Chương 519: Quyển 3 Chương Vị Khách Bất Ngờ

- Lăn ra đi? Rất xin lỗi, phó tổng giám đốc Mã, tôi chỉ sẽ đi thôi, không biết lăn như thế nào, còn không thì phải nhờ phó chủ nhiệm Nghiêm Trọng hay chính anh là mẫu cho tôi xem một chút.

Bạch Lâm châm chọc. Nếu đã có lần đầu thì anh ta cũng không ngại làm thêm mười lăm lần. Ở công ty này lâu năm như vậy, nếu định bỏ hết thì cũng phải chiếm chút thế thượng phong mang về, không thể cứ buồn tủi uất ức như vậy mà ra đi.

Các nhân viên trong phòng họp của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo đã ngây cả người. Dù thế nào thì họ cũng không thể tưởng tượng được một cuộc họp thông thường đã thành như thế này. Phó chủ nhiệm Bạch Lâm luôn luôn khiêm tốn sao có thể bộc lộ tài năng đến thế? Gần như mỗi câu đều làm Mã Hưng và Nghiêm Trọng nghẹn họng không nói nên lời. Nhưng cùng lúc đó trong lòng họ có một sự thống khoái không nói nên lời. Hóa ra Nghiêm Trọng và Mã Hưng cũng có ngày bị người ta mắng đến nỗi máu dây đầy mình.

Mã Hưng tức giận đến sắc mặt chuyển từ đen thành tím. Ông ta thật không ngờ, kế hoạch vốn chỉ muốn đè ép Bạch Lâm một chút mà lại thành ra thế này. Ở đây có đông người, sự việc chắc chắn không thể giấu nổi, khi quay về chắc chắn mọi người trong công ty đều biết, thể diện của mình xem như vứt đi. Đường đường là phó tổng giám đốc công ty lại bị phó chủ nhiệm một ban mắng đến thương tích đầy mình, chỉ còn thiếu nước bôi phân vào đầu. Ở Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ này, nhất định là tin tức số một của năm nay.

Mã Hưng hối hận, tuy Bạch Lâm khiêu chiến với uy quyền của lãnh đạo nhưng hiện giờ đã nổi danh trong toàn công ty, cũng hoàn toàn cắt đứt khả năng tiếp tục tiến tới. Anh ta gây ra kết quả như vậy là khiêu chiến với thể chế trật tự của toàn bộ công ty, e rằng ngay cả Trịnh Đông Vũ cũng không giúp được anh ta. Ít nhất ông ta suy nghĩ làm thế nào để trả lời Vu Kiến Sinh. Vu Kiến Sinh luôn luôn tranh giành quyền lực với Trịnh Đông Vũ ở tổng công ty sẽ bỏ qua cơ hội này sao?

Nhưng tiền đồ của Bạch Lâm thì xem như xong rồi, còn tiền đồ của chính ông ta xem ra cũng không tốt cho lắm. Xem như ông ta đã hoàn toàn đắc tội với Trịnh Đông Vũ, Trịnh Đông Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chỉnh cho ông ta một trận. Hơn nữa, việc này lan ra ngoài, thanh danh của ông ta ở công ty cũng tiêu đời. Các nhân viên cấp dưới sẽ không cho rằng Bạch Lâm phát điên chống đối mình mới có kết quả như thế, mà sẽ cho rằng chính mình ép Bạch Lâm không còn đường lui mới gây ra việc này. Không cấp dưới nào thích lãnh đạo tuyệt tình như vậy. Đến lúc đó chỉ e mình không tranh thủ thêm được những bộ hạ trung thành mà ngược lại, còn dần mất đi. Nói nghe không hay, Mã Hưng đã lấy chính tiền đồ của ông ta cá cược với Bạch Lâm. Trừ phi ông ta được điều sang một công ty nhà nước khác, nếu không, ở lại Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ sẽ không còn chỗ đứng. Kẻ thù của ông ta mãi mãi sẽ lấy điểm này để công kích ông ta.

Nhưng ông trời có thể làm chứng, tôi thật sự không làm gì quá đáng cả! Mã Hưng thật khóc không ra nước mắt. Bạch Lâm này tâm lý cũng quá kém. Ra ngoài làm việc, có ai chưa từng bị cấp trên la rầy. Bản thân ông ta cũng không nói lời nào quá đáng, càng không nói động đến người nhà Bạch Lâm trước mặt mọi người, sao anh ta lại như thế? “Xét đến cùng đều là vì đồ đầu đất này.” Ánh mắt phẫn nộ của Mã Hưng đột nhiên hướng về Nghiêm Trọng. Đúng là vì gã. Nếu gã không đề xuất cách này để chèn ép Bạch Lâm, nếu bản thân ông ta không để gã lừa dối thì sao ông ta lại phải ra nông nỗi này! Định phá bỉnh Bạch Lâm, ngược lại đến giờ này lại không dám chọc giận anh ta. Có trời mới biết tên này còn có thể nói những điều gì khiến mình mất mặt nữa! Bạch Lâm thì không còn gì để mất nhưng Mã Hưng vẫn phải giữ thể diện.

Nghiêm Trọng cũng hoàn toàn ngây ngốc. Gã không tưởng tượng được, Bạch Lâm lại có thể cư nhiên trước mặt mọi người làm cho Mã Hưng và gã bẽ mặt. Gã cũng hối hận, bnếu biết sớm như vậy, gã cũng sẽ không gặp Mã Hưng nói hươu nói vượn. - Các vị, mọi người tốt xấu gì thì cũng đã cùng làm việc với nhau một thời gian. Tổng giám đốc Mã nói không sai, mọi người là sứ giả truyền bá văn hóa nước ta ra thế giới, đồng thời cũng là phòng tuyến thứ nhất ngăn chặn tư tưởng tư bản chủ nghĩa vào nước ta. Nhưng tôi cần nhắc nhở mọi người một câu, chúng ta tất nhiên không cần tư tưởng hủ bại của chủ nghĩa tư bản, nhưng không đồng nghĩa là sách được xuất bản ở nước tư bản thì không đáng có. Nếu vậy thì việc một đứa trẻ ngã xuống đường cùng một người vợ ngoại tình không có gì khác nhau.

Trong phòng vang lên một tràng cười, cũng không biết do ai.

Bạch Lâm tiếp tục nói:

- Thành thật mà nói, tôi đã xem qua Nguy Cơ Sinh Hóa bản tiếng Anh, nó thật sự giới hạn về giá trị văn học nhưng vẫn không thể che giấu được hào quang của nó. Tôi nghĩ, từ đây về sau, có lẽ phim và truyện kinh dị phương Tây sẽ ngày càng đa dạng, có thể gọi nó là phim kinh dị. Hơn nữa, nó có tính chất cổ xưa, có thể nói được tiếng lòng của người đọc, khiến người đọc cảm thấy chính họ trong bối cảnh đó. Nó không thể so sánh với tứ đại danh tác nhưng người không ai giống ai, bánh canh đầu cá của quán ăn Phương Gia tất nhiên là mỹ vị nhưng phá lấu trong ngõ nhà tôi cũng rất ngon. Chúng ta không thể vì bánh canh đầu cá có nhiều dinh dưỡng mà cấm người dân ăn phá lấu.

Nếu phải ra đi, Bạch Lâm không cần phải giấu diếm những lời nói đè nén đã lâu.

- Không biết mọi người có nhận thấy áp lực công việc ngày càng lớn, về đến nhà chẳng còn tinh thần để xem những chương trình TV đầy tình thuyết giáo, thà xem phim truyền hình Hong Kong chẳng có nội dung gì. Tuy nội dung của nó mọi người chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra vô số sơ hở và tình tiết bất hợp lý, tuy rằng các nhân vật trong đó đều đần độn, nhưng xem nó rất thoải mái. Chúng ta không cần cân nhắc nó muốn giáo dục chúng ta điều gì! Tiết mục TV cũng thế, sách báo cũng thế. Mọi người vì sao thích xem võ hiệp? Tôi cảm thấy các đồng chí thích xem phim ma Hong Kong có quyền thưởng thức một thú vui xem tác phẩm kinh dị khác. Giải trí và chủ nghĩa không liên quan với nhau.

Nói xong những lời này, Bạch Lâm cũng không để ý Mã Hưng và Nghiêm Trọng đang ngây như phỗng, quay đầu đi ra cửa phòng họp. Anh ta định quay về văn phòng thu xếp các vật dụng cá nhân, còn phải tạm biệt vài người bạn.

Bạch Lâm mới vừa đến cửa, lúc đang đưa tay kéo cửa thì cưa phòng họp đột nhiên bị người bên ngoài đẩy vào, dọa Bạch Lâm hoảng hồn, thấy người trước mắt, đầu tiên là Vu Kiến Sinh, Tổng giám đốc Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, đi phía sau ông là Lý Hải Cầm và Vương Nghĩa. - Chủ nhiệm Bạch, mọi người đều ở trong này à?

Vu Kiến Sinh cười ôn hòa.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng lên, giật mình khi nhìn thấy ba người Vu Kiến Sinh. Hôm nay là ngày gì thế này! Sao cả nhân vật số hai của công ty là Tổng giám đốc Vu Kiến Sinh cũng chạy đến trung tâm xuất nhập khẩu sách báo này, còn có cả lão chủ nhiệm đã lâu không đi làm Vương Nghĩa. - A! Hóa ra phó tổng giám đốc Mã cũng ở đây à? Mọi người đang họp sao?

Vu Kiến Sinh đưa mắ nhìn hai người Mã Hưng và Nghiêm Trọng, trong lòng có chút nghi hoặc, hai người này làm sao vậy, thần sắc có vẻ không bình thường.

- À…à…Tổng giám đốc Vu, chúng tôi mở cuộc họp nhỏ ở đây. Anh có việc gì sao?

Ý nghĩ của Mã Hưng xoay chuyển thật nhanh, vội vàng đáp. Tuy rằng vụ bê bối này cuối cùng cũng sẽ lan ra ngoài, nhưng nhất thời có thể cứu vãn.

- À, hôm nay tôi đến đây có chút việc.

Vu Kiến Sinh bước nhanh đến chỗ ngồi, Mã Hưng biết điều nhường chỗ cho ông ta.

Vu Kiến Sinh ngồi xuống, lại thấy Bạch Lâm vẫn đang đứng ở cửa, cười nói:

- Chủ nhiệm Bạch, có chuyện gì cứ để đấy đã, tôi công bố chuyện này cũng không lâu, không làm lỡ việc của anh đâu.

Vu Kiến Sinh vừa nói xong, những người trong phòng họp như ong vỡ tổ. Vu Kiến Sinh là ai chứ? Tổng giám đốc, Phó Bí thư Đảng Ủy Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số hai, so với Mã Hưng còn cao hơn bao nhiêu. Nhưng thái độ của ông ta đối với Bạch Lâm khác Mã Hưng một trời một vực, thân thiết như vậy, quả thật giống như cấp trên dặn dò thuộc hạ thân cận. Họ chỉ từng nghe nói, Trịnh Đông Vũ khá chiếu cố đến Bạch Lâm, anh ta cùng phe Vu Kiến Sinh từ khi nào?

Tuy Vu Kiến SInh và Trịnh Đông Vũ không như các bí thư và giám đốc ở các nơi khác, nhưng cũng không phải là người cùng hội cùng thuyền. Bạch Lâm hai chân đứng hai thuyền như thế, không sợ cuối cùng mất trắng cả sao?

Bạch Lâm hơi chần chừ một chút, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tùy tiện tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống. dù sao hiện giờ anh ta cũng không cần làm thủ tục từ chức. Vu Kiến Sinh là lãnh đạo của anh ta, vừa rồi đối với anh ta cũng khách khí, Bạch Lâm tất nhiên phải nể mặt ông ta trước mọi người, nếu không thì thật là không biết tốt xấu.

Vu Kiến Sinh đằng hắng nói:

- Hôm nay tôi và chủ nhiệm Vương Nghĩa đến trung tâm xuất nhập khẩu sách báo là vì một việc. Tất cả mọi người đếu biết, chủ nhiệm Vương năm ấy dốc hết sức lực cho công việc, nay tuổi đã lớn, không có sức khỏe nên thường phải nghỉ để nằm viện. À không, bệnh viện đã gởi thư thông báo phải cho chủ nhiệm Vương được nghỉ ngơi an dưỡng, nhưng chủ nhiệm Vương lo lắng cho công việc. Ông ấy cố ý tìm tôi, muốn công ty phải chỉ định rõ ràng một phó chủ nhiệm thay quyền ông ấy, tránh việc ông ấy không thể đến công ty gây bất tiện cho công việc. Tinh thần trách nhiệm của chủ nhiệm Vương đáng để mọi người chúng ta học tập.