- Chủ nhiệm Bạch, tan sở hả?
Mới ra đến cửa đã gặp phải một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông ta nói với vẻ lạ lùng.
Bạch Lâm nhận ra người này. Đó chính là Nghiêm Trọng, phó chủ nhiệm của trung tâm xuất nhập khẩu sách báo trong thành phố. Năm nay 52 tuổi, vị phó chủ nhiệm này đã ở vị trí này đến tám năm. Trước khi Bạch Lâm được điều đến tiếp nhận chức vụ phó chủ nhiệm trung tâm xuất nhập khẩu sách báo thì tiếng nói của ông ta là lớn nhất. Vì thế, dù y không có ý kiến gì với Bạch Lâm, không dám lộ liễu làm khó dễ cho Bạch Lâm, nhưng từng câu nói luôn có vẻ lạ lùng, khiến người nghe trong lòng cảm thấy khó chịu. - Chủ nhiệm Nghiêm, tôi đến lầu phía trước hỏi cán bộ hậu cần vài chuyện, định xong mọi việc thì đi về luôn, khỏi phải quay lại lấy đồ đạc.
Tuy Bạch Lâm ra sớm mười phút cũng không thể cho là về sớm, theo cấp bậc của bọn họ, ở đây không có ai quan tâm đến việc này. Nhưng đối mặt với Nghiêm Trọng, Bạch Lâm không thể để cho y bắt được chút sơ hở nào. - Chủ nhiệm Bạch, đúng lúc tôi có việc muốn tìm anh, nếu đã gặp ở đây thì chúng ta nói ở đây luôn.
Nghiêm Trọng lôi kéo Bạch Lâm, ngồi xuống cửa lầu thường trực. Các nhân viên ở phòng thường trực biết điều nên nhường chỗ cho họ, còn bản thân mình thì đi xuống lầu. - Chủ nhiệm Bạch, anh đã xem qua danh sách sách báo đề cử xét duyệt chưa?
Nghiêm Trọng không chút khách khí ngồi xuống ghế sô pha, Bạch Lâm nhìn bốn phía, đành phải bước qua, ngồi xuống ghế.
- Đang xem, có việc gì sao? Chủ nhiệm Nghiêm cảm thấy có vấn đề gì sao?
Bạch Lâm nhẫn nại nói. Khối phê duyệt sách báo nhập khẩu chủ yếu do Bạch Lâm phụ trách, Nghiêm Trọng phụ trách các công việc hành chính ở trung tâm. Theo lý mà nói, việc này không cần Nghiêm Trọng phải đụng vào. - Đương nhiên là có vấn đề!
Nghiêm Trọng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chủ nhiệm Bạch, thời gian anh đến Trung tâm xuất nhập khẩu sách báo còn ít, không quen thuộc mấy với một số tiên chuẩn quy định của trung tâm nên nhất định phải chú ý hơn, cẩn thận hơn một chút. Có một ít loại sách nhà nước quy định cấm nhập khẩu, không cần phải nói đến sách có khuynh hướng chính trị, các loại sách bạo lực, ca ngợi chủ nghĩa dân tộc cực đoan, phá hoại ổn định xã hội này tuyệt đối không thể phê chuẩn nhập khẩu.
Ngiêm Trọng tỏ vẻ kẻ cả.
Bạch Lâm gật gù. Giọng điệu và thái độ của Nghiêm Trọng khiến người nghe bực dọc. Nhưng y nói không sai, khi ông phê duyệt sách báo nhập khẩu nhất định phải chú ý một chút. Ông nhìn lướt qua ngoài phòng thường trực, giờ đã gần đến giờ tan sở, ngoài hành lang đã đông người hơn, trong đó có nhiều người nhìn thấy Bạch Lâm và Nghiêm Trọng còn ngồi yên ở phòng thường trực nên không dám đi. Lãnh đạo còn chưa ra về, sao mình có thể về sớm, có phải là không xem lãnh đạo ra gì sao? Cho nên có người quay lại văn phòng, cũng có người đứng ngoài hành lang, lắng tai nghe. - Cho nên, chủ nhiệm Bạch, anh nhất định phải quan tâm đến việc này, nhất định không để mấy tư tưởng Nhật Bản rác rưởi đó có cơ hội tiến vào trong nước…
Nghiêm Trọng nói thao thao bất tuyệt, tuy ở trong phòng thường trực nhưng bên ngoài hành lang cũng nghe rất rõ. Nghiêm Trọng không khỏi cười thầm, y cố ý khiến mọi người nghe thấy. Tuy hiện tại Bạch Lâm đã nhậm chức chủ nhiệm, có tiếng nói to nhất, nhưng đối mặt với y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ mà nghe. Về năng lực, về quan hệ có lẽ tôi không bằng anh, nhưng mấy chuyện kinh nghiệm thế này, Bạch Lâm anh còn kém xa lắm. “Reng…”
Tiếng chuông tan sở vang lên, ngoài hành lang liên tiếp vọng đến tiếng mở cửa, sau đó hành lang vốn yên tĩnh vang lên tiếng người xôn xao. Rõ ràng mọi người đều định ra khỏi cửa để về nha. Nhưng Nghiêm Trọng vẫn đang khoa tay múa chân mà nói thật to, nói tới nói lui cũng có bấy nhiêu đó mà thôi. - Chủ nhiệm Nghiêm, tôi còn có chút việc, nếu còn có việc gì, anh xem ngày mai có thể nói tiếp được không?
Bạch Lâm cũng đâu phải đồ ngốc, tuy ngay từ đầu không nghĩ ra, nhưng nói chuyện lâu như vậy, thấy bộ dạng của Nghiêm Trọng kẻ cả như vậy, liền biết ngay lão này đang lập uy. Tuy Bạch Lâm không phải loại người bộc lộ tài năng nhưng cũng không phải quả hồng nhũn tùy ý người khác. - Khoan, khoan đã chủ nhiệm Bạch, tôi còn chưa nói xong đâu.
Nghiêm Trọng vừa nói, vừa lưu ý đến động tĩnh bên ngoài, trong lòng rất vui.
Nhìn thấy Bạch Lâm đang nhíu mày, y tiếp tục nói:
- Các báo cáo phên duyệt vừa mới đưa lên, lúc nãy khi tôi xuống văn phòng tình cơ nhìn thấy, có một quyển tôi thấy không ổn, không thể xếp nó vào danh sách nhập khẩu được.
Bạch Lâm đành phải lại ngồi xuống:
- Quyển nào?
- Chính là quyển “Nguy cơ sinh hóa” gì gì đó!
Lời nói của Nghiêm Trọng khiến Bạch Lâm ngẩn người.
- Sao lại không ổn?
Tuy Nghiêm Trọng không phụ trách mảng phê duyệt này, nhưng lời nói của một phó chủ nhiệm, lại là cán bộ lão thành, Bạch Lâm không thể không xem xét đến ý kiến của y. Nhất là liên quan đến tác phẩm của Phương Minh Viễn, Bạch Lâm lại càng phải lắng nghe. - Đương nhiên là không ổn. Anh xem thử đi, trong sách toàn nói những chuyện rắm cho không ra gì. Một vi-rút có thể khiến người chết sống lại? Còn điên cuồng cắn người sống? Đây không phải là nói dối không chớp mắt sao? Trên thế giới này lẽ nào có vật nào như thế? Hơn nữa trong sách này, nội dung toàn là bạo lực và máu me. Một quyển sách như vậy sao có thể đưa nó vào để đầu độc quốc dân? Đây rõ ràng là văn hóa độc hại của chủ nghĩa tư bản.
Nghiêm Trọng oang oang trách cứ.
Bạch Lâm khẽ lắc lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm Nghiêm, không quá nghiêm trọng như anh nói đâu. Đây chỉ là tiểu thuyết giả tưởng, không phải văn học hiện thực. Hơn nữa trong văn học nước ta cũng có không ít thần tiên quỷ quái đó sao? Tây Du Ký, Phong Thần, Liêu Trai Chí Dị, chẳn phải là những câu chuyện như thế sao? Hơn nữa, điện ảnh Hong Kong còn có phim ma, một bộ phim kinh điển như Thiện nữ u hồn, không phải sao? Đúng rồi! Tôi còn nhớ rõ anh Nghiêm rất khen ngợi Tây Du Ký và Liêu Trai Chí Dị mà. Trước đó mấy ngày tôi còn nhìn thấy băng ghi hình Thiện Nữ U Hồn trong văn phòng của chủ nhiệm Nghiêm mà.
Nếu nói đến quyển sách khác, có lẽ Bạch Lâm còn đủ kiên nhẫn nghe y nói lý lẽ, nhưng cấm tác phẩm của Phương Minh Viễn nhập vào Hoa Hạ, trước hết trong lòng Bạch Lâm đã thấy bất mãn, lập tức phản bác.
Ông từng xem qua “Nguy cơ sinh hóa”, không sai, nội dung quả thật là bạo lực và máu me, nhưng đây là tiểu thuyết kinh dị, không phải tiểu thuyết tình cảm, yêu cầu trong tiểu thuyết kinh dị hoàn toàn không có máu me và bạo lực thì chẳng bằng yêu cầu trong tiểu thuyết chiến tranh không cần có súng đạn. Vào lúc này, Bạch Lâm thật sự cảm thấy các nước Âu Mỹ đáng để Hoa Hạ tham khảo, đem sách báo phân loại thành loại nào trẻ em có thể xem, loại nào người vị thành niên không thể xem, quả là một hệ thống không tồi. Yêu cầu người có trải nghiệm xã hội, người trưởng thành hiểu được đúng sai thật giả, hiếu biết văn học và trẻ con đều như nhau quả là một chuyện buồn cười.
Hơn nữa, nếu theo cách nói của Nghiêm Trọng, các bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử và tiểu thuyết võ hiệp đều phải cấm cả vì bên trong hở chút là bày đao bày súng, một lời không vừa ý là có thể đánh đập tàn nhẫn. Ông còn nhớ rõ Phương Minh Viễn từng kể một câu chuyện cười, trong tiểu thuyết võ hiệp, tiểu nhị trong quán là một chức vụ đầu nguy cơ, vì người trong giang hồ thích nhất là dùng tiểu nhị rút đao ra uy, cũng thường là nơi cho bọn họ trút giận. Hiện nay học sinh tiểu học ở Hoa Hạ xem tiểu thuyết võ hiệp cũng không lấy làm lạ.
Nghiêm Trọng thật không ngờ, Bạch Lâm dám phản bác y trước mặt mọi người, dám chống đối cách nhìn của y! Y tất nhiên không biết quan hệ khúc chiết giữa Bạch Lâm và Nguy cơ sinh hóa, nhưng nhất thời y không thể nghĩ ra lời nào để phản bác Bạch Lâm. Bạch Lâm đã nắm được điểm yếu của y. Y quả thật rất thích xem phim ma Hong Kong. Bộ phim Thiện Nữ U Hồn của Từ Khắc được y tôn sung là bộ phim kinh điển. Đương nhiên, dù sao y cũng không thừa nhận, y thích Vương Tổ Hiền trong phim hơn. Vì chuyện này mà bà vợ của y đã càu nhàu không ít. - Chủ nhiệm Bạch, anh nói vậy là có ý gì? Nguy Cơ Sinh Hóa có thể cùng để bàn luận với Tây Du Ký và Liêu trai Chí Dị sao? Một bên là văn hóa truyền thống của dân tộc ta, là tinh hoa trong các tác phẩm văn học cổ điển của nước ta, còn bộ kia là độc hại của tư bản chủ nghĩa. Tư tưởng của anh vô cùng nguy hiểm, là sính ngoại!
Nghiêm Trọng lập tức cao giọng khiến cho nhiều người ngoài hành lang thì thầm bàn tán.
- Chủ nhiệm Nghiêm, vài năm trước, cái mà anh gọi là văn hóa truyền thống ấy bị xem là tư tưởng mê tín phong kiến, bị nhân dân cả nước phê phán!
Bạch Lâm cũng tức giận đứng dậy, lão này cố ý bới long tìm vết, hở ra là chụp mũ lên đầu ông. Y còn tưởng rằng hiện giờ là “Thời đại văn cách” hay sao? (*)
(*):Vô sản giai cấp văn hóa đại cách mạng; thường gọi tắt là Đại cách mạng văn hóa hay vắn tắt hơn là Văn cách là một giai đoạn hỗn loạn xã hội và tình trạng vô chính phủ ở Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ năm 1966-1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.
Gương mặt sưng sỉa của Nghiêm Trọng đỏ bừng, nếu không còn sót lại chút lý trí tự nhắc nhở chính y, không thể không đập bàn mà la lối om sòm, chỉ sợ là ngay trước mặt mọi người phải đập bàn rồi. - Hay lắm, hay lắm, chủ nhiệm Bạch, anh nhất định kiên trì nhìn nhận như vậy sao?
Nghiêm Trọng cười khẩy nói.
- Chủ nhiệm Nghiêm, anh cũng đừng nói quá lời. Không đồng ý với ý kiến của anh là cố chấp, là sính ngoại sao? Cái mũ này tôi không đội nổi đâu!
Nếu đã như vậy thì Bạch Lâm cũng không ngại ăn miếng trả miếng mà đáp lại. Lão này quả là quan được phóng hỏa nhưng không cho dân thắp đèn. Y cho rằng y là Bộ trưởng Ban Tuyên giáo Trung Ương sao!
Nghiêm Trọng xô cửa bước ra.