngâm rượu, ăn đồ ăn.
Mấy người kia gật đầu đồng ý, đi cùng với Phương Minh Viễn, Trần Trung yêu cầu những nhân viên bảo vệ này tuyệt đối không uống rượu, nếu như lúc ăn cơn có gọi rượu, có lúc Trần Trung cũng cho phép họ uống một chút. Nếu thật sự muốn say một trận thì phải đợi đến lúc về nước rồi.
Vừa nãy Trần Trung cũng ngâm suối nước nóng với Phương Minh Viễn và Cameron, năm người họ trừ anh ta ra, mấy người khác đều phụ trách bảo vệ, vì thế Trần Trung yêu cầu họ luân phiên thay nhau. Trong phòng đầu tiên ở hành lang cũng phải có người. - Anh Trần, mấy đồ này để lại một chút cho anh còn lại bọn tôi mang đến suối nước nóng ăn.
Trần Trung phất tay nói:
- Mang hết đi đi, chưa gì đã đói rồi.
- Cái này cũng không trách chúng tôi được a, bọn quỷ Nhật Bản này cơm chỉ có một đĩa nhỏ, mặc dù rất đẹp mắt nhưng ăn sao no được.
Kim đồng hồ nhanh chóng điểm đến 1 giờ nhưng đèn trong phòng mọi người vẫn sáng.
Trần Trung ngồi ngay ngắn trước bàn, tùy ý lật giờ cuốn tiểu thuyết võ hiệp mang theo, trong lòng có chút buồn bực, mấy người kia đi tắm suối nước nóng cũng hơn một tiếng rồi, sao vẫn chưa quay lại. - Các người cứ ngâm ở hồ này đi.
Điền Hạ Trung nhìn một cái, cười lạnh nói. Chỉ thấy hai thanh niên khỏa thân nằm ngủ rất ngon lành trên thành hồ, đĩa đồ ăn trống không để bên cạnh.
- Anh không cần quan tâm đến bọn chúng, chúng tôi biết họ ở đây là được rồi, cứ để họ ngủ như vậy đi. thật không ra thể thống gì.
Điền Hạ Trung cười lạnh nói.
Mấy nhân viên khách sạn đứng bên cạnh khẽ lau mồ hôi lạnh, người này thật độc ác, tuy rằng tắm suối nước nóng là một việc rất thoải mái nhưng ngủ ở thành hồ một đêm, hôm sau tỉnh dậy toàn thân đều sẽ đau nhức, hai thanh niên này ban ngày đã gây ra chuyện gì không biết? Tuy nhiên khách đã có yêu cầu như vậy họ cũng chỉ có thể đáp ứng, đặc biệt họ nhìn thấy cổ tay Điền Hạ Trung có hình xăm càng không dám phản đối.
ĐiềnTrung Trọng cười như hoa nở quay lại phòng.
- Thế nào? Đều ngủ hết rồi chứ?
Tiểu Tuyền đắc ý cười.
- Ừ, việc hôm nay, cậu là công đầu.
ĐiềnTrung Trọng nhìn cái mặt dâm loạn của hắn, kìm nén sự chán ghét trong lòng.
- Đi thôi, bây giờ đi xem sao.
Đoàn người rón ra rón rén đi tới phòng của Phương Minh Viễn, nhìn thấy trong phòng đèn vẫn sáng, Điền Hạ Trung trong lòng có vài phần nắm chắc, liệu có phải dính thuốc mê nên vẫn để đèn ngủ.
ĐiềnTrung Trọng nhẹ nhàng gõ cửa phòng đầu tiên, trong phòng không có động tĩnh gì, hắn dùng tay kéo cửa, cửa nhẹ nhàng mở ra chỉ thấy trong phòng ba người đàn ông đang ngủ rất ngon, ở đây có ba người, ở hồ tắm có hai người, vậy là năm người bảo vệ đều bị hạ gục rồi.
Chỉ còn lại Cameron và cậu thanh niên kia, việc này dễ dàng rồi.