La Ninh trong lòng lập tức thấy ớn lạnh, thực ra y cũng không biết Đồng Đồng ở Bắc Kinh là người nổi tiếng ưa báo thù, bất kể là đối phương cố ý hay vô ý, bất kể là trong con mắt người khác là ý tốt hay ý xấu, chỉ cần cô ta cảm thấy bất mãn, nếu không trị tội một phen thì cô ta quyết không bỏ qua…Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, chuyện tương tự như thế không biết cô ta đã làm biết bao lần rồi, thủ đoạn cũng ngày càng quá đáng. Ban đầu thường chỉ là những trò đùa dai, sau đó phát triển thành việc ngầm sai khiến người ẩu đả đánh nhau. Theo lý mà nói, người có tính cách như cô ta, sống ở Bắc Kinh ngọa hổ tàng long thì khá là nguy hiểm. Chỉ có điều cô ta rất may mắn, từ trước đến nay chưa đụng độ qua với người nào có gia thế hiển hách hơn gia đình cô. Lần nào cô cũng thắng lợi, điều này cũng góp phần tạo nên tính cách ngang ngược của cô. - Chị Đồng, chuyện này tôi không giúp chị được, Hồng Kông đương nhiên là có xã hội đen, nhưng tôi và bọn họ không có lui tới, càng không có mối quan hệ, cho nên tôi không thể giúp gì cho chị được.
La Ninh lập tức cự tuyệt. Nói đùa gì vậy, mình mà kết quan hệ với xã hội đen Hồng Kông thì sau khi trở về, bố lập tức lột da mình ngay. Vị trí hiện tại của mình không biết có bao nhiêu con mắt nhòm ngó, làm ra chuyện như vậy thì chỉ có thể tự hủy tương lai mình mà thôi. - La Ninh, đâu phải bảo anh tự mình ra trận đâu, việc gì phải sợ.
Đồng Đồng khinh thường nhìn y nói:
- Nam nhi cần có nhiệt huyết, thế mới là người đàn ông chân chính.
Khóe miệng La Ninh co giật hai lần, trong lòng thì thầm chửi đầu óc cô ta tám phần đều là nước, nhiệt huyết của nam nhi không phải biểu hiện ở những chuyện như thế này. Y quyết định sau khi trở về nước, phải nói cho mọi người trong nhà từ bỏ cái tư tưởng kia, bảo y cưới một người như thế này khác gì ôm một quả bom hẹn giờ? Có trời mới biết khi nào cô ả sẽ hủy hoại cuộc sống bình yên của mình. - Tôi cũng không yêu cầu bọn họ làm gì quá đáng, chỉ là một chút nho nhỏ để cảnh cáo đối phương mà thôi.
Cô ả tiếp tục nói.
- Rất xin lỗi, chị Đồng, chuyện này tôi không giúp chị được.
La Ninh đứng dậy nói:
- Tôi muốn đi ăn cơm, chị có muốn đi không ?
- Hừ, đồ nhát gan.
Cô ta bất mãn lẩm bẩm nói:
- Ngươi tự đi ăn đi, muốn ăn gì tự tôi sẽ đi.
La Ninh cũng không miễn cưỡng, đã quyết định dù gì đi nữa cũng sẽ không đồng ý cưới cô ta, vậy thì quan hệ của hai người đơn giản một chút cũng là chuyện tốt.
Một mình y đi xuống phòng ăn của khách sạn đợi Lý Chí Vỹ tới, khoảng hơn nửa tiếng sau, y không nhịn nổi cơn đói đành phải gọi trước một chút đồ ăn, ăn được một ít mới thấy Lý Chí Vỹ khoan thai xuất hiện ở phòng ăn. Điều khiến La Ninh cảm thấy kỳ lạ chính là Lý Chí Vỹ đến muộn nhưng gã không có vẻ gì áy náy xin lỗi. - Ơ, Đồng tiểu thư sao không xuống ăn cơm?
Gã nhìn tới nhìn lui, lại nhìn dụng cụ ăn trên bàn, khó hiểu nói.
- Cô ấy bảo mệt, lúc nào đói thì tự mình đi ăn.
La Ninh thuận miệng trả lời.
Lý Chí vĩ ngồi xuống, liền nhấp một ngụm rượu vang, ăn vào miếng rồi mới thấp giọng nói:
-Vị Đồng tiểu thư kia rốt cuộc là người như thế nào, vừa rồi lúc tôi đang trên đường lái xe đến đây, cô ta đột nhiên gọi điện cho tôi hỏi về số điện thoại của ông chủ công ty điện ảnh Hồng Kông, còn muốn biết về thân thế xã hội đen nữa chứ. Anh nói xem, bình thường tôi xem phim có bao giờ quan tâm ông chủ của nó là ai đâu, càng không thể nói đến xã hội đen… Lời của Lý Chí Vỹ đương nhiên là nửa thật nửa giả, gã không biết số điện thoại của những ông chủ công ty điện ảnh có thể là thật, nhưng nếu nói không biết những ông chủ công ty điện ảnh có quan hệ với xã hội đen thì thật là khó tin.
La Ninh trong lòng lập tức kinh sợ, Đồng Đồng này đúng là chưa chịu từ bỏ.
- Làm hại tôi, nửa đường phải dừng xe, gọi điện thoại hỏi giúp cô ta, tôi vốn muốn hỏi xem cô ta hỏi việc này để làm gì, kết quả là chưa kịp mở miệng thì cô đã đã cúp điện thoại, ngay một câu cảm ơn cũng không có.
Lý Chí Vỹ vẻ mặt bất mãn nói:
- Nếu không phải cô ta là bạn của La công tử thì tôi thèm vào giúp cô ta, Lý Chí Vỹ tôi ở Hồng Kông này tuy không phải là nhân vật nổi tiếng gì nhưng cũng không phải là người mà muốn gọi đến thì đến bảo đi thì đi, chẳng qua là tôi nể mặt La công tử thôi… La Ninh cười nói ngắt lời hắn:
- Cậu ba, tình cảm này của cậu tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội thích hợp nhất định sẽ báo đáp.
Lý Chí Vỹ lập tức hớn hở mặt mày.
- Cậu ba, vậy cậu hỏi giúp cô ta được chưa?
La Ninh thấp giọng hỏi.
- Đương nhiên là vì nể trọng cậu, tuy nói tôi không thích thú gì với cô ta hết nhưng cũng không thể từ chối được. Hơn nữa Lý Chí Vỹ tôi ở Hồng Kông này tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, nếu một chút việc này cũng không giúp được thì không phải là người thừa hay sao?
Lý Chí Vỹ vẻ mặt đầy lý luận nói.
La Ninh trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói :
- Cậu ba, nếu đã như vậy, sau này chị Đồng có nhờ cậu giúp chuyện gì, nếu là chuyện khó xử thì cậu đừng đồng ý nhé, mà nếu có đồng ý thì cứ kéo dài thời gian rồi nói với tôi một tiếng được không ?
Khuôn mặt Lý Chí Vỹ lộ ra đôi chút kinh ngạc, lập tức hiểu ý mà cười nói:
- Không thành vấn đề, việc nhỏ như vậy tôi nhất định sẽ làm được.
Lý Chí Vỹ nhìn xung quanh, thấp giọng nói với La Ninh:
- Đồng tiểu thư không phải muốn tìm người báo thù đấy chứ? Người thanh niên đó không phải tầm thường đâu. Buổi chiều tôi đã nhờ người đi nghe ngóng, bọn họ đúng là đã bỏ ra hơn hai mươi ba triệu đồng tiền Hồng Kôngười để mua tất cả những miếng ngọc bội đó, nhưng người trong cửa hàng ngoại trừ chỉ biết hắn mang họ Phương, còn lại không biết thêm gì nữa. Lúc chiều tôi cũng đã xem đi xem lại tất cả những người mang họ Phương trong giới kinh doanh Hồng Kông thì không có người nào ở độ tuổi như vậy. Anh nói xem, người này có thể từ Đài Loan hay đại lục tới không?
La Ninh cười khổ nói:
- Cậu ba, Đồng tiểu thư muốn làm gì sao tôi có thể biết, hơn nữa nếu biết tôi không thể ngăn cản cô ta lại được.
Lý Chí Vỹ gật đầu dường như hiểu, gã không phải thằng ngốc mà không nhận ra mối quan hệ giữa Đồng Đồng và La Ninh, dường như La Ninh có ý muốn nhượng bộ cô ta. - Ái chà, tính khí Đồng tiểu thư cũng thật là không tốt lắm, sau này nếu ai làm phu quân của cô ta, chắc cuộc sống không dễ chịu đâu.
La Ninh nhìn gã một cái không nói thêm gì.
Lúc này tại biệt thự của Quách gia, bọn Phương Minh Viễn vừa rời bàn ăn thì Vu Thu Hạ đến.
- Chị Thu Hạ !
Triệu Nhã là người đầu tiên nhìn thấy cô liền chào hỏi:
- Sao chị không dẫn Tình Nhi tới?
-Nó đang ăn cơm với ông cụ, chị có chút việc nên mới qua đây. Thu Hạ liền véo nhẹ má Triệu Nhã cười nói:
- Chịcó nghe nói, hôm nay có người gây sự ở cửa hàng châu báu Châu Đại Phúc.
- Không phải chúng em gây sự, mà là cái người phụ nữ đáng ghét kia, rõ ràng là người ta đang xem mà chạy lại giật lấy đòi mua nữa chứ. Nhưng chị Thu Hạ à, Minh Viễn lúc đó cũng thật là uy phong.
Triệu Nhã vừa khoa tay múa chân vừa học giọng điệu của Phương Minh Viễn
- Cái này…cái này…cái này lấy ra, số còn lại tôi đều mua, lúc đó khuôn mặt người phụ nữ kia liền tái xanh, không nói được lời nào, sau đó liền bị bạn của cô ta lôi ra khỏi cửa. - Chị Thu Hạ , làm sao chị biết chuyện nhanh như vậy?
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc hỏi. Tai mắt của Quách gia ở Hồng Kông này cũng thật nhanh nhạy.
- Người ta đã tìm đến cửa thì làm sao không biết chứ?
Vu Thu Hạcười nói:
- Vừa rồi ông cụ nhận được điện thoại của Trịnh Ngu Đồng từ cửa hàng châu báu Châu Đại Phúc gọi đến. Cậu ở trong cửa hàng đó mua nhiều đồ như vậy, người ta đương nhiên gọi điện tới để hỏi thăm lai lịch của cậu chứ. Có điều sau khi biết thân thế của cậu, Trịnh lão tiên sinh trong điện thoại dường như rất xúc động, thiếu chút nữa khen cậu đến nở hoa.
Phương Minh Viễn lúc này mới thả lỏng người , cũng khó trách được, mình ở đó mua nhiều đồ vật như vậy, lại phát sinh xung đột với thiếu gia công ty tập đoàn thương mại Trường Hồng, người quản lý Chu Quốc Huy đương nhiên sẽ đem chuyện này báo lên trên, có lẽ còn vì mình đã để lại địa chỉ là Quách gia cho nên mới dẫn đến sự chú ý của Trịnh Ngu Đồng.
Phương Minh Viễn từ trong phòng lấy ra miếng ngọc Như Ý, trao cho Vu Thu Hạ nói:
- Chị Thu Hạ, chị xem nếu đưa miếng ngọc này làm quà mừng thọ cho ông cụ có phù hợp không ?
Vu Thu Hạ xem xét miếng ngọc một hồi, miệng “chậc chậc” vài cái mà không ngừng trầm trồ:
- Minh Viễn, thực ra cậu không cần phải mua món quà quý như thế này đâu, quan hệ hai nhà chúng ta…
- Chị Thu Hạ, vừa nhìn qua em thấy rất phù hợp nên mua về thôi.
Phương Minh Viễn ngắt lời cô nói:
- Những năm gần đây, cũng chưa tặng quà gì đáng quý cho ông cụ Quách hết, coi như thể hiện một chút tấm lòng của em vậy.
- Ông cụ không để ý những chuyện đó đâu. Cậu đã giúp Quách gia chúng tôi quá nhiều rồi.
Vu Thu Hạ cảm động vỗ vào vai Phương Minh Viễn, đứa trẻ năm đó giờ đã trưởng thành như ngày hôm nay, đứng gần cô cũng chỉ kém cô một cái đầu. Lúc đó cô nói gì cũng không nghĩ rằng, đứa trẻ đó còn mang chút hờn giận giờ đã trở thành phú ông có mấy trăm triệu trong tay rồi. - Vậy đi, cậu đi cùng chị đến chỗ ông cụ một chuyến, một lát nữa Trịnh lão tiên sinh muốn đến thăm hỏi ông cụ nhưng lại nói rõ muốn gặp cậu.
Vu Thu Hạngập ngừng cầm lấy ngọc Như Ý rồi kéo Phương Minh Viễn bước đi.
- A?
Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi. Chỉ là mua một ít đồ làm sao lại khiến cho ông chủ của Châu Đại Phúc tới đây vậy.
Trịnh Ngu Đồng trong giới kinh doanh của Hông Kông cũng là một nhân vật danh tiếng lừng lẫy, tài sản bản thân lên đến mấy trăm tỷ tiền Hồng Kông. Người Hồng Kông nghe đến tên ông ấy đều biết đến mối quan hệ với “châu báu Châu Đại Phúc”. Hơn nữa dưới trướng của ông ta còn có một tập đoàn tân thế giới Hồng Kông đó là quán bar, bất động sản, vàng bạc châu báu..v..v gần như là tập đoàn vượt quốc tế. Sau này Tân Thế Giới Thương Mại Đại Lục ở Bắc Kinh chính là công ty con của tập đoàn này.
Giống như Quách lão gia, Trịnh Ngu Đồng cũng là một nhân vật truyền kỳ ở Hồng Kông, nhưng Quách lão gia là ông trùm trong ngành vận chuyển tàu đường thủy, còn ông ta lại là đại vương trong ngành châu báu. Đương thời, một khối lượng lớn vàng bạc châu báu được vận chuyển từ Quảng Châu, Thượng Hải đến Hồng Kông, Macao, tạo thành trên mặt phố Hồng Kông vàng bạc đâu đâu cũng có, cạnh tranh rất kịch liệt. Lúc đó tỉ lệ của vàng đều như nhau đều là hai số chín, nhưng Trịnh Ngu Đồng lại dám đầu tư vào vàng, đầu tiên là sáng chế ra vàng ba số chín, sáng lập ra công nghệ mới trong việc chế tạo đồ trang sức vàng, đồng thời cũng lãnh đạo trào lưu mới trong lĩnh vực tiêu thụ vàng tại Hồng Kông này. Lúc đó đã lập nên “Châu Đại Phúc”, sau này phát triển thành một cơ sở kinh tế hùng hậu ổn định.
Nếu đem so sánh với trang sứcvàng bạc thì trong tay ông ta còn có giấy phép “De Beers” của công ty liên doanh khai thác mỏ De Beers, thật sự đã thu hút sự chú ý của mọi người. Dựa theo quy định trong ngành kim cương quốc tế, chỉ có một trăm hai mươi lăm công ty thương mại có giấy phép “De Beers” mới mua được hàng đá kim cương từ công ty liên doanh khai thác mỏ De Beers, vì vậy giá cả nhãn hiệu De Beers rất cao, khiến cho người ta không biết nói gì, chỉ biết đứng nhìn mà than thở. Nếu muốn mua được viên kim cương từ De Beers cũng khó giống như lên trời hái sao vậy.
Trịnh Ngu Đồng phát hiện ra rằng có rất nhiều người phụ nữ phương Tây bắt đầu thích đeo trang sức có đính kim cương, đồ trang sức bằng vàng đã không được coi trọng, sau khi ông ta đúc kết được điều này thì bắt đầu chuyển hướng sang ngành kim cương. Lúc đó một trăm hai mươi lăm giấy phép nhãn hiệu “De Beers” đều đã có chủ, ông ta quyết định bỏ ra một đống tiền lớn để mua lại một công ty thương mại mậu dịch ở Nam Phi có giấy phép sở hữu nhãn hiệu “De Beers”, vậy là ông ta đã thuận lợi có được giấy phép của nhãn hiệu “De Beers”.
Vào những năm bảy mươi Trịnh Ngu Đồng đã trở thành nhà nhập khẩu kim cương lớn nhất Hồng Kông, mỗi năm lượng kim cương nhập khẩu đạt khoảng ba mươi phần trăm trên toàn Hồng Kông. Đến những năm chín mươi ông ta dốc sức vào khai thác thị trường nội địa, sau năm hai ngàn trở thành ông trùm trong ngành kinh doanh châu báu nội địa.
Đối với một nhân vật truyền kỳ như vậy, Phương Minh Viễn đương nhiên cũng rất hiếu kỳ. Cái này chủ yếu là vì ông ta đã lập ra hai nhà xưởng chuyên cắt mài châu báu ở Nam Phi, sau này cũng lập xưởng cắt mài và xưởng thiết kế chế tạo trang sức châu báu tại Hồng Kông và đại lục. Đối với người nắm giữ trong tay một lượng lớn kim cương thô như Phương Minh Viễn thì đây có thể là một người hợp tác quan trọng sau này.
Tuy nói rằng Phương Minh Viễn nhận thấy thị trường vật trang sức kim cương tại đại lục chưa thực sự khởi sắc, nguồn kim cương thô đó có thể cứ giữ lại trong tay, đợi tăng giá trị thêm một ít. Nhưng nếu có thể tạo mối quan hệ trước thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Vu Thu Hạ cùng Phương Minh Viễn chưa tới biệt thự Quách gia thì nhận được tin đoàn xe của Trịnh lão tiên sinh đã gần đến cổng Quách gia rồi, Quách lão gia đã xuống lầu để đón tiếp. Hai người liền vội vàng bước đi, cuối cùng thì cũng đến trước Trịnh lão tiên sinh và đứng ở cửa lầu chờ.
Lúc này tại cổng chính biệt thự Quách gia, các thành viên chính của Quách gia đều đã đứng tại cổng để nghênh tiếp.
Một chiếc xe hiệu Rolls-Royce chậm rãi dừng lại trước bậc cửa cổng chính, sau đó Trịnh lão tiên sinh được người ta dìu ra từ trong xe. Sinh ra ở những năm hai mươi của thế kỷ này, đến nay ông ấy cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần quắc thước, thoạt nhìn cứ nghĩ khoảng năm mươi tuổi. - Hoan nghênh hoan nghênh, Trịnh lão đệ, chúng ta lâu rồi không gặp mặt.
Quách lão gia chủ động bước xuống bậc đón tiếp.
- Quách huynh, mạo muội tới làm phiền huynh rồi, xin lượng thứ.
Trịnh lão tiên sinh chắp tay cười nói.
Hai người bắt tay bá cổ, sánh vai nhau bước vào cổng chính của biệt thự Quách gia.