Chương 692: Quyển 3 Chương Tự Làm Tự Chịu

Sau buổi hội nghị ủy ban nhân dân thành phố, Tề Đại Quân bị cắt chức, giám sát mọi hoạt động, và được thu xếp ở trong nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố trong khi chờ quyết định xử lý tiếp theo. Tuy mọi hành động bị giám sát nghiêm ngặt, nhưng không hạn chế được y ấy liên lạc với người ngoài. Điện thoại trong phòng vẫn được kết nối với bên ngoài, thoải mái liên lạc với mọi người.

Khi mới bị đưa đến đây, lúc đầu Tề Đại Quân còn thấy hơi khó hiểu, không ngờ rằng, chẳng qua chỉ là mấy người dân bình thương gây sự đánh nhau, vậy mà sự việc lại biến tướng đến mức không thể cứu vãn được như thế này, y không thể tin được, ngay tại phòng họp của Chủ tịch thành phố ban này lại có sự xuất hiện của quân đội, tứ phía công kích bản thân y không ngừng. Tuy rằng tính tình y rất mạnh mẽ, hễ gặp chuyện là hạ cẳng chân thượng cẳng tay, nhưng dù sao cũng công tác trong chính quyền công tác nhiều năm, ít nhiều cũng có mắt nhìn chứ.

Y vốn nghĩ rằng, nặng lắm cũng chỉ trích vài câu, rút kinh nghiệm, hoặc làm bản kiểm điểm là xong, mọi chuyện coi như giải quyết êm đẹp . Đây cũng là cách xử lý thường tình ở Hoa Hạ, các cán bộ đều đã quen với điều này, và bọn thảo dân cũng cần biết trên biết dưới. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ được có ngày Chương Thụ Thanh lại bãi miễn chức cục trưởng của y, hơn nữa quyết định này, lại được sự đồng tình từ phía Vân Chính Vũ. Tề Đại Quân thấy bản thân sao mà xui xẻo, lại sơ ý để cho Trần Bằng Trình nhân cơ hội đạp mình xuống.

Đương nhiên Trần Bằng Trình chẳng qua là muốn trút giận lên người khác mới đến đây, phải gánh quá nhiều áp lực từ phía quân đội, Chương Thụ Thanh sẽ đưa ra quyết định như thế nào, sau khi bị dẫn đến phòng họp thì đến mức không có não Tề Đại Quân cũng có thể biết được.

Bây giờ, y cũng chỉ còn một cách giữ mạng cuối cùng mà thôi.

Vân Chính Vũ sáng hôm sau liền cho mở cuộc họp hội nghị thường vụ ở Uy Giang, thảo luận xem nên xử lý vụ thuộc hạ của Tề Đại Quân đánh người như thế nào.

Tại cuộc họp, đầu tiên Chương Thụ Thanh đã báo cáo về quyết định trong cuộc họp của Chủ tịch thành phố, đầu tiên là cắt chức Tề Đại Quân, đề nghị Thành ủy khai trừ Tề Đại Quân ra khỏi hàng ngũ Đảng, căn cứ vào các tình tiết điều tra được từ Cục Cảnh Sát sẽ đưa ra các quyết định xử phạt tiếp theo. Cũng tại cuộc họp, Chương Thụ Thanh nhấn mạnh sự xuất hiện đột nhiên của Trần Bằng Trình, cùng với những kiến nghị khiến người nghe không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa, Khâu Thụ Quốc còn nói rằng người phát sinh xung đột với Tề Đại Quân chính là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị.

-Đêm qua, tôi đã nhận được kháng nghị của đại diện chính thức phía tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị tạm trú tại Uy Giang, yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố nghiêm phạt đối với những quan quân uỷ quyền cậy thế để làm gương, tuy là lời nói không chỉ điểm đích danh, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đã xem xét kỹ kết quả và không có ý định tiếp tục hợp tác cùng thành phố Uy Giang. Chương Thụ Thanh trịnh trng nói:

-Kính thưa các vị, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đang từng bước hoàn thành giai đoạn đầu xây dựng bến tàu ở thành phố chúng ta, Công việc xây dựng có thể nói là vừa mới được bắt đầu, nếu nói tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị vì mâu thuẫn mà bỏ dở việc hợp tác, vậy thì ai là người chịu trách nhiệm chuyện này đây? Vừa nói đến đây, các uỷ viên thường vụ có mặt trong buổi hội nghị cũng giật thót cả mình, ý Chương Thụ Thanh muốn nói rất rõ ràng. Tuy hiện tại hạng mục đầu tư của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị tại Uy Giang này không nhiều, nhưng nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang xử lý vụ việc của Tề Đại Quân không khiến họ hài lòng, thì việc tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị huỷ bỏ các hợp đồng khác cũng là điều khó tránh khỏi. - Khụ khụ, Chủ tịch Chương, tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị chẳng nhẽ vì những xích mích nhỏ này mà huỷ bỏ các hợp đồng với thành phố chúng ta? Chuyện này còn liên quan đến những danh tiếng trong đối ngoại của bọn họ nữa chứ. căn cứ vào bản hợp đồng đầu tư được ký kết nếu nói tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị quyết định đơn phương huỷ hợp đồng, vậy chúng ta có thể bắt họ bồi thường hợp đồng không?

Phó bí thư Dư Đông Giang hỏi.

Chương Thụ Thanh nhìn thoáng qua Dư Đông Giang, lại nhìn thoáng qua Vân Chính Vũ đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không đổi, nghĩ thầm:

“Muốn bồi thường? Chỉ cần tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị công bố việc này cho bàn dân thiên hạ biết, để những lãnh đạo quan trọng của tập đoàn khi ở thành phố không được đảm bảo an toàn về tính mạng, cho rằng môi trường đầu tư ở Uy Giang rất yếu kém, nếu họ lấy lý do này để đơn phương hủy hợp đồng thì danh tiếng của thành phố Uy Giang cũng sẽ theo đó mà xuống dốc nhanh chóng, chí ít các thương nhân Hongkong, và người làm ăn nhỏ lẻ cũng tránh đến thành phố Uy Giang này.” Tuy nhiên Dư Đông Giang là thuộc hạ thân cận của Vân Chính Vũ, tầm nhìn hiện vẫn còn quá hạn hẹp, quan trọng là quyết định của Vân Chính Vũ, cho nên cũng không cần phải lên tiếng phản bác lại làm gì. - Bí thư Dư, mặc dù có điều khoản bồi thường hợp đồng khi chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, có điều e là dù muốn cũng không được tiền gì đâu. Hơn nữa xét về góc độ danh dự, chúng ta mất nhiều hơn được.

Chủ nhiệm ban kỷ luật La Nguyệt Minh thuận miệng giải thích.

- Khả năng này, ngày hôm qua bí thư Vân cũng đã xét đến rồi, trước mắt không nói đến chuyện tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị rút vốn khỏi hạng mục đầu tư này, việc xây dựng bến tàu, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn khó mà tìm được công ty thích hợp để tiếp tục công việc, mà quan trọng là nếu tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị đem toàn bộ chân tướng sự việc này công bố ra ngoài, thì việc thu hút vốn đầu tư của Thành phố Uy Giang sẽ gặp nhiều khó khăn.

Trừ khi sẽ nhận được nguồn lãi lớn, bằng không các thương nhân sẽ chọn những nơi có an ninh tốt để xây dựng nền móng cho công ty, đặc biệt là nơi đặt công xưởng sản xuất. Mà điều các thương nhân kiêng kị nhất chính là nhân viên của mình bị các nhân viên làm việc trong cơ quan nhà nước hoạnh hoẹ uy hiếp.

Dư Đông Giang khoát tay chặn lại, nói:

- Nếu nói vì để tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị không đơn phương chấm dứt bản hợp đồng này, mà chúng ta phải chịu nhượng bộ, làm như vậy có khiến các thương gia sinh ra ảo tưởng không? E là ngày sau sẽ gặp phải nhiều trường hợp xảy ra tương tự như ngày hôm nay, chỉ vì một sơ xuất nhỏ lại thị uy bắt chính phủ phải nhượng bộ... “ - Chuyện này không phải chỉ là một sơ xuất nhỏ.

Chương Thụ Thanh không kìm được bèn lên tiếng.

- Vốn là người chấp pháp mà khi gặp cớ sự lại đứng bên hô “đánh chết đi, tôi chịu trách nhiệm”, như vậy sao có thể nói chỉ là một sai lầm nhất thời. Nếu chỉ là sơ xuất như ông nói, vậy cho dù có người bị đánh chết thật, thì mới là sai lầm lớn sao?

Dư Đông Giang bị lời bắt bẻ vừa rồi của Chương Thụ Thanh làm nghẹn họng, không thốt được lời nào, nhưng vẫn cố bao che:

- Cho dù Tề Đại Quân có phạm sai lầm, thì chuyện xử phạt thế nào là do phía Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố căn cứ vào kỷ luật của đảng, và ý kiến của tập thể đảng viên quyết định, đâu có lý nào để các thương nhân có quyền đưa ra mức xử phạt cho quan viên, tôi cho rằng nếu chỉ vì một câu nói mà phạt nặng đồng chí Tề Đại Quân, hay mở những cuộc họp quy mô lớn thế này là điều không hợp lý và là chuyện chưa từng có từ trước đến nay .

Chương Thụ Thanh bỗng sa sầm sắc mặt, vỗ vỗ mấy tập văn bản đang cầm trên tay nói:

- Bí thư Dư, vừa rồi tôi vẫn chưa nói hết, đối với những sai phạm của đồng chí Tề Đại Quân, cần phải xử lý như thế nào, ít nhất cũng phải xem xong bản báo cáo tường trình lại sự việc hôm đó rồi hãy quyết định.

Dứt lời, Chương Thụ Thanh cũng không thèm để ý tới Dư Đông Giang, tiếp tục nói:

- Trong thời gian đồng chí Tề Đại Quân công tác tại cục quản lý thành phố, đã xảy ra nhiều cuộc xô sát giữa nhân dân và công chức quản lý thành phố, cách đây mấy hôm, một sinh viên chỉ vì đứng ra ngăn cản bảy nhân viên quản lý đô thị lật đổ quán hàng rong của một người bán bánh chiên mà bị họ xuống tay đánh cho trọng thương, hiện giờ vẫn còn đang chữa trị trong bệnh viện, mà chỉ vừa sáng nay thôi, bên phía Cục Cảnh Sát vừa mới nhận được điện thoại gọi từ thủ đô, những giáo viên hướng dẫn của học sinh chiều hôm nay sẽ đến Uy Giang, tìm hiểu nguyên nhân và nghiêm xử những vụ án mất nhân tính này.

Chương Thụ Thanh ngẩng đầu, đưa mắt liếc nhìn những kẻ mặt mày xanh mét đang ngồi bất động ở xung quanh, bình thản nói:

- Trường đại học này ắt hẳn các vị cũng không xa lạ gì, đó chính là Đại học luật Hoa Hạ.

Lời nói vừa dứt cũng giống như ném một tảng đá to vào mặt hồ lặng sóng, tất cả người trong hội nghị kinh hãi biến sắc.

Đại học luật Hoa Hạ là một trong những trường trọng điểm trong cả nước là nơi bồi dưỡng nhân tài ngành luật cho quốc gia. Kể từ lúc xây dựng và đưa vào hoạt động cho đến nay, đã có hơn một trăm ngàn cử nhân luật loại ưu tốt nghiệp trường này, trong đó đại đa số họ đã thành cảnh sát, kiểm sát, thẩm phán, cơ quan tư pháp chính phủ, nguồn nhân lực nòng cốt, giảng viên luật, nhà nghiên cứu khoa học của cả một thực thể kinh tế . Trong đó có không ít người là lãnh đạo các cấp trong nước, các quan chức tỉnh thành, ngành giáo dục và nhân sĩ nổi danh trong xã hội, và cả những cán bộ có cấp bậc hạng trung… nhiều đến mức đếm không xuể.

Nói khoa trương một chút, thì tất cả các đảng viên chủ chốt trong chính phủ của Hoa Hạ, không một bộ ngành nào không có sinh viên tốt nghiệp từ trường luật Hoa Hạ. Ngay cả ở thành phố Uy Giang, cả trong số những người đang có mặt trong cuộc họp này, thì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật La Nguyệt Minh cũng là cựu sinh viên của đại học luật. - Người của Tề Đại Quân đánh sinh viên luật? Lẽ ra vào thời điểm này cậu ta phải ở trong giảng đường, sao lại ở đây?

La Nguyệt Minh nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì cậu ta xin nghỉ phép về tham dự hôn lễ của người anh, không ngờ lại bị bảy nhân viên dưới quyền của Tề Đại Quân vây đánh, đến nay vẫn còn nằm trong bênh viện nhân dân tỉnh, bị chuẩn đoán chấn thương vùng não, mũi cũng bị thương rất nặng, nứt gãy 3 xương sườn, tay phải và đùi phải đều bị gãy, xương tay trái bị nứt, xét về thương tích toàn thân thì tổng cộng 38 vết thương khác nhau.

Chương Thụ Thanh vừa nói vừa đưa báo cáo chẩn đoán thương tích cho Vân Chính Vũ.

- Hành sự chẳng khác nào phường lưu manh.

La Nguyệt Minh đập bàn nói. Ông ta tốt nghiệp trường đại học luật, đương nhiên rõ, ba chữ vàng “đại học luật” có ý nghĩa đến mức nào, sở dĩ ông ta có thể trở thành Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Uy Giang, cũng là vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh trước kia là học sinh cùng trường cách ông ta mười khóa và họ cùng là học sinh của mấy thầy giáo trong trường. Nếu để chuyện bậc đàn em bị đánh trọng thương ngay trong khu vực mình quản lý mà mình thì lại không làm gì cả lan truyền ra ngoài, thì sau này...

Vân Chính Vũ cũng nhíu mày, sắc mặt thay đổi, tối hôm qua,ông ta nhận được điện thoại gọi về từ Hàn Quốc, trong điện thoại, anh rể Tề Đại Quân là Phác Đông Xương, thỉnh cầu ông ta giơ cao đánh khẽ, tha cho Tề Đại Quân một lần, có thể miễn chức, có thể mất chức, thậm chí rớt xuống chức thấp nhất cũng không sao, chỉ cần không bị khai trừ Đảng viên, không trục xuất ra khỏi cơ quan chính phủ, miễn truy cứu trách nhiệm hình sự. Trong điện thoại, Phác Đông Xương còn ra ám chỉ, nếu Vân Chính Vũ có thể bảo vệ Tề Đại Quân, thì sau này khi tập đoàn Hanjin tiến hành đầu tư vào Hoa Hạ, ông ta sẽ cố gắng thúc đẩy hạng mục đầu tư vào thành phố Uy Giang.

Chính ông ta đã hiến kế cho Dư Đông Giang đi thám thính tất cả ý kiến của mọi người về chuyện này, chỉ cần tất cả mọi người cùng thống nhất chung một ý kiến, như vậy ông ta mới có đủ điều kiện để đàm phán với tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị?

Nhưng ông ta cũng thật không ngờ, quản lý đô thị thành phố lại ngông cuồng đến mức đánh một tên sinh viên đại học luật thành ra thế này, tự gây ra hoạ lớn vậy rồi, hỏi sao còn có đường để sống.