Vu Kiến Sinh vừa nói xong, lập tức khơi dậy nhiều tiếng xì xào lớn trong phòng họp. Moi người không ai ngốc, ai cũng rõ, ba vị phó chủ nhiệm, nếu ai được Vu Kiến Sinh chỉ đạo thay quyền Vương Nghĩa, như vậy ngày sau Vương Nghĩa lui về phía sau hay về hươu cũng vậy, cứ theo lẽ thường mà nói, nhất định là ông ta đang chọn người cho chức vụ chủ nhiệm.
Nhưng đồng thời, trong lòng mọi người cũng có mối nghi hoặc rất lớn. Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ là công ty nhà nước lớn, Bí thư Đảng ủy quản lý nhân sự là việc ai cũng biết. Hơn nữa Trịnh Đông Vũ luôn mạnh mẽ cứng rắn cũng tuyệt không dễ dàng tha thứ cho việc Vu Kiến Sinh tùy tiện sắp xếp nhân sự. Vu Kiến Sinh nhân lúc Trịnh Đông Vũ không ở công ty, tham gia vào việc sắp xếp quyền chủ nhiệm của trung tâm. Tuy theo nguyên tắc thì không phải là không được, nhưng ông ta có nghĩ đến lúc Trịnh Đông Vũ trở về, không hài lòng sự sắp xếp của ông ta mà hủy bỏ việc này, thể diện của Vu Kiến Sinh chắc chắn sẽ hao tổn.
Nếu là ban bình thường trong công ty, Trịnh Đông Vũ có lẽ sẽ để yên cho ông ta, nhưng trung tâm xuất nhập khẩu sách báo lại là ban phê duyệt của Tổng công ty, tất nhiên không phải như những ban bình thường khác, Trịnh Đông Vũ tuyệt đối không để mặc cho vị trí chủ nhiệm bị người khác sắp đặt. Vậy thì Vu Kiến Sinh dựa vào cái gì để cho rằng sau khi Trịnh Đông Vũ trở về sẽ chấp nhận lựa chọn của ông ta? Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng có bao nhiêu ý nghĩ quanh quẩn trong đầu những người ở đây.
Nghiêm Trọng và Nhâm Cường xúc cảm dạt dào. Bọn họ thật không ngờ thời điểm mấu chốt lại thình lình tới trước mặt họ như vậy. Chỉ có Bạch Lâm là trong lòng còn bình tĩnh, cho dù là ai cũng không quan hệ gì. Dù sao anh ta cũng đã gây chuyện lộn xộn thế này, đã đâm lao thì phải theo lao, đợi tí nữa chấm dứt cuộc họp, anh ta lại trở về phòng thu dọn vật dụng cá nhân sau đó đưa đơn xin từ chức cho cán bộ ban tổ chức, phải nhanh chóng xử lý, không để cho Mã Hưng có cơ hội đuổi mình, bằng không sẽ chuốc lấy nhục nhã.
Bạch Lâm quyết định xong, đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái. Tuổi cũng không còn nhỏ, lại vì cháu trai mà sinh sự ở công ty, chuyện này cũng hơi mất mặt, nhưng mặt khác, ở công ty này có ai dám không nể mặt mình. Đừng nói là mình để ý, cho dù mình không để ý thì là mọi người cũng nhường mình ba phần. Ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo nhịn nhục nhiều năm như vậy, hãy để bản thân thoải mái ít ngày. Cũng không biết lúc đó Phương Minh Viễn dẽ sắp xếp mình đến nơi nào, nghe nói siêu thị Carrefour cũng muốn mở chi nhánh ở Bắc Kinh… Bạch Lâm đang suy nghĩ lan man, hoàn toàn không chú ý xem Vu Kiến Sinh nói gì. Dù sao ai làm chủ nhiệm cũng không liên quan gì, cho đến khi người bên cạnh đẩy mạnh, anh ta mới giật mình. - Chủ nhiệm Bạch, anh còn không mau cảm ơn Tổng giám đốc Vu đi. Ông ấy đã chỉ định anh thay quyền chủ nhiệm Vương rồi.
Bên tai lại truyền đến âm thanh đầy hưng phấn của người bên cạnh.
- Vu Kiến Sinh đề cử tôi?
Bạch Lâm lúc này mới có phản ứng, cảm thấy khó tin đứng dậy. Tin tức này quả là đột ngột. Nếu nó đến trước khi xảy ra xung đột giữ anh ta và Mã Hưng ắt hẳn anh ta sẽ phấn khích mà nhảy lên, nhưng hiện giờ…Bạch Lâm cảm thấy hơi mờ mịt.
Nhìn Bạch Lâm ngẩn người, Vu Kiến Sinh cười tủm tỉm nghĩ rằng Bạch Lâm vui quá mà không biết bày tỏ, bèn đưa tay lên vỗ. Có tiến vỗ đầu tiên, những người khác tất nhiên bắt chước theo, trong phòng họp nhỏ tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Cũng cảm thấy khó tin như Bạch Lâm là Mã Hưng và Nghiêm Trọng, hai người vừa bất đắc dĩ vỗ tay, vừa trao đổi ý nghĩ. Không ngờ Vu Kiến Sinh lại đề nghị đưa Bạch Lâm lên làm quyền chủ nhiệm, chẳng lẽ ông ta không biết Bạch Lâm là người do Trịnh Đông Vũ đề bạt sao? Hay là hai người Trịnh Đông Vũ và Vu Kiến Sinh đã thông đồng làm bậy từ bao giờ? Nếu như vậy, không ai chơi lại nhóm phó tổng này, không ai chơi người của họ mà có thể bình yên vô sự.
Mã Hưng cũng thật không ngờ, bản thân chỉ mong che giấu được vụ bê bối với Vu Kiến Sinh mà kết quả lại như thế này. Nếu lúc ấy y tố cáo Bạch Lâm là kẻ dưới phạm thượng, không tôn trọng lãnh đạo với Vu Kiến Sinh, nhất định Vu Kiến Sinh sẽ suy xét lại. Nhưng hiện tại Vu Kiến Sinh đã công bố rộng rãi, nếu mình nói lại việc này, Vu Kiến Sinh có cảm thấy mình làm mất mặt ông ta hay không? Mã Hưng nghĩ tới nghĩ lui, không quyết định được.
Đương nhiên, câu hỏi tương tự cũng quanh quẩn trong đầu những người khác trong phòng họp. Nhưng kết quả này giải thích những nghi vấn trong lòng bọn họ. Nếu Bạch Lâm làm quyền chủ nhiệm thì Trịnh Đông Vũ không có lý do gì hủy đi sự bổ nhiệm này. Người trong công ty đều biết, chủ nhiệm Bạch do bí thư Trịnh đề bạt.
Vu Kiến Sinh đắc ý cười. Chiêu thức ấy của ông quả là rất tuyệt. Ông ta đánh cuộc Bạch Lâm có chỗ dựa lớn, hơn nữa chỗ dựa này ngay cả bí thư Đảng ủy Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng kiêng kị. Mấy năm qua, Trịnh Đông Vũ quan tâm đến Bạch Lâm chỉ vì muốn lấy lòng người sau lưng Bạch Lâm chứ không phải Bạch Lâm về phe Trịnh Đông Vũ.
Cho dù ông ta đoán sai thì cũng chẳng sao, cùng lắm thì ba phó chủ nhiệm trong trung tâm xuất nhập khẩu sách báo này có thể tìm lấy một người làm người của ông ta. Mã Hưng nắm giữ người trong ban của y, không bằng giao cho Trịnh Đông Vũ. Dù sao hiện tại Trịnh Đông Vũ cũng là nhân vật số một, mạnh thêm một chút cũng không sao. So ra thì Mã Hưng chỉ là tiểu nhân đắc chí.
Vu Kiến Sinh không thích Mã Hưng, dựa vào tư cách Tổng giám đốc Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, đôi khi hai người họ chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu không phải gốc rễ của y ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ rất ổn, thì Vu Kiến Sinh đã sớm muốn đá y qua một bên cho rộng chỗ. Lúc này Mã Hưng đến trung tâm xuất nhập khẩu sách báo khẳng định là để làm chỗ dựa cho Nghiêm Trọng, thuộc hạ của y, thuận tiện chèn ép Bạch Lâm. Chính mình ra tay phía sau, sau này mọi việc lan rộng, Trịnh Đông Vũ cũng không thể trách cứ mình, quét Mã Hưng đi, tiện thể kết thân với Bạch Lâm, có thể nói là lợi cả đôi đường.
Bạch Lâm gãi đầu, đây mới gọi là sơn cùng thủy tận vẫn không hết đường, thêm một ít hy vọng. Hôm nay thật là một ngày đáng nhớ. Không ngờ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi có thể xảy ra một vở kịch đầy biến hóa, khó trách có người nói, sự thật đôi khi còn hoang đường hơn tiểu thuyết. Nhưng phải suy nghĩ, anh ta thật không biết mình có nên đảm nhận công việc này không.
Vu Kiến Sinh nhận ra phản ứng của Bạch Lâm hơi quái dị, không quá vui mừng mà cứ ngây người như gặp phải tình thế khó xử. Nếu không, có thể làm lãnh đạo trong công ty nhà nước cỡ lớn, ai mà không thích.
Vu Kiến Sinh không chút do dự nói:
- Được rồi, giờ ba vị phó chủ nhiệm ở lại, các người còn lại tan họp.
Còn chuyện Mã Hưng chưa nói xong ông ta cũng không quan tâm.
Phương Minh Viễn nghe đến đây đã cười đến lăn lộn. Hắn hoàn toàn có thể nghĩ ra được bộ dạng xấu hổ của Mã Hưng và Nghiêm Trọng. Tuy nhiên, trong chuyện này Vu Kiến Sinh quả là một nhân tài, không ngờ đã nhanh chóng nhận thấy cậu khác thường, liền quyết định để các nhân viên không liên quan đi ra ngoài.
Bạch Lâm buồn rầu nói:
- Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên từ đầu đến cuối nói hết với ông ta.
Nhiều người nghe như vậy, muốn giấu cũng không giấu được, để Vu Kiến Sinh nghe người khác nói, thà rằng chính mình nói còn hơn.
Hai hàng chân mày của Vu Kiến Sinh nhập lại thành một. Ông ta thật không ngờ, ông đến trễ có mười phút mà Mã Hưng và Bạch Lâm đã xung đột đến nước này. Sự việc quả thật hơi khó giải quyết. Về lý thì hành vi này của Bạch Lâm là không tôn trọng cấp trên, đây là việc tối kỵ trong Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, nhưng việc gì cũng không tuyệt đối, có những người luôn luôn đặc biệt. Nếu thật như ông ta đoán thì chỗ dựa của Bạch Lâm rất mạnh, để lại cũng không sao mà muốn đề cao cũng được. Nhưng nếu thật sự chỗ dựa của Bạch Lâm không mạnh đến thế, ông ta sẽ bị nhiều người trong công ty chỉ trích. Nhưng quan trọng nhất là thái độ của Trịnh Đông Vũ, vì y phải biết chỗ dựa của Bạch Lâm rõ ràng nhất. - Kết quả chính là, việc này tạm thời gác lại, đợi bí thư Trịnh Đông Vũ về sẽ họp tiếp. Trong lúc này, quyền chủ nhiệm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo là cậu.
Bạch Lâm thở dài nói:
- Minh Viễn, hiện tại cậu cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào.
Phương Minh Viễn trợn mắt nhìn. Cậu sở dĩ rơi vào tình thế khó xử như hôm nay, nói cho cùng nguyên nhân chính là mình. Nếu Nguy Cơ Sinh Hóa không phải là tác phẩm của chính mình, tất nhiên cậu sẽ không cố ý phê duyệt cho nó nhập khẩu, cho dù không nghe Nghiêm Trọng, ít nhất cũng không trực tiếp chống đối với Mã Hưng. Nếu không có chuyện này thì đề nghị của Vu Kiến Sinh không thành vấn đề.
Tuy hắn có thể giúp đỡ trong lúc bức thiết nhưng hắn lại không muốn miễn cưỡng cậu.
- Cậu, việc đã như thế cậu cũng không cần phải lo lắng. Cậu chỉ cần suy nghĩ xem rốt cuộc cậu muốn tiếp tực làm việc ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, hay là muốn ra ngoài làm, bắt đầu từ số 0 thì được rồi. Chuyện này cậu cứ giao cho cháu đi. Cháu cam đoan, nếu cậu muốn ở lại Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, chuyện này chắc chắn không ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu.
Có người nhà họ Tô, họ Sài, họ Mai, họ Lô, một Mã Hưng nho nhỏ, cho dù y là phó Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng không thể cản trở hắn được. Nếu y thức thời thì thôi, còn không thì chỉ nói một câu điều y đi nơi khác. Còn chuyện đi nơi nào thì hắn không thể quyết định được. - Nếu cậu định đến giúp cháu thì không chỉ vài năm, rất nhiều việc phải giao cho cậu xử lý.