- Đúng là càn quấy mà!
Bạch Lâm cũng đầy tức giận bước ra khỏi phòng thường trực. Cái lão cậy già lên mặt này, lo việc của chính y cho xong đi, lại còn muốn xen vào chuyện của mình. Nếu mình không nổi giận, chắc y thật sự cho rằng mình là quả hồng nhũn mặc cho y ngắt nhéo.
Nhìn bóng Bạch Lâm bước ra ngoài, mọi người trong hành lang lúc này mới túm tụm lại, châu đầu kề tai mà lục tục ra khỏi cửa. Hôm nay Nghiêm Trọng và Bạch Lâm xung đột cũng không nằm ngoài dự liệu của họ. Nghiêm Trọng kỳ vọng rất cao vào việc tiếp nhận ghế chủ nhiệm, đương nhiên là Bạch Lâm lại cản đường y. Trừ phi Nghiêm Trọng được trung tâm xuất nhập khẩu sách báo điều đi, nếu không, khả năng được lên chức thật sự rất nhỏ.
Tục ngữ đã nói chó còn không đâm đầu vào tường huống chi là người. Nghiêm Trọng đã nín nhịn được đến ngày hôm nay cũng đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Nên biết rằng tính tình Ngiêm Trọng không tốt, tuy chưa đến nỗi như lửa đốt nhưng tuyệt đối không phải là người lành tính. Đối với người làm việc cùng phòng, mở miệng là dạy dỗ, thường dạy dỗ như nói với con cháu vậy, nên cũng không được lòng người. Nhưng thứ nhất y có lý lịch kinh nghiệm đầy đủ, thứ hai là nhiều năm làm việc tại Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, y cũng giao hảo với vài người trong nhóm lãnh đạo công ty. Cho nên dù mọi người có ý kiến cũng không lung lay được địa vị của y ở trung tâm. Ngay cả Vương Nghĩa cũng không có biện pháp gì với y.
Từ khi Bạch Lâm được điều đến đây làm phó chủ nhiệm, mọi người luốn đồn đoán, khi nào Nghiêm Trọng sẽ bốc hỏa, phát sinh xung đột với Bạch Lâm. Nhưng mọi người không ngờ, Nghiêm Trọng đã nhịn được tới giờ, ngoại trừ nói năng hơi kỳ lạ nhưng ngày thường cũng không gây rắc rối gì cho Bạch Lâm. Nhưng cuối cùng hôm nay sao chổi cũng đụng quả đất rồi! Xem ra hôm sau sẽ có màn kịch hay để xem. - Anh nói thử xem, cuối cùng chủ nhiệm Nghiêm hay chủ nhiệm Bạch sẽ chiếm thế thượng phong? Gió đông áp đảo gió tây hay gió tây áp đảo gió đông?
Có người đùa nhỏ. Trong doanh nghiệp nhà nước khó tránh khỏi các loại tệ nạn, cơ chế cứng nhắc, tạo thành một doanh nghiệp không có sức sống là một hiện tượng khá phổ biến, Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, tỷ lệ nhân viên nữ không nhỏ nên sự kiện như thế phát sinh, lập tức trở thành đề tài bàn tán trong trung tâm. - Sau lưng chủ nhiệm Bạch là Bí thư Trịnh, không dễ dàng áp đảo chủ nhiệm Bạch vậy đâu!
Có người tin tưởng Bạch Lâm mười phần nói. Có lão Đại của công ty chống lưng, chỉ cần không có sai lầm nghiêm trọng, ai có thể làm Bạch Lâm lâm nguy? Đừng nói là Nghiêm Trọng, ngay cả Tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ Vu Kiến Sinh muốn chèn ép Bạch Lâm cũng phải nghĩ đến phản ứng của Trịnh Đông Vũ. - Chủ nhiệm Nghiêm cũng không phải đèn cạn dầu, hơn nữa phó bí thư Triệu Hưng Quốc và phó giám đốc Mã Hưng đều là thủ trưởng cũ của ông ta, chẳng lẽ không có ý kiến gì sao?
Cũng có người phản bác lại. Trịnh Đông Vũ tuy là nhân vật số một nhưng cũng không thể hờ hững cới ý kiến của trợ lý của chính mình. Nếu quá độc đoán, tin tức lan truyền ra ngoài, Trịnh Đông Vũ cũng mất thể diện.
Nghiêm Trọng thẹn quá hóa giận hầm hừ đi về phía văn phòng của y. Y thật không ngờ, vốn định dẹp bỏ cái dáng vẻ bệ vệ của Bạch Lâm trước đám đông, kết quả y bị Bạch Lâm chống đối ngay trước mặt mọi người. Trong lòng y thấy rất lạ, sau một thời gian quan sát, Bạch Lâm rõ ràng là một người không hay kích động, sao hôm nay lại phản ứng dữ dội trước sự châm chọc của y như vậy.
Nhưng dù sao thì lúc này y cũng đã mất hết mặt mũi với cấp dưới. Một phó chủ nhiệm vừa mới tới không bao lâu chống đối với một phó chủ nhiệm kỳ cựu như y, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trung tâm, thậm chí là cả tổng công ty. Sau này e rằng y sẽ trở thành đối tượng đàm tiếu trong tổng công ty.
Nghiêm Trọng càng nghĩ càng tức. Y đã làm việc lâu năm như vậy, chịu đựng cơn giận của các sếp thì không cần nói đến, nhưng cán bộ đồng cấp lại làm cho y mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, thật là nhục nhã! Nhưng ngược lại y không hề suy nghĩ vì y muốn chèn ép Bạch Lâm trước mặt mọi người mới có kết quả như thế.
Nghiêm Trọng ngồi im lặng trên ghế một lúc, rồi với lấy điện thoại.
Bạch Lâm cũng đang nổi giận đùng đùng đẩy xe đạp ra khỏi bãi xe, trên đường còn chào hỏi các đồng nghiệp cũng đang ra về, chợt nghe gọi một tiếng:
- Cậu!
Nhìn theo tiếng gọi, thấy bên cạnh cửa lớn có một chiếc Audi màu đen, sau cửa kính là gương mặt của Phương Minh Viễn, hắn đang ngoắc ông. Bạch Lâm hơi ngạc nhiên, đẩy xe đi tới. Trần Trung từ ghế tài xế nhảy xuống, đón xe ông ta. - Cậu mang xe gởi lại công ty đi, hôm nay cháu đưa cậu về!
Phương Minh Viễn cũng lên tiếng.
- Hả? Được, được!
Bạch Lâm biết Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc quan trọng muốn bàn với ông nên gật đầu đáp. Bạch Lâm trước mặt nhiều người mang xe gởi ở phòng thường trực, dặn dò người của phòng thường trực vài câu rồi vội vàng bước ra, leo lên chiếc Audi.
Nhìn chiếc xe Audi hòa vào dòng xe cộ, mọi người đang đứng trước cổng tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ đều bàn tán. Có người nhận ra đó là xe Audi nhập khẩu từ Đức, trong lòng rất kinh ngạc. Không cần phải nói, khoảng những năm 90, người có thể sử dụng xe Audi nhập khẩu từ Đức ở Bắc Kinh thật không nhiều, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chỉ được ngồi Santana. - Đó có phải là chủ nhiệm Bạch Lâm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo không?
Nhiều người không quen biết Bạch Lâm cũng hỏi.
Bạch Lâm cũng không chú ý thấy, bên cạnh cổng có một người phụ nữ trên dưới năm mươi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Lý Hải Cầm, tâm phúc của Tổng giám đốc Vu Kiến Sinh, Chánh văn phòng tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, tuy không phải thuộc hàng các lãnh đạo cao cấp nhất nhưng sức ảnh hưởng của cô ở công ty không thể xem thường.
Lý Hải Cầm vừa rồi nhìn thấy rất rõ người thanh niên ngồi phía sau xe, hơn nữa hắn còn gọi Bạch Lâm là “cậu”, xem ra phải là con của chị hay em Bạch Lâm rồi. Nhưng điều lạ là Lý Hải Cầm thấy Bạch Lâm nói chuyện với hắn không giống bề trên nói chuyện với con cháu mà giống hai người ngang hàng với nhau.
Cô cũng nhận ra chiếc xe đó là Audi Đức, cũng được xem là Limousine trongg nước, bình thường chỉ có các lãnh đạo cấp cao và sếp của các công ty ăn nên làm ra mới có được. Tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ cũng là doanh nghiệp nhà nước, tuy trong đó cũng có nhiều nhân tài kiệt xuất nhưng Vu Kiến Sinh và Trịnh Đông Vũ cũng chỉ ngồi xe nhập khẩu từ Nhật Bản. Chiếc Audi kia và giá trị con người ngồi trên nó không nhỏ tí nào. “Nhà Bạch Lâm từ khi nào lại có loại bà con như vậy?” Lý Hải Cầm không khỏi suy nghĩ. Trong ấn tượng của cô, nhà Bạch Lâm cũng không giàu có gì. Nhà ở của ông hiện nay cũng là do đổi lấy căn nhà và gia sản tổ tiên truyền lại mà có. Hơn nữa, bình thường Bạch Lâm cũng thuộc loại người khiêm tốn chỉ biết công việc. Nếu không phải mấy năm trước, vì một chuyện nhỏ khiến Trịnh Đông Vũ biết đến ông, e rằng bây giờ ông vẫn còn là một trưởng phòng nhỏ bé.
Lúc ấy Vũ Kiến Sinh mới vào làm, còn cô ta thì làm việc trong phòng phó chủ nhiệm cũng không biết vì sao Trịnh Đông Vũ lại lại giận dữ vì một trưởng ban nho nhỏ như thế mà đày ngay một nhân viên khoa Nhật Bản đi làm quản lý thư viện. Chuyện này còn chưa thấm tháp vào đâu, nhưng vì ông ta, một phó tổng giám đốc phải xin lỗi một trưởng phòng công tác hậu cần, ngoài xin lỗi còn phải bị kiểm điểm và giáng nửa cấp. Bạch Lâm được phó cục trưởng đề cao, việc này chẳng tầm thường chút nào.
Việc này cũng không lan truyền rộng rãi trong tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ, chỉ một số ít người biết, và cô là một trong những người ấy.
Sau này, Lý Hải Cầm cũng từng nghe ngóng hỏi thăm gia cảnh Bạch Lâm, nhưng tin tức thu được, tuy rằng nhà họ Bạch không ít bà con thân thích nhưng không người nào có chức có quyền, càng không thể có người làm cán bộ cao cấp để quan hệ tốt với Trịnh Đông Vũ. Hơn nữa, vì sau này Bạch Lâm rất khiêm tốn nên Lý Hải Cầm cũng dần dần bỏ qua việc này. Nhưng cảnh tượng hôm nay lại khiến cô đột nhiên nghĩ tới chuyện năm ấy. “Bạch Lâm này e rằng cũng không phải đơn giản.” Lý Hải Cầm thầm nghĩ. Có lẽ người thanh niên chi hôm nay mới chính là chỗ dựa của Bạch Lâm.
“Két!”
Một chiếc Toyota dừng ngay trước mặt cô, Lý Hải Cầm mới thoát khỏi suy nghĩ.
- Lên xe!
Người nói chuyện chính là Vu Kiến Sinh, hai người về nhà rất tiện đường, nhà Lý Hải Cầm còn xa hơn nhà Vu Kiến Sinh một ít. Lý Hải Cầm vội vàng lên xe, ngồi xuống vị trí phụ lái. - Vừa rồi cô nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn vậy? Ngay cả chúng tôi đến nơi rồi cũng không chú ý.
Vu Kiến Sinh cười hỏi. Chánh văn phòng của ông ta tuy là phụ nữ nhưng thông minh tháo vát không kém gì các bậc mày râu. Nếu không phải có sự giúp đỡ của cô, lúc ban đầu Vu Kiến Sinh cũng không mau chóng nắm được quyền lực như vậy. Vì thế Vu Kiến Sinh rất xem trọng ý kiến của cô. - Ha ha… Giám đốc Vu, vừa rồi ở ngoài cổng tôi đã nhìn thấy được một cảnh tượng hiếm có.
Dù sao nếu cô không nói, ngày mai việc này cũng sẽ lan truyền ở công ty thôi.
- Vậy sao? Việc gì?
Lòng hiếu kỳ của Vu Kiến Sinh đã bị cô khơi gợi.
- Vừa rồi tôi nhình thấy vị phó chủ nhiệm mới nhận chức của Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo Bạch Lâm, vừa mới đẩy xe ra khỏi cửa đã bị một người thanh niên ngồi trên xe Audi gọi lại. Nghe cách xưng hô của hai bên, người đó hình như là cháu kêu ông ta là cậu.