Chương 671: Quyển 3 Chương Xem Phim

Sau đó, quả đúng như lời Phương Minh Viễn, ở tỉnh Quỳnh Hải, thành phố Nhai Châu, tuy trên tất cả các phương tiện truyền thông đều cho biết đây là buổi lễ k‎‎ý kết dự án đầu tư Hồng Kông chưa từng có ở tỉnh Quỳnh Hải, nhưng lại không có ai nhắc đến sự việc không vui xảy ra hôm đó. Thực ra, không chỉ các phương tiện truyền thông đều nhận được lệnh cấm từ Bộ thông tin mà ngay cả các nhân viên phục vụ khách sạn, nhân viên bảo vệ gồm những người hộ tống lãnh đạo cũng đều được thông báo, và nó có hiệu lực ngay lập tức đối với các phương tiện truyền thông, nhưng về phần người dân thì chỉ có trời mới biết!

Các phương tiện truyền thông tham gia buổi lễ cũng thỏa thuận ngầm với nhau là không đề cập đến việc này, thế nhưng đây không chỉ là yêu cầu của Vu Thu Hạ mà cũng là của Uỷ ban nhân dân tỉnh Quỳnh Hải thành phố Nhai Châu. Theo anh ta, nếu như tin này được truyền đi thì cũng chỉ làm cho người ta cười mà lại còn làm phật lòng không ít người, tự nhiên cũng thật vô nghĩa.

Ngày hôm đó, Mã Diễm bị tạm giam tại đồn cảnh sát Nhai Châu, nhưng xử trí cô ta thế nào cũng là việc khiến Uỷ ban thành phố Nhai Châu đau đầu. Sau khi tắm và thay quần áo mới do khách sạn đưa đến, Tư Mã Quân không chào La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh mà quay trở về tỉnh. Khi La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh thay quần áo xong đi ra thì Tư Mã Quân đã lên xe rồi.

Cơn tức giận của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh đương nhiên là đổ lên đầu Mã Diễm. Nhưng người đã từng qua Viện kiểm sát lại không biết phải lấy tội danh gì để khởi tố, cho dù trong luật pháp của Hoa Hạ cũng không có một điều khoản nào quy định, nếu dám bôi nhọ các vị lãnh đạo còn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tuy nhiên, những chuyện phiền toái này Phương Minh Viễn vốn không rảnh rỗi mà đi quản, vừa mới tiễn Vu Thu Hạ, cậu lại nghênh đón Cameron và bà Gaul bên công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu. Nhìn Cameron gầy hơn năm ngoái không ít, xem ra để quay tốt “Terminator 2”, cái giá ông ta phải trả cũng không nhỏ. - Phương, cậu lại lớn hơn rồi!”

Cameron ôm Phương Minh Viễn cười nói.

Phương Minh Viễn vỗ vai ông ta, tuy là có lớn nhưng sự chênh lệch về chiều cao so với Camenron vẫn dễ nhận ra. Thay vì ôm Camenron cậu lại thích ôm bà Gaul hơn, tuy mùi nước nồng một chút nhưng ít ra da thịt sẽ mềm mại hơn. - Sao mọi người không nói trước một tiếng mà đã bay đến đây rồi? Cháu mới tiễn chị Thu Hạ chưa được một ngày.

Cameron và Gaul đến đây chắc chắn là có liên quan đến việc quay phim “Terminator 2” , công ty điện ảnh Cẩm Hồ là một nửa cổ đông, hiện nay do chú út và Vu Thu Hạ phụ trách - Ồ, tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng không sao, chúng tôi lần này đến đây thời gian rất nhiều, có thể ở lại Đông Phương lâu lâu một chút nên chờ quay lại thì đi Hồng Kông gặp Vu tổng cũng không sao cả. Gaul cười tủm tỉm nói: - James nói, chỉ có vậy, mới bảo đảm là trước khi chiếu “Terminator 2”, cậu được xem đầu tiên. Anh ta cần cậu giúp cho ý kiến, tuy rằng chúng tôi đều cho là đã khá chuẩn nhưng anh ấy cứ nhất quyết thì chúng tôi cũng đành phải vậy thôi “ Cameron ôm Phương Minh Viễn vỗ vai:

- Đừng nghe Gaul nói bậy, tôi lần này trở lại đây, một mặt là muốn nghe ý kiến của cậu, nếu nói cần quay bổ sung thì thời gian càng thoải mái hơn. Mặt khác cũng là muốn xem xem cảnh đẹp có thể làm cậu lưu tâm như vậy rốt cuộc trông như thế nào. - Theo ý của ông ta, ông ta ước gì Phương Minh Viễn ăn Tết xong liền qua Mỹ, nhưng Phương Minh Viễn lại lấy dự án ở Nhai Châu làm lý do, kế hoạch bay đến Mỹ phải kéo dài đến tháng 5, Cameron sốt ruột nên đích thân mang phim nhựa đến tìm Phương Minh Viễn. ‎ - OK, không vấn đề gì. Cho ông xem Hawaii của Phương Đông, so với Hawaii nước Mỹ của các ông thì cũng không kém đâu.

Phương Minh Viễn tự tin nói.

- Đừng có thổi... hỏng ...da trâu... của cậu...

Cameron đột nhiên nói tiếng Trung một cách lắp bắp.

- Da trâu? Da trâu.

Phương Minh Viễn vỗ trán, nghe người ngoại quốc nói tiếng Trung, nhất là người mới bắt đầu học thì y như là tra tấn.

- Đúng đúng đúng, thổi hỏng da trâu.

Cameron lớn tiếng cười nói.

Buổi chiều, Cameron giục Phương Minh Viễn xem phim. Điều Phương Minh Viễn ngạc nhiên là phim ông mang đến không ngờ là phim nhựa dùng để chiếu ở rạp, chứ không phải băng ghi hình mà như Phương Minh Viễn nghĩ. Cho nên, Phương Minh Viễn chỉ còn cách bảo Lâm Liên tìm một rạp chiếu phim tốt, thuê hết. - Xin lỗi, rạp chiếu phim là của nhà nước , chúng tôi không thể giao cho các anh được.

Vị Giám đốc mập mạp của Rạp chiếu phim liên tục lắc đầu nói.

- Các cô có biết ở đây nếu tôi nếu phát sai một máy, các cô biết phải tốn bao nhiêu tiền không? Nếu như hỏng thì ai bồi thường đây? Hơn nữa ai biết, các ngươi ở rạp chiếu phim rốt cuộc xem phim gì, trừ phi, phòng và rạp chiếu phim phải có nhân viên của chúng tôi để đảm bảo phim các cô chiếu không vi phạm pháp luật.

Lâm Liên đau đầu xoa xoa thái dương, phim này vẫn chưa chính thức lên sóng, nếu để những người này xem rồi thì coi như xong. Về phần thao tác máy chiếu, đối với dân Hoa Hạ mà nói, có lẽ là chuyện khá bí ẩn, nhưng đối với Cameron, đó chính là nghề của ông ấy, hơn nữa cam đoan máy móc của người ta so với cái của bọn họ còn hiện đại hơn nhiều. - Tổng tài sản của rạp này là bao nhiêu, chúng tôi có thể đặt cọc cho anh, như vậy đã được chưa?”

- Vấn đề ở đây không phải là tiền, không có tiền tuy rằng là không thể , nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, tiền không phải vạn năng.

- Vị Giám đốc béo nghiêm nghị nói:

- Nếu không các cô đến nhờ ban ngành có liên quan đi, nếu Bộ thông tin đồng ý, tôi sẽ để các cô thuê.

- Vi Giám đốc này thật là thú vị.

Phương Minh Viễn nghe Lâm Liên kể suýt nữa thì sặc. Không thể tưởng được, bây giờ còn có người như vậy. Tiền đưa đến tay mà không lấy.

Tuy nhiên nếu là như vậy, chi bằng Phương Minh Viễn gọi điện thoại cho mọi người.

Khoảng 3 giờ chiều, một chiếc xe cua Ủy ban và xe của quân đội dừng ở trước cửa rạp phim, vị Giám đốc béo kia khẩn trương đứng ở cửa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn những người trong xe bước xuống. - Bí thư La, Chủ tịch Vu, giới thiệu với hai vị một chút, những vị này là bên công ty điện ảnh Phỉ Thúy Điểu Hollywood Mỹ, vị này chính là bà Gaul- Chủ tịch công ty, vị này là đạo diễn James, bọn họ đều là đối tác của tập đoàn Hongkong Cẩm Hồ. Lần này đến Nhai Châu, là muốn mời tôi xem một bộ phim.

Phương Minh Viễn thay mặt hai bên giới thiệu.

- Xem phim?

La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không rõ rốt cuộc là thế nào. Những người này từ Mỹ đến muốn Phương Minh Viễn xem phim?

- Đây là bộ phim còn chưa chính thức chiếu, tôi có thể được coi như lànửa tác phẩm của nó, cho nên mới có được may mắn là người xem trước tiên. Đương nhiên , việc tốt phải chia xẻ với mọi người, cho nên tôi mới mời hai vị và Triệu tướng quân, Lữ chính ủy đến. Cùng tôi thưởng thức bộ phim này.

Phương Minh Viễn cười hì hì nói.

La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh mơ hồ,gọi hai người đang bận việc ra, cùng anh ta xem phim, tiểu tử này có phải là quá xấc láo không, mời Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy xem à. Cũng thật là, đường đường là một tướng quân lại cùng cậu ta gây chuyện. - Ồ, hai vị cũng đến rồi.

Họ chào hỏi rất rôm rả

- Hai vị làm sao vậy? Giống như tôi nợ tiền các vị vậy.”

- Tiểu Phương, Triệu tư lệnh, nếu chỉ là một bộ phim thì thôi vậy, gặp được những vị khách ngoại quốc này, chúng tôi sẽ về.

Vu Lâm Sinh nói:

- Vẫn còn nhiều việc lắm nên cần phải giải quyết nhanh chóng.

Nếu như không phải Phương Minh Viễn là người đầu tư lớn ở Nhai Châu, và nếu không phải Phương Minh Viễn nhắc nhắc tới sự ảnh hưởng của người Mỹ ở Nhai Châu, hai người này mới không có hứng đến đây xem phim Mỹ gì đó.

Nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên nói:

- Bí thư La, Chủ tịch Vu, đây là cơ hội hiếm có, lẽ nào bỏ qua à?

- Không phải là một bộ phim à?

La Hiển Lập có chút ngạc nhiên nói. Phim Mỹ hắn không phải là chưa xem qua, mặc dù có vài bộ cũng không tồi.

- Đây là bộ phim đầu tiên trên thế giới đạt đến một trăm triệu đô la Mỹ, hai vị còn được xem trước cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy, chả nhẽ hai vị lại bỏ qua à?

Cậu nói với vẻ mặt ngạc nhiên:

- Hai vị không muốn biết, một trăm triệu đô la Mỹ được xài như thế nào sao ? “

- Một trăm triệu đô la Mỹ!

Tai La Hiển Lập ù đi, nên biết, số tiền đầu tư của nhà họ Phương và nhà họ Quách ở Vịnh Á Long và Vịnh Hải Đường cũng không vượt quá một trăm triệu đô la Mỹ, đã gây ra không ít chuyện, thế mà những người Mỹ này lại càng khoa trương, bộ phim mất một trăm triệu đô la Mỹ đi quay, cả đoàn người này đều có tiền, cũng không thể lãng phí vậy được.

Vu Lâm Sinh đứng một bên cũng ngây ngốc. Con số này rất lớn, thực sự đáng kinh ngạc.

Ông ta nhìn Phương Minh Viễn có chút kỳ lạ, vừa rồi trong điện thoại, Phương Minh Viễn chính là dùng điều này kéo ông ta lại đây, ông là người không có hứng thú với phim ảnh mà cũng muốn biết, những người Mỹ này tiêu tiền vào điện ảnh như thế nào.

Phương Minh Viễn vỗ trán, ân hận nói:

- Tôi hình như quên nói với Bí thư La rồi.