Đích thân các vị giáo sư lãnh đạo trong trường đại học luật Hoa Hạ đến đây, rõ ràng các ngành giáo dục cũng rất quan tâm đến chuyện này, trong phút chốc, tất cả các ủy viên thường vụ đều tỏ ra lo lắng bất an. Tuy rằng vẫn chưa biết vị giáo sư nào sẽ đến, nhưng đại học luật vốn có tiếng tăm lớn nhất nước, nếu như họ đem chuyện này báo cáo lên phía trung ương, muốn giữ lấy mạng e cũng không dễ dàng gì.
Lúc này, ngoài cửa phòng họp chính chợt vang lên hai tiếng gõ cửa, Lô Viễn Trưởng ban thư ký Thành ủy ngồi ngay bên cạnh, vẻ mặt lộ rõ ý không hài lòng đứng lên ra mở cửa, thì thầm với người vừa gõ cửa vài câu, khi quay lại, vẻ mặt đầy hoang mang kinh sợ. bước nhanh tới bên cạnh Vân Chính Vũ, nói nhỏ gì đó với ông ta. - Cái gì?
Vân Chính Vũ vừa nghe xong cũng giật mình, không kìm được vẻ hoảng hốt mà thốt lên.
- Có chắc như vậy không?
- Chúng tôi đã điều tra xác minh chính xác đó là số điện thoại của đài truyền hình Hoa Hạ.
Lô Viễn nhẹ giọng nói.
- Thư ký trưởng Lô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chương Thụ Thanh không hài lòng nói, tuy Vân Chính Vũ là nhân vật có tiếng nói nhất ở thành phố Uy Giang này và cho dù Lô Viễn là bí thư thành uỷ ở đây, nhưng phải hiểu rõ hiện giờ là nơi nào, mà có thể kề tai thì thầm to nhỏ. - Khụ khụ, ban Tuyên giáo Thành ủy vừa nhận được điện thoại gọi từ đài truyền hình Hoa Hạ, nói là họ vừa cử phóng viên đến đây làm cuộc phỏng vấn xoay quanh vấn đề quản lý đô thị của thành phố Uy Giang đánh người.
Vân Chính Vũ khẽ ho một tiếng, lấy lại bình tĩnh rồi nói. Chỉ có điều mọi người ở đây ai mà không biết trong lòng Vân Chính Vũ bây giờ không giống với cái vẻ ngoài bình tĩnh kia. “Đúng là họa vô đơn chí.”
Ai ai cũng nhủ thầm như vậy, chuyện Trần Bằng Trình, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, và đại học luật vẫn chưa thu xếp ổn thoả, tự nhiên ở đâu lại xuất hiện thêm đài truyền hình Hoa Hạ cũng muốn nhúng tay vào, đã vậy còn cấp tốc cử phóng viên xuống đây.
Đài truyền hình Hoa Hạ kia vốn thuộc hệ thống đài truyền hình quốc gia, nổi bật là chuyên mục “cầu nối tin tức”, có sức ảnh hưởng cực lớn, thu hút lượng khán giả lên đến trăm triệu người trong cả nước, ngoài ra quan chức các tỉnh thành khác đều chú ý đến chuyên mục “cầu nối tin tức” này. Nếu chẳng may chuyện này bị đưa lên chuyên mục “cầu nối tin tức” thì danh tiếng thành phố Uy Giang sẽ còn lại bao nhiêu? ...
Hiện Phương Minh Viễn đang có mặt tại tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị chi nhánh Uy Giang bước vào cùng với đại diện chi nhánh là Lưu Chí Hào, “ Thị sát “ việc xây dựng bến tàu của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Uy Giang. Kể từ khi chính thức khởi công hồi tháng ba tới nay, trong giai đoạn đầu việc xây dựng bến tàu, nhờ công trình được sự phối hợp chặt chẽ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phốUy Giang, cho nên đến giờ, công việc tiến triển rất thuận lợi.
Lưu Chí Hào người từng trải nhất trong tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, tuy trán không cao, đỉnh đầu đã bắt đầu hói, là dáng vẻ điển hình của một doanh nhân, tiếng phổ thông nói rất lưu loát, tuy rằng phát âm vẫn chưa được chuẩn lắm, nhưng cũng đủ để giao tiếp thông thường. Lưu Chí Hào khách khí theo sát phía sau Phương Minh Viễn chỉ chậm hơn chừng nửa bước chân. có lẽ nhiều người vẫn không biết, nhưng thân là người phụ trách việc xây dựng bến cảng ở Uy Giang như ông ta thì làm sao lại có thể không biết đến uy danh của Phương Minh Viễn. Hiện giờ Phương Minh Viễn không chỉ là người được Quách phu nhân Vu Thu Hạ yêu thương bậc nhất, mà lúc này hắn lại đang thay mặt đại cổ đông của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đích thân tới thị sát, Lưu Khởi Hào nào dám có nửa bước chậm trễ.
Phương Minh Viễn đã nói qua với ông ta, đem một phần trong hạng mục xây dựng bến tàu lần này giao cho phía công trình của bên quân đội của Sơn Đông, hơn nữa trích khấu thêm một khoảng ưu đãi nhỏ.
Trong lòng Lưu chí hào lúc này vui đến mức không lời nào tả xiết, tuy nói, đem một phần hạng mục xây dựng bến tàu giao cho phía công binh phải ứng trước tiền cho họ nhưng chất lượng xây dựng bên phía công binh lại cao hơn rất nhiều so với phía công ty xây dựng, và đảm bảo được an toàn công trường, còn thiết bị nếu đem so sánh với bên công trình xây dựng thì quả thật yên tâm hơn rất nhiều. Cuối cùng tính về toàn bộ chi phí, so với khoản chi phí thuê công ty xây dựng thì chỉ bằng một nửa. Cứ tính toán như vậy, sẽ tiết kiệm kinh phí rất nhiều sau khi kết thúc công việc xây dựng bến tàu này. Việc Dự án Nhai Châu, sẽ do bên quân đội đảm tráchông ta cũng đã nghe nói rồi, điều này khiến ông ta ngưỡng mộ không thôi, không ngờ có lúc bản thân cũng nhận được ưu đãi lớn như thế.
Tất nhiên Phương Minh Viễn cũng hiểu rõ trong lòng ông ấy đang nghĩ gì, chẳng qua trong vài năm gần đây, quân đội đang trong giai đoạn khủng khoảng kinh phí, ngay cả chi phí huấn luyện cũng khó đảm bảo, cho nên mới xuất hiện hạng mục quân khu tiếp nhận các công trình xây dựng của doanh nhân, có lẽ vài năm sau, sau khi quốc gia cải cách lại kinh phí nâng cao mức sống hằng ngày của các quân nhân, cho nên các quân khu đều phải gắng sức nhằm bù lại những khó khăn lạc hậu của những năm gần đây, thì đừng mơ tưởng đến chuyện công binh đến làm việc nữa, quân khu vì công việc xây dựng của mình mà cũng đã bận đến không mở mắt được rồi ấy chứ. Cho nên lúc này, hợp tác cùng với nhau, đôi bên đều có lợi.
Lưu Chí Hào đang nói, đột nhiên cô thư ký phía sau bước nhanh như chạy vọt lên, đưa cho ông ta chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, Lưu Chí Hào vội vàng quay sang xin phép Phương Minh Viễn, rồi tránh sang một bên nghe điện thoại. - Chị Liên, có tin tức gì từ phía thủ đô không?
Mới sáng sớm đã vội vội vàng vàng chạy ra bến tàu, Phương Minh Viễn vẫn chưa rảnh để hỏi xem tình hình ở Bắc Kinh như thế nào.
Hắn nghe phong phanh từ phía Cục Cảnh Sát nên cũng biết được chút ít, không ngờ chàng thanh niên bị đánh sống dở chết dở đang nằm trong bệnh viện kia lại là sinh viên của đại học luật, chuyện này cũng giúp hắn bớt đi được không ít phiền toái, mà giờ lại thêm mối quan hệ của công ty quảng cáo và đài truyền hình Hoa Hạ, chuyện yêu cầu cắt cử phóng viên xuống đây làm buổi phỏng vấn cũng chỉ là chuyện tốn vài lời nói. Tề Đại Quân đúng là xui tận mạng, Nếu cứ tiếp tục như thế này, e sẽ còn nhiều người muốn đến lột da y ra.
Tối hôm qua Phương Minh Viễn đã tốn không ít công sức tìm hiểu, hiện bộ phận quản lý đô thị này ở các tỉnh thành phố duyên hải Đông Nam có rất nhiều nơi đều thành lập, nhưng thời gian không dài cũng chưa được biên chế chính thức của nhà nước. Nếu như có thể một lần đả kích thật mạnh vào cái dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của ban quản lý thành phố Uy Giang, rồi lại thông qua đài truyền hình Hoa Hạ thông báo kết quả, như vậy cho dù là những ban quản lý bây giờ đã thành lập rồi hay tương lai sẽ thành lập thì nhìn thấy kết cục của ban quản lý Uy Giang chắc chắn sau này họ phải nghĩ đến một cái giới hạn, cứ coi như là không thể trị được tận gốc thì ít nhất cũng có thể làm cho bọn họ sau này khi chấp pháp cũng phải kiềm chế đôi chút. - Bên phía đại học Luật và đài truyền hình Hoa Hạ đều đã phái người đến Uy Giang, ước chừng sẽ có mặt ở đây vào chiều hoặc tối nay. Nghe nói hai bên đó rất coi trọng sự việc lần này, đại học luật đã cử một vị chủ quản phó hiệu trưởng ban hành chính, đài truyền hình Hoa Hạ thì cử một tổ phóng sự gồm mười mấy người, những ngày tốt lành của đám thổ phỉ này xem như chấm dứt rồi.
Lâm Liên oán hận nói.
Phương Minh Viễn cười ha hả mấy tiếng, những lời Lâm Liên nói quả không ngoa chút nào, cấp bậc phó hiệu trưởng ban hành chính đại học luật, cũng đã cao hơn Chủ tịch thành phố Uy Giang, hơn nữa sức ảnh hưởng của ông ta thì đáng sợ hơn gấp mấy lần, chỉ cần xét đến trong những sinh viên tốt nghiệp đại học luật, thì đã có bao nhiêu người hiện tại giữ chức vụ ở trung ương và địa phương cả chức vụ cao cấp ở tỉnh thành, như vậy kết cục Tề Đại Quân, cũng đã định. Hơn nữa còn có đài truyền hình Hoa Hạ trực tiếp đến phỏng vấn, thì cái kết đó càng thêm chắc chắn.
Lưu Chí Hào ngoài mặt thoáng chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, Phác Đông Xương của tập đoàn Hanjin Hàn Quốc, bảo rằng có chuyện cần bàn với cậu.