Chương 776: Quyển 3 Chương Kim Cương Là Mãi Mãi

Tại phòng khách, cả chủ nhà và khách đều ngồi xuống, ông Trịnh không còn xa lạ gì người nhà họ Quách thế nên người cần được giới thiệu nhất cũng chính là Phương Minh Viễn.

Ông cụ Quách kéo Phương Minh Viễn tới trước mặt ông Trịnh nói:

-Chú Trịnh, đây là cậu Phương Minh Viễn tới từ thành phố Phụng Nguyên, tỉnh Tây Tần ở đại lục, ông em cũng chẳng lạ gì với những việc của cậu ấy nữa nhỉ? Ông Trịnh nhìn Phương Minh Viễn, mỉm cười đáp:

-Anh Quách, đây mới đúng là anh hùng tự thiếu niên. Nghĩ lại năm đó, vào tuổi của cậu ấy, chúng ta khéo mới chỉ là mấy đứa trẻ học việc trong tiệm, đi theo sự phụ học cách buôn bán thế nào thôi. Còn cậu Phương bây giờ đã trở thành người giàu nhất một phương, làm cho mấy lão già này thật là mặc cảm. Ông Trịnh chăm chú nhìn Phương Minh Viễn một hồi lâu rồi tươi cười nói.

-Ông Quách, Ông Trịnh, hai vị thật là đã đánh giá cháu cao quá rồi, cháu chẳng qua chỉ là vận mệnh tốt, lại có được sự giúp đỡ của ông Quách và chị Thu Hạ thì mới may mắn có được những thành tích như ngày hôm nay. Ông Trịnh, ông cứ gọi cháu là Minh Viễn giống như Ông Quách là được rồi, ba chữ “Phương thiếu gia” thật là chưa dám nhận. Phương Minh Viễn thành thật đáp. Những câu nói vừa rồi của hắn đều là những lời nói thật lòng. Bản thân hắn chẳng qua là bám được vào luồng sáng hồi sinh, nếu không thì bây giờ vẫn chỉ là thằng học sinh của một trường loại ba ở thủ đô mà thôi, làm gì có tư cách để đứng trước mặt hai vị trưởng lão này.

-Đời người, gặp may mắn một hai lần thì có thể, nhưng không thể may mắn mãi mãi. Nếu cậu muốn may mắn mãi mãi thì cậu phải trả bằng sự “chăm chỉ ” và “thành thật” suốt đời, như vậy thì may mắn mới có thể ở bên cạnh cậu. Cậu Phương … ha ha Minh Viễn, những thành tích của cậu mấy năm qua, rất khó mà giải thích được bằng hai chữ may mắn. Ông Trịnh vẫy vậy tay cười nói:

-Người ta nói rất đúng, khiêm tốn quá thì chính là tự hào. Phương Minh Viễn gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, rõ ràng bản thân nói ra đều là lời thật lòng mà sao mọi người lại không tin chứ.

Nhìn thấy bộ dạng đó của Phương Minh Viễn, những người có mặt đều không thể nhịn được cười. Đương nhiên trong đó cũng có không ít người ghen tị. Phải biết rằng, ở Hongkong những người có thể được ông Trịnh khen ngợi chỉ rất ít ỏi.

-Minh Viễn, tôi thật ra sớm đã nghe đến chyện về cậu, nhưng không giấu gì cậu, tôi luôn cảm thấy chắc chắn là có chút thêu dệt, nhưng tới giờ nhìn lại thì sợ rằng trước đây tôi đã coi nhẹ cậu rồi. Anh Quách hai năm nay thuận buồm xuôi gió, đến con nhỏ Thu Hạ kia đến nay cũng là cũng là chủ tịch tập đoàn Cẩm Hồ tiếng tăm lừng lẫy, là ngôi sao đang lên trong giới điện ảnh, một nửa có lẽ đều là công của cậu. Tại đây, tôi muốn chúc mừng trước cháu, xem ra quán quân doanh thu phòng vé năm nay không thể không thuộc về nó thì không xong rồi, khéo chính là thành tích tốt nhất mà điện ảnh Hongkong chúng ta giành được ở Hollywood. Vu Thu Hạ cười khẽ nói:

-Chú Trịnh, làm cho chú chê cười rồi, đây đều là công lao của Minh Viễn, cháu chỉ là giúp một tay thôi. Trịnh Ngu Đồng ngạc nhiên đáp:

-Đây cũng là công của Minh Viễn sao? Vu Thu Hạ mỉm cười nói:

-Tất cả chuyện này đều do Minh Viễn liên hệ đàm phán, công việc cuối cùng mà cháu phải làm chỉ là lấy danh nghĩa của công ty điện ảnh Cẩm Hồ để hợp tác đầu tư với công ty điên ảnh Jade Bird của Mỹ. Về phần những việc khác thì chẳng có công gì của cháu cả. Trong chốc lát, không chỉ Trịnh Ngu Đồng mà đến người nhà họ Quách đều thấy hiếu kỳ. Từ trước tới nay, tuy bọn họ đều biết công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Cẩm Hồ là của Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ cùng hợp tác đầu tư, nhưng tại sao lại có thể cùng công ty điện ảnh Jane Bird đầu tư bộ “Kẻ hủy diệt” thì Vu Thu Hạ lại chưa từng nhắc đến. Tuy là sau khi công bố thông tin, giới truyền thông đều phỏng vấn hàng loạt, nhưng Vu Thu Hạ luôn lấy bí mật kinh doanh làm lý do để không công bố ra ngoài. Còn người nhà họ Quách, tuy cũng hiếu kỳ, nhưng ông Quách lại biết lo trước tính sau, ra lệnh trừ phi Vu Thu Hạ đồng ý, còn không, ai cũng không được phép hỏi.

Do vậy, tới hôm nay họ mới biết, người đóng vai trò quyết định trong chuyện này là Phương Minh Viễn

-Còn có chuyện thế này sao? Trịnh Ngu Đồng lộ vẻ xúc động nói. Mấy ngày nay, trong giới điện ảnh Hongkong, việc khiến nhiều người chú ý nhất không gì ngoài chuyện doanh thu phòng vé trên toàn thế giới của bộ “Kẻ hủy diệt” rốt cuộc sẽ cao tới mức nào. Chỉ ở mảnh đất Hongkong, con số doanh thu đã đạt mức cao hai mươi triệu đôla Hongkong và vẫn còn đang tăng không ngừng theo thời gian. Màthông tin từ Mỹ chuyển về càng làm người ta khó lòng tin được, chỉ trong buổi mở màn tổng doanh thu ở Bắc Mỹ tiến gần năm mươi triệu đôla Mỹ, đó mới chỉ là sự bắt đầu, bộ phim “Kẻ hủy diệt” với thời gian công chiếu chưa đầy một tuần, e rằng chỉ ở Bắc Mỹ thì tổng doanh thu của nó đã có thể vượt qua một trăm triệu đôla Mỹ, nếu mà tính thêm thị trường phim ảnh châu Á và châu Âu, dù có tính một cách không lạc quan nhất thì việc thu hồi vốn của công ty Cẩm Hồ và Jane Bird cũng không thành vấn đề. Đương nhiên rồi, phần nhiều cho rằng, doanh thu cuối cùng của bộ “Kẻ hủy diệt” rất có thể vượt qua hai trăm triệu đôla Mỹ, mà thêm thu nhập từ các sản phẩm ăn theo thì đủ để đảm bảo rằng hai công ty sẽ có được khỏan lợi nhuận kếch xù hàng chục triệu đola Mỹ.

Nếu mà tính thêm,sự ủng hộ của người yêu điện ảnh trên toàn thế giới trong suốt thời gian dài không khác gì là việc quảng cáo miễn phí cho công ty Cẩm Hồ và Jane Bird, làm cho hai công ty vốn không lấy gì làm nổi tiếng gì trên thế giới trở thành công ty điện ảnh mà mọi người ai cũng biết tới, những gặt hái to lớn của bộ phim, đủ để làm các công ty danh tiếng lâu đời của Hollywood phải đỏ mắt vì nó.

Trịnh Ngu Đồng tuy không hiểu rõ về cách thức hoạt động của giới điện ảnh, nhưng giữa những lĩnh vực khác nhau trong kinh doanh có sự tương đồng nên tất nhiên Trịnh Ngu Đồng tự mình nhận ra, bộ “Kẻ hủy diệt” cuối cùng mang lại cho công ty Cẩm Hồ bao nhiêu điều lợi. Nói riêng ra, ông ta vẫn không ngừng thở dài, Ông Quách tìm được người con dâu thật tốt, không ngờ vừa xuất hiện, trong thời gian ngắn đã tạo được danh tiếng lớn hàng đầu như vậy trong giới điện ảnh Hongkong và thế giới.

Nhưng ông ta lại không ngờ đến, Vu Thu Hạ lại có thể mang hết những công sức mà kia đổ lên đầu Phương Minh Viễn.

Trịnh Ngu Đồng kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, trong đầu chợt nghĩ ra, buột miệng hỏi:

-Lẽ nào tên đạo diễn kiêm biên tập thần bí kia chính là Minh Viễn? Mọi người không khỏi ồ lên, Từ khi bộ “Kẻ hủy diệt” được trình chiếu, thứ khiến mọi người chú ý nhất, không gì khác chính là tên đạo diễn kiêm biên kịch thần bí kia. Mọi nơi, bất kể là truyền thông Bắc Mỹ hay truyền thông Hongkong đều đang đoán, con người thần bí được Cameron công nhận rốt cuộc là ai, mọi người đã đoán một lượt các đạo diễn nổi tiếng, các đạo điễn mới nổi, nhưng không ai nghĩ lại có thể là Phương Minh Viễn.

Nhìn vẻ mạt ngạc nhiên không hiểu gì của mọi người, Phương Minh Viễn gãi đầu nói:

-Ông Trịnh, cháu ở chức đạo diễn và biên kịch, chẳng qua là chỉ giúp đạo diễn Camaron một chút chút chuyện nhỏ, kết quả là ông Camaron liền muốn điền tên cháu vào, mọi chuyện trước đó cháu cũng không biết, tờ mẫu ông ta gửi tới cũng không thấy. -Sao lại có thể như thế chứ? Con rể của ông Quách thất thanh kêu lên. Bộ phim có sức ảnh hưởng lớn như vậy, một trong những đạo diễn và biên kịch của nó, không ngờ lại là một thiếu niên chưa thành niên, tuy rằng bọn họ sớm đã biết, tài buôn bán của Phương Minh Viễn rất xuất sắc, lại là một nhà sản xuất hoạt hình và trò chơi nổi danh, nhưng bọn họ vẫn không thể tin được rằng đó là sự thật.

-Cái gì gọi là không thể? Ông Quách giận tái mặt âm thanh lạnh lùng nói:

-Chỉ cần các người chuyên tâm mà làm, tất cả mọi thứ đều có thể, lúc trước, khi tôi quyết định muốn mở một công ty tàu thuyền, cũng có người nói “như thế sao được? ” Nếu mà không phải do những gì Minh Viễn bỏ ra ở cương vị đạo diễn và biên tập, thì công ty Jade Bird và đạo diễn Camaron dựa vào đâu để lựa chọn công ty Cẩm Hồ là người hợp tác đầu tư? Trịnh Ngu Đồng chốc lát run lên, đột nhiên vỗ tây cười phá:

-Minh Viễn ạ, xem ra ta đã coi nhẹ cậu, được rồi, ta có một cuộc kiểm tra nhỏ, nếu câu trả lời của cháu có thể làm ta hài lòng, ta sẽ có một phần quà cho cháu. Phương Minh Viễn nhìn Quách lão gia có chút khó xử:

-Ông Quách, cái này… -Ở đây, ta có một câu quảng cáo về kim cương, do công ty quảng cáo nổi tiếng của Newyork NWAyer soạn thảo cho trung tâm phát triển kim cương quốc tế vào năm 1940. Hiện nay, kim cương thế giới phát triển nhưng nửa năm nay lại không có câu dịch quảng cáo nào có thể làm trung tâm phát triển kim cương quốc tế cảm thấy hài lòng. Bây giờ ta kiểm tra cậu, cậu hãy dịch giúp ta. Nếu ta cảm thấy hài lòng với câu cậu dịch, ta sẽ tặng cậu chuỗi ngọc như ý này. Ông Quách kinh ngạc nói:

-Ngọc Như Ý nào? -Chaxem, chính là cái này! Vu Thu Hạ vội vàng mang chiếc hộp trong tay tới trước mặt ông Quách.

-Đây là chuỗi ngọc chiều nay Minh Viễn mua ở cửa hàng của chú Trịnh, muốn tặng chúc thọ cha. Ông Quách tiện mở hộp lấy Ngọc Như Ý ra, ông chỉ nhìn vài lần, mặt hơi đổi sắc, giá của Ngọc Như Ý thực không thấp:

-Minh Viễn, cái thằng nhỏ này, ha ha, cũng không uổng công ta thương ngươi như vậy. Ông vốn nghĩ Phương Minh Viễn quá xa xỉ, nhưng mà nghĩ lại, tên tiểu tử này đến nay cũng có gia tài hàng tỉ, chạy đi Trung Đông một chuyến, không những mò về được một đống biệt thự và máy bay dân dụng, mà sau này mỗi năm còn có thể có thu nhập hàng chục triệu đôla Mỹ, Ngọc Như Ý này tuy đắt, nhưng lại chẳng là gì với hắn. Thằng nhỏ này một lòng hiếu thuận, chi bằng không cần giằng co nữa. Cùng lắm thì ông sẽ lấy chỗ khác để bù vào cái này.

Trịnh Ngu Đồng cười nói:

-Anh thật là nhận được thằng cháu tốt, chuỗi Ngọc Như Ý này là do vị sư phụ tay nghề giỏi nhất trong ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc chúng tôi tỉ mỉ trạm chổ trong một năm mớithành, có thể gọi là báu vật trong tiệm chúng tôi. Lấy nó làm quà chúc thọ ông anh thì quá là xứng đáng. -Thằng bé này đúng là có tâm! Ông Quách cười không ngớt nói, trong lòng lại vui như mở hội, Phương Minh Viễn lần này đúng là làm cho ông mở mày mở mặt.

-Khụ, cháu nghe cho kỹ, câu quảng cáo là “ A diamond is forever” , cho cháu nửa tiếng, được không? A diamond is forever, Phương Minh Viễn mở to mắt ngạc nhiên, hắn thật đã quá thuộc câu này rồi.

“ A diamond is forever” có thể có nhiều người không biết ý nghĩa của nó hoặc là dịch thành kim cương là vĩnh hằng. Nhưng nói ra câu“kim cương là mãi mãi” thì rất nhiều người không lạ gì nữa.

Trung tâm phát triển kim cương tiến vào Trung Quốc thành công với câu quảng cáo kinh điển “ kim cương là mãi mãi”, trải qua quãng thời gian muời năm, đã khiến cho người tiêu dùng Trung Quốc bắt đầu tiếp nhận văn hóa kim cương một cách rộng rãi. Mà trước đó sự hiểu biết của Trung Quốc về kim cương có thể nói là rất ít, ngành sản xuất kim cương vẫn còn chưa phát triển thì khái niệm văn hóa kim cương lại càng không được nhắc tới. Chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa mang tính lịch sử chính là câu quảng cáo nổi tiếng nhất thế kỷ hai mươi “kim cương là mãi mãi”. Câu quảng cáokinh điển này cũng từ đó thay đổi cách nhìn truyền thống của người Trung Quốc là đám cưới phải mang vàng mang ngọc, tiến tới sẽ hình thành một khái niệm hoàn toàn mới “không kim cương, không cưới”cho những người mới kết hôn ở Trung Quốc. Cục diện phát triển văn hóa kim cương Trung Quốc trong nháy mắt được tiếp thêm sức sống, một thị trường văn hóa kim cương đẳng cấp thế giới mới từ đó được dựng lên.

Ở trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, câu quảng cáo được gọi là kinh điển của thế kỷ 20 có thể nói đã vượt cả một thế kỷ làm rung động những cặp tình nhân đang chìm đắm trong con sông tình, khiến cho họ càng thêm mong chờ sự vĩnh cửu của tình yêu, đồng thời bị loại đá quí hiếm “vua của ngọc thạch” làm cho mê mẩn.

Nhưng Phương Minh Viễn nhớ rất rõ câu quảng cáo này, nóđáng ra đã phổ biến từ những năm 90, sao Trịnh Ngu Đồng bây giờ vẫn lấy để kiểm tra hắn? Lẽ nào lịch sử đã có chút thay đổi gì sao?

Phương Minh Viễn tuy biết rằng sau này ở mảnh đất Trung Quốc rộng lớn, những thanh niên nam nữ vừa kết hôn đó suýt chút nữa là không có kim cương sẽ không có hôn nhân, tuy nhiên đó là một quá trình lâu dài, không phải giải quyết trong chốc lát là xong, do vậy hắn tuy đã mua một số lượnglớn kim cương thô ở Liên Xô nhưng lại không có dự định thả vào thị trường trong thời gian tới. Hơn nữa qua tiếp vài năm nữa sẽ là cơn càn quét Đông Nam Á, cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á ảnh hưởng tới toàn thế giới, mỗi lần nó bùng phát trên qui mô lớn, thị trường hàng xa xỉ sẽ gặp phải những sóng gió không hề nhỏ, do vậy số kim cương thô kia, hắn chỉ để đó làm vật đảm bảo mà thôi.

Hơn nữa một năm trở lại đây,hắn lúc nào cũng đầy việc quanh người, căn bản là không đủ sức để chủ động khai phá thị trường kim cương Trung Quốc. Do vậy kế hoạch từ trước của hắn vẫn là chờ đợi, đợi đến khi công ty khai khoáng hợp tác De Beers nuôi tạo nên thị trường kim cương Trung Quốc thì hắn sẽ mượn cơn gió đó để bẻ măng. Cho nên hắn hầu như chẳng để ý gì tới những biến đổi của thị trường kim cương thế giới.

Chẳng lẽ lịch sử ở đây lại tiếp tục trêu ngươi hắn?

Phương Minh Viễn nhíu mày, suy nghĩ đau đầu.

Trịnh Ngu Đồng thì nhìn Phương Minh Viễn kỹ càng từ trên xuống dưới, thực ra trong lòng ông sớm quyết định, chỉ cần Phương Minh Viễn đưa ra được câu trả lời, ông sẽ gật đầu thừa nhận. Trịnh Ngu Đồng tới nhà họ Quách hôm nay sở dĩ là có một mục đích rất quan trọng, đó chính là kết thân với Phương Minh Viễn.

Trịnh Ngu Đồnglàm ăn nhiều năm ở thị trường Hongkong, Ma Cao và Đông Nam Á, ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc có thể nói là đã mở rộng hết cỡ, cần thiết phải có những điểm tăng thành tích kinh doanh mới, tuy nhiên nếu mở rộng vào các nước Âu Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc thì sẽ vấp phải sự phản kháng kịch liệt từ các doanh nghiệp bản địa ở đó, liệucó thể tiến được vào thị trường ở các nước đó không, trải qua thời gian dài tranh lận, chưa ai trong số các nhân viên quản lý cao cấp của ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc có thể chắc chắn được.

Vì thế Trịnh Ngu Đồng liền chuyển tầm nhìn vào miền bắc nội địa. Nơi đó có cùng gốc rễ với Hongkong, hơn nữa kinh tế lạc hậu sau thời gian dài bế quan tỏa cảng đã mang đến cho ngành trang sức châu báu của nội địa cơn khó khăn có tính chất gần như là hủy diệt. Có thể nói đó là một mảnh đất hoang vô chủ. Mà cái thị trường được hình thành bởi nhân khẩu khổng lồ trong nước còn được gọi là vùng đất chưa khai phá ngành trang sức châu báu lớn nhất của thế giới. Nếu ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc có thể chiếm lĩnh vị trí cao trong ngành này ở nội địa, thì e rằng hàng chục năm sau này họ cũng không phải quan tâm tới việc mở rộng thị trường nữa.

Giới quản lý cao cấp của ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc vẫn chưa thể thống nhất ý kiến với suy nghĩ này của Trịnh Ngu Đồng. Tuy mọi người đều thống nhất rằng nội địa là một thị trường rộng lớn, thế nhưng tới khi nào nó mới có thể đứng dậy thì ý kiến của họ lại rất khác nhau. Một bộ phận tương đối lớn không đồng ý mở rộng thị trường nôi địa ngay lúc này, trong đó có một lý do rất quan trọng, đó là lực cản rất lớn khi tiến vào thị trường Trung Quốc. Chính phủ Trung Quốc kìm nén ngành trang sức châu báu hết sức nghiêm ngặt, tiến vào một cách tùy tiện thì sợ rằng khả năng thua lỗ sẽ là rất lớn.

Trịnh Ngu Đồng cũng không phủ nhận điểm này, nếu bây giờ tiến vào thị trường Trung Quốc thì quả thật là cực kỳ nguy hiểm, rất có khả năng sẽ mất cả chì lẫn chài. Nhưng nếu không có nguy hiểm thì sao có được lãi cao và thị trường rộng lớn đây? Nếu chờ tới khi thái độ của chính phủ Trung Quốc thông thoáng hơn, sợ rằng những tay lão làng của ngành trang sức châu báu sẽ đổ xô tới như con sói đang đói ngửi thấy mùi máu tanh. Tới lúc đó mà ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc lại muốn tiến vào thị trường này thì sẽ phải đối mặt với những cạnh tranh gắt gao từ các công ty cùng ngành trên toàn thế giới. Như vậy chọn một đối tác hùng mạnh ở nội địa nhằm giảm thiểu những rủi ro và tăng tỉ lệ thành công khi tiến vào thị trường Trung Quốc, rõ ràng là một sự lựa chon không tồi của ngân hàng Chu Đại Phúc.

Mà trong số những gia đình quyền thế ở Hongkong, mối quan hệ giữa nhà họ Quách và nội địa lại khá mật thiết, điều này thì ai cũng rõ. Quách gia không những có không ít những dự án đầu tư ở tỉnh Tần Tây, mà thậm chí còn đầu tư lớn vào việc xây dựng các hải cảng ven biển miền bắc Trung Quốc, có thể nói là đang đứng trên rất nhiều các doanh ngiệp ở Hongkong. Mà doanh nghiệp đang hợp tác cùng họ chính là nhà họ Phương. Hơn nữa Trịnh Ngu Đồng cũng đã tìm hiểu về Phương Minh Viễn, càng biết nhiều, ông càng cảm thấy nhà họ Phương thật không đơn giản. Trong quãng thời gian rất ngắn, đã có thể dựng lên cơ nghiệp như hiện nay từ hai bàn tay trắng, thực là làm người khác bó tay. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa họ Phương và họ Tô cũng lại làm ông phải ngạc nhiên. Một gia tộc nhỏ ở vùng đông bắc đại lục làm thế nào lại để tạo mối quan hệ với quan chức cấp bộ trưởng của chính phủ Trung Quốc?

Vừa ngạc nhiên vừa thán phục, Trịnh Ngu Đồng cũng nhận thức được rằng, nếu nhà họ Trịnh có thể có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Phương thì chắc chắn sẽ thúc đẩy mạnh cho việc tiến vào thị trường nội địa của ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc. Trịnh Ngu Đồng cũng có thể hiểu rõ hơn về môi trường kinh tế trong nước.

Do vậy, sau sự việc chiều nay, Trịnh Ngu Đồng cảm thấy đây chính là một dịp tốt để kết bạn với nhà họ Phương, thế nên buổi tối mới đến nhà để chào hỏi.

Có điều ông không ngờ tới, Phương Minh Viễn chính là tên đạo diễn kiêm biên kịch được giới truyền thông săn đón bao lâu nay, phải động não mới nghĩ ra được cái chủ ý đó.

Phương Minh Viễn suy xét cẩn thận, cuối cùng mới quyết định thử một phen. Dù sao nếu mà trước đó đã có rồi thì cùng lắm là hắn nói không biết gì thôi mà

Ngay sau đó hắn ngẩng đầu lên nói:

-Ông Trịnh, dịch thành “kim cương là mãi mãi” có được không ạ?