Ollila cảm thấy bản thân có chút mơ hồ, mới vừa nãy Phương Minh Viễn vừa mới khiến cho công ty thông tin di động nổi danh Motorola thương tích đầy mình. Những lời bình luận của Olliala đối với Phương Minh Viễn vẫn còn chưa nói ra được cái gì không đúng thậm chí trong lòng Ollila còn âm thầm khen tốt, Phương Minh Viễn cảm thấy sầu lo nhưng lại không rõ được hậu quả.
Ollila dùng ánh mắt khác lạ nhìn Phương Minh Viễn, vừa rồi những lời của cậu ta thật sự là đáng để cho nhóm cấp cao của Motorola nghe, đợi họ đến xem có còn ôm hy vọng lớn đối với hệ thống di động y tinh nữa không, Ollila cũng nghĩ, anh ta không phải nhà từ thiện, làm việc gì cũng phải vì một đối thủ cạnh tranh suy xét xem hiện nay đối thủ Motorola vẫn còn phải sống chết đuổi theo công ty di động Nokia Từ năm 1973, Motorola phát minh ra mẫu di động đầu tiên trên toàn cầu, Motorola liền trở thành từ đồng nghĩa với tổ ong di động, cả thời đại mô phỏng, Motorola dường như là nơi cung cấp thiết bị không dây đỉnh cao và chế tạo máy di động duy nhất trên thế giới. Nó đã từng chiếm 100% thị trường điện thoại di động mô phỏng.
Năm 1987, kế hoạch “Y tinh” được đề ra, ý tưởng này của Motorola thực sự là có tính hợp lý. Lúc đó sự phổ cập của di động trên toàn cầu chiếm không đến 10%, không chỉ tỉ lệ phổ cập inte thấp, gọi điện khu vực có hạn, hơn nữa việc trước hết dùng Google để du ngoạn và thay đổi thời gian cũng do nguyên nhân kỹ thuật mà xảy ra những sự cố như mất mạng, gián đoạn đường truyền. Khi Y tinh thành công, con người liền tiên một bước vượt bậc lên đỉnh cao nhất của thời đại thông tin, hào quang của Motorola lại một lần nữa bao phủ toàn nhân loại.
Nhưng Ollila lại cảm thấy Phương Minh Viễn nói rất đúng, trừ những người làm công việc bên ngoài như quân nhân hay những người làm thám hiểm địa chất ra, đại bộ phận những người có thể dùng di động đều là trò chuyện bên trong xe hoặc bên trong xây dựng, mà trừ phi những người đó đến “nơi có thể nhìn thấy trời”. Nếu một chiếc di động, mà phải đến một nơi nào đó mới có thể dụng được thì đối với những người thành phố mà nói thì không có ý nghĩa gì mà còn không đủ khách hàng dùng, hệ thống thông tin di động y tinh không thể thắng lợi, mà công ty không thể thắng lợi thì làm sao có thể tồn tại được?
Tiếp đến, Phương Minh Viễn cũng không dự định trong lần tiếp xúc đầu tiên đã đạt hiệp ước gì đó với Ollila, dù sao lúc này, Ollia cũng vẫn là tổng tài của công ty di động Nokia, không phải là chủ tập đoàn Nokia, việc này ông ta vẫn không thể làm chủ được. Hơn nữa tập đoàn Nokia cũng vẫn chưa đến mức được cùng, mình mà nói là đầu tư chỉ sợ sẽ bị Ollila xem thường.
Dù sao Phương Minh Viễn nhớ, khi tập đoàn Nokia gặp phải khó khăn nhất về tài chính, cổ phần của nó thậm chí phải bán cho đối thủ cạnh tranh của nó là công ty điện tín Ali. Chỉ cần bản thân quan tâm một chút, đến lúc đó đưa tay ra cũng chưa muộn – số cổ phần đó bán cho mình dù sao cũng tốt hơn bán cho đối thủ cạnh tranh, không phải sao?
Vì thế Phương Minh Viễn nói chuyện trên trời dưới biển với Ollila, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.
Ollila càng nghe càng thấy kinh ngạc, nếu ngay từ đầu Joseph nói Phương Minh Viễn khác với người bình thường Ollila không tin cho rằng Joseph nói quá lời thì bây giờ Ollila không hề nghĩ như vậy nữa. Một người đáng để Cameron coi trọng thì không phải tầm thường.
Mà trong lúc Phương Minh Viễn nói chuyện phiếm với họ đã để lộ ra một chút tin tức và cách nhìn khiến cho ông ta nhìn cậu với cặp mắt khác.
- Joseph, tôi còn nhớ công ty các anh có một phần nghiệp vụ rất lớn ở Liên Xô, bây giờ tình thế của Liên Xô lại không ổn định, nếu quý công ty không có chuẩn bị, vạn nhất tình thế ở Liên Xô xảy ra một động thái bất ngờ nào...
Phương Minh Viễn giống như tùy ý nói một câu, lại khiến cho Ollia đột nhiên bừng tỉnh. Công ty tập đoàn Nokia quả thật có một nghiệp vụ khá là lạc quân ở Liên Xô và các quốc gia Đông Âu, chỉ là việc này lại không do Ollila quản lý, ông đã từng nhắc nhở tổng tài của Nokia nhưng không có hiệu quả gì.
Ollila mang theo sự rối rắm trong lòng cùng với Joseph và Ashaly rời khỏi khách sạn Ashi- Khách sạn đã đầy khách, nhanh nhất cũng phải đến sáng mai mới có phòng trống, cho nên Ollila đến muộn chỉ có thể ở cùng với mấy người Joseph. Nhưng ông đã âm thầm quyết định phải ở đây hai ngày để nói chuyện với Phương Minh Viễn.
Khi Phương Minh Viễn và Cameron trở về phòng, mấy người Asoho Kagetsu vẫn đang ở hồ nước nóng. Vốn dĩ Phương Minh Viễn muốn nhắc nhở họ suối nước nóng tuy tốt nhưng cũng không thể tắm lâu, nhưng nghĩ lại, cái điều này cũng không cần mình phải nói nhiều, Asoho và Vũ Điền Quang Ly là người Nhật nhất định hiểu rõ hơn cậu.
Lúc này trong phòng của khách sạn Ashi, Điền Hạ Trọng mặc kimono đang nghe cấp dưới báo cáo.
- Phó bang, hồ tắm không chỉ có nhân viên của khách sạn còn có vệ sĩ của mấy người đó đứng bên ngoài, chúng ta không thể vào trong.
Thành viên nhóm Hà Xuyên thấp giọng nói với Điền Hạ Trọng.
Điền Trung Trọng cau mày, nói thật, kết quả này cũng không nằm ngoài những gì hắn dự liệu. Nếu phòng tắm riêng mà người đàn ông lạ mặt có thể dễ dàng đi vào thì khách sạn Ashi này đã không thể nổi danh ở Nhật như vậy. Nhưng lúc đó trùm bang Hà Xuyên lại không nói rõ, nếu sớm biết phải bí mật bắt cóc phụ nữ thì hắn đã mang theo mấy thành viên nữ, cho dù có thành công hay không ít nhất cũng có thể đóng giả nhân viên đi vào bên trong lấy tin tức.
Điền Trung Trọng nhìn đồng hồ, mặc dù hắn khi hắn vừa biết tin đã lập tức phái mấy thành viên nữ trong bang đến phối hợp nhưng ít nhất cũng phải sau 9 giờ tối họ mới đến được.
Hơn nữa Chức Điền Ngô Tam yêu cầu không được làm kinh động đến người khác, dù sao Vũ Điền Quang Ly cũng là nhân vật của công chúng, Cameron lại là nhân vật nổi danh thế giới, nếu sự việc vỡ lở thì việc thu dọn cũng rất rắc rối. Xã hội đen Nhật Bản tuy là hợp pháp nhưng nếu sự việc làm to ra, sự tấn công của cảnh sát cũng rất dữ dội. Bang Sơn Khẩu là bang nhóm xã hội đen số một Nhật Bản, mấy năm nay cũng chịu không ít áp lực từ phía cảnh sát, ngay cả những thành phần chủ chốt cũng đã từng phải vào tù. Bang Hà Xuyên chỉ là một phân nhóm nhỏ của bang Thôn Điền, nếu sự việc lam to ra thì không ai có thể bảo vệ được họ.
Điền Trung Trọng không sợ phải vào tù nhưng như vậy có đáng làm không.
- Anh Điền Trung, anh xem chúng ta dùng thuốc mê có được không?
Có người hạ giọng nói.
- Thuốc mê?
Điền Trung Trọng lập tức ngẩng đầu nói.
- Thuốc mê.
Người nói là một thanh niên hai mươi tư tuổi, không cao lắm, chỉ khoảng hơn một mét rưỡi, bộ dạng giống như một tên trộm.
- Tiểu Tuyền đùa gì vậy? Ở đây làm sao hạ thuốc họ được, hơn nữa sau khi hạ thuốc họ sẽ không phát hiện sao?
Có người không đồng ý nói.
- Sao lại không hạ thuốc được? Sau khi tắm xong họ nhất định khát nước, có thể còn gọi đồ ăn, nếu chúng ta có thể cho thuốc vào nước và thức ăn, sau khi họ ăn xong thì tối nay cho dù sấm nổ ngay cạnh tai cũng không tỉnh lại, như vậy tối nay chúng ta có thể nhẹ nhàng mà đưa người đi.
Tiểu Tuyền không khách khí nói.
- Nếu có thể trước sáng mai đưa người về thì họ là sao có thể phát giác được.
- Nhưng chúng ta bây giờ không có thuốc mê, loại thuốc này không phải nói có là có ngay được.
- Tôi có.
Tiểu Tuyền đắc ý nói.
- Tôi có hàng nhập khẩu của Mỹ, hiệu quả mạnh, chất lượng đảm bảo.
Vừa nói hắn vừa lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra đặt lên bàn.
- Chỉ cần nhỏ năm giọt vào trong nước hay thức ăn, phụ nữ ăn xong thì ngủ rất sâu, sâu đến mức đàn ông làm gì với cô ta cũng không biết nhưng thuốc này còn có một công dụng đó làm làm cho phụ nữ ngủ say nhưng vẫn đảm bảo sự hưng phấn làm cho đàn ông sung sướng cực hạn, hơn nữa khi họ tỉnh lại chỉ nghĩ rằng mình vừa nằm mơ, cái gì cũng không nhớ.
Tiểu Tuyền cười thâm hiểm.
Điền Trung Trọng nhíu mày, đây rõ ràng là thuốc mê hơn nữa còn có thể dùng làm thuốc kích dục.
- Hơn nữa ở đây tôi còn có một hộp nhang mê, loại thuốc này thành phần chủ yếu là mạn đà la hoa và thảo dược có tính gây mê hợp chế, có thể đưa thuốc này cho bất cứ ai hút hoặc tự mình hút rồi nhả khói vào bất cứ ai sẽ làm cho họ ngất đi. Như vậy, cho dù buổi tối họ cóngười trực ca đêm cũng không có gì hết.
Tiểu Tuyền Nhị Lang lại lấy ra một gói thuốc lá.
- Hút hoặc nhả khói là có thể làm người khác ngất, chẳng phải cũng khiến cho bản thân mình ngất sao?
Có người không hiểu nói.
- Đương nhiên phải có thuốc giải, chỉ cần cậu uống thuốc giải trước thì không bị ngất.
Tiểu Tuyền cười một cách bỉ ổi.
Tên Tiểu Tuyền này vốn tính thích ** hơn nữa còn thích trước mặt đối phương, nhưng hắn tướng mạo không được cho lắm, gia cảnh cũng không khá giả cho nên mới mua hai loại này từ cửa hàng đồ dùng dành cho người lớn của Mỹ, nếu nhìn vừa mắt cô gái nào thì liền mời hai vợ chồng họ đến nhà mình hoặc cùng ăn tối với đối phương sau đó âm thầm bỏ thuốc, rồi dùng thuốc lá làm nam giới ngất đi thì có thể thỏa mãn được dục vọng của mình. Có khi ở bên ngoài nhìn thấy một đôi tình nhân lạ mặt hắn cũng không ngại vui sướng một lúc nên lúc nào cũng mang theo thuốc bên mình.
Điền Trung Trọng trong lòng có chút không vui vẻ, mặc dù là xã hội đen nhưng nếu hắn làm không tốt, hơn nữa ở Nhật Bản tìm một người phụ nữ cũng không phải là việc khó gì, loại thuốc này hắn không hài lòng. Nhưng Điền Trung Trọng cũng hiểu nếu như lời tiểu Tuyền nói là thật thì đây cũng là một phương pháp không tồi. - Nhưng làm thế nào mới có thể hạ thuốc vào trong đồ ăn hay đồ uống được?
Có người nói.
Là một khách sạn kinh doanh lâu năm, trong một thời gian ngắn muốn nhân viên khách sạn Ashi phối hợp với mình thì đúng là không có khả năng.
- Tôi có cách.
Tiểu Tuyền cười đắc ý.