Chương 464: Quyển 3 Chương Hai Người Không Hẹn Mà Gặp

Rober mỉm cười nói:

- Cậu Phương, việc này không thể trách bọn họ được, là tôi đã yêu cầu họ không cần đánh thức cậu.

Robert đã suy nghĩ cả một đêm, trong thời điểm như bây giờ, giá dầu thô thế giới vẫn đang trong giai đoạn có chiều hướng tăng lên, không nỡ bán đi, bản thân muốn mua được hợp đồng dầu thô hẹn ngày giao từ trong tay Phương Minh Viễn, lại không phải một chuyện dễ dàng gì. Cho nên việc cấp bách hiện nay, là phải dựa vào việc hôm trước giúp liên lạc với hoàng tử Abdullah mà xây dựng quan hệ tốt với mấy người Phương Minh. Những người Trung Quốc này, rất chú ý xem trọng tình cảm qua lại, nếu mà có thể kết thành bạn bè, có khi việc này lại dễ giải quyết. Hơn nữa, Robert cũng ý thức được rằng, vị thân gia này e rằng còn dày dặn hơn mình, bản thân không đủ thâm niên bày bất cứ trò gì trước mặt người ta. Cho nên lần này, Robert để thái độ của mình xuống mức rất thấp.

Phương Minh Viễn từ trên bãi biển đứng dậy, hoạt động chân tay, rồi mới nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn rồi. Hắn ngáp một cái, mí mắt vẫn hơi nặng. Mặc dù linh hồn của hắn là người gần bốn mươi tuổi rồi nhưng mà khối thể xác này lại là một thiếu niên, tật thèm ngủ có tránh cũng không tránh được. Hai ngày đến Ả Rập Saudi này, do đột xuất liên lạc được với hoàng tử Abdullah quá nhanh, nên hắn nghỉ ngơi không được đầy đủ. - Cậu Phương, café, trà, hay nước trái cây? Ông Robert đã ở đây đợi gần hai tiếng rồi đấy.

Trần Trung cười ha hả nói.

Những người bên cạnh Phương Minh Viễn, quả nhiên là không tầm thường. Không chỉ có thể gặp được lãnh đạo cấp cao trong nước, như bây giờ ngay cả ghế xe và biệt thự của hoàng tử Ả Rập cũng được thưởng thức qua rồi, lại được ngồi trên bãi biển uống trà, bên cạnh còn có người phục vụ nữa.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, vẫy vẫy tay với Trần Trung, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhìn qua Robert, cái lão cáo già này chính là như đã nói, khi không lại xun xoe nịnh bợ, không phải kẻ gian thì là trộm cướp. Robert đã đợi ở đây gần hai tiếng đồng hồ, lại còn không cho Trần Trung và Lô Chính Đức gọi hắn dậy, tám phần là phải có việc gì nhờ đến hắn. Lại thêm việc lão ta là đại diện của công ty cổ phần xăng dầu Fortemedia của Anh tại Kuwait, Phương Minh Viễn đã chín phần hiểu rõ rồi, đến tám phần là đến vì dầu mỏ.

Nhưng mà thế này cũng tốt, giá dầu thô thế giới đã bắt đầu từng bước đi vào ổn định, cho dù khi Mỹ chính thức tấn công Iraq, còn có một lần biến động nữa, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không giống với lần Iraq xâm lấn Kuwait, dẫn đến giá dầu thế giới tăng đột biến. Hơn nữa, Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ rất rõ, trong kiếp trước của hắn, trong khoảng chừng hơn nửa tháng, các quốc gia khác trong khối OPEC đều tăng gia sản xuất, vả lại Mỹ cũng tận dụng dự trữ dầu thô nhằm ép giá dầu, khả năng giá dầu thô tăng đến mức trên 50 USD là rất nhỏ, hầu như là có thể bỏ qua không tính. Nắm trong tay những hợp đồng dầu thô hẹn ngày giao này, khả năng giành được lợi ích lớn hơn lại không nhiều, hơn nữa trái lại còn phải gánh chịu nguy cơ giá dầu dao động giảm thất thường.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, trong lòng Phương Minh Viễn hiểu rất rõ, bản thân hắn và ông Quách lần này tuy rằng mặc dù kiếm được vô khối, nhưng nếu mà đem hai mươi tỷ đô bỏ vào thị trường hàng hóa dài hạn, căn bản tính ra chẳng là gì, những khoản đầu cơ của những nước Âu Mỹ, làm gì có khoản nào tiền vốn không tính bằng trăm tỷ đô, thậm chí còn có thể lật đổ cả một thị trường tài chính bình thường của một quốc gia. Nói đến giao dịch hàng hóa hẹn ngày giao, bản thân hắn cũng chỉ là một con gà mờ, lần này chẳng qua là cậy biết trước những việc chưa xảy ra, mới dám cưỡi lên lưng hổ, nếu bất động phụ thuộc vào trong thị trường, thì những gã khổng lồ trong ngành tài chính, rõ là phải ăn chay cả rồi.

Chỉ có đem số hợp đồng dầu thô hẹn ngày giao này tất cả đổi thành tiền mặt, thì món tài sản này mới thực sự rơi vào tay mình được. Nhưng mà người Anh luôn rất xảo quyệt trong lĩnh vực thương mại, muốn được lợi của họ, nào có dễ dàng như vậy.

Từ những tin tức được biết hôm qua, công ty cổ phần xăng dầu Fortemedia mặc dù không phải là công ty đứng đầu tại Anh, nhưng quy mô thì cũng tương đối lớn, từ việc mỗi năm chỉ từ Kuwait nó đã nhập khẩu đến hàng triệu tấn dầu thô, đã có thể thấy được một điều, có khả năng làm trong một công ty lớn như vậy, lại được phái đến Kuwait làm đại diện trưởng, Robert này tuyệt nhiên không phải là tay vừa. - Hôm qua do đi vội quá vẫn chưa kịp cảm ơn ông Robert, nhờ có sự giúp đỡ của ông mà chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đến Ả Rập Saudi một cách thuận lợi.

Phương Minh Viễn mỉm cười đón lấy một ấm café, rót đầy café cho Robert rồi nói.

- Cậu Phương khách sáo quá rồi, công ty Fortemedia chúng tôi và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị có rất nhiều trao đổi kinh doanh với nhau, là đối tác hợp tác thương mại, lần này có thể giúp được ông Quách và ông Phương đây, tôi rất lấy làm vinh hạnh.

Robert mặt thành khẩn nói:

- Biết được rằng ông Phương và ông Quách đã thực hiện được mục tiêu một cách thuận lợi, chủ tịch công ty tôi cũng rất lấy làm vui mừng.

Phương Minh Viễn cười nói:

- Bây giờ cũng không còn sớm, mời ông Robert lát nữa ở lại đây ăn bữa cơm nhạt. Tôi không được hiểu lắm về tình hình của quý công ty, ông….

- Cậu Phương, chúng ta cũng có thể coi là bạn rồi, hãy gọi tôi là Robert, hoặc Robe đều được.

Robert ngắt lời Phương Minh Viễn:

- Tôi có thể gọi cậu là Phương không?

- Đương nhiên là được rồi.

Robert đã nói như vậy, Phương Minh Viễn đương nhiên không thể từ chối. Trong lòng hai người đều đang mừng thầm.

Phương Minh Viễn cũng gọi một tách café và thưởng thức chậm rãi. Cái cảm giác ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp, lại còn có người hầu bên cạnh thật tuyệt, chỉ tiếc ngồi ở đây toàn là cánh đàn ông với nhau, nếu mà có thêm mấy cô gái đẹp mặc bikini ở bên cạnh thì hay biết mấy. Nhưng mà đây là Ả Rập, nếu không phải là tại bãi biển tư gia, chuyện như vậy sẽ không thể xảy ra. Bây giờ nếu mà đang ở bãi biển Địa Trung Hải của Châu Âu, thì quyến rũ quá rồi.

Robert hiển nhiên không biết Phương Minh Viễn trong lúc này lại còn có thể nghĩ đến những cô gái mặc bikini, thấy hắn mải mê hướng ánh nhìn về phía biển, còn cho rằng hắn đang thưởng thức vẻ đẹp của cảnh biển. - Phương, tới đây cậu định làm gì? Nếu thực sự muốn thưởng thức vẻ đẹp của những bãi biển đại dương, thực ra là phải đến bên bờ Biển Đỏ, như là Sarm El Sheikh của bán đảo Sinai, nơi đó mới thực sự là thánh địa nghỉ dưỡng của đàn ông. Còn ở đây có quá nhiều luật lệ nghiêm ngặt, không cẩn thận một chút là đã vi phạm các quy tắc tôn giáo rồi.

Ở Kuwait đã nhiều năm, nhưng mặc dù là như vậy, Robert đến giờ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống ở đây.

- Sarm El Sheikh?

Phương Minh Viễn nhướn lông mày, cái tên này vừa nghe đã thấy rất quen tai, dường như là kiếp trước hắn đã nghe qua ở đâu đó.

Phương Minh Viễn nhớ ra rồi, là trong những năm cuối thế kỉ trong kiếp trước. Hai bên Palestine và Israel với cuộc đấu tranh liên tục nhiều năm đã kí kết “Biên bản ghi nhớ Sarm El Sheikh” tại Sarm El Sheikh, thực hiện hiệp định đạt được hòa bình tạm thời giữa Palestine và Israen. Sau đó vào năm 2000, hội nghị thượng đỉnh bốn bên gồm Ai Cập, Israel, Palestine và Jordan nhằm thúc đẩy hòa bình giữa Paestine và Israel đã diễn ra thành công tại đây, tạo môi trường có lợi cho việc bình ổn ngắn hạn mối quan hệ tạm được xoa dịu giữa Palestine với Israel và cục diện khu vực Trung Đông. Vì thế, tổ chức UNESSCO của Liên hợp quốc đã trao giải Thành phố hòa bình năm 2000-2001 cho Sarm El Sheikh, nhằm biểu dương thành phố này đã có đóng góp to lớn trong tiến trình thúc đẩy hòa bình Trung Đông. Sau đó, nơi này đã trở thành điểm tổ chức rất nhiều những hội nghị quốc tế trên thế giới.

Nhưng điều khiến Phương Minh Viễn chú ý tới thánh địa nghỉ dưỡng du lịch tại Biển Đỏ này lại không phải vì vậy, mà là những vụ nổ liên tục xảy ra năm 2005, đó là vào ngày quốc khánh của Ai Cập, trong thời gian rất ngắn đã liên tiếp xảy ra bảy vụ nổ. Gần một trăm người chết, trong đó có hàng chục du khách nước ngoài, người bị thương vô số kể, đó là sự kiện tấn công khủng bố gây thương vong thê thảm nhất trong hai mươi năm gần đây tại Ai Cập. Khi đó trên mạng có người nói đùa, nếu hận một ai đó thì hãy khuyên người đó ngày 26 tháng 12 năm 2005 đến Maldives nghỉ dưỡng, hoặc khuyên người đó vào ngày quốc khánh của Ai Cập hãy đến du lịch tại Sarm El Sheikh. Không mất mạng thì cũng sợ chết khiếp.

Nói đến Sarm El Sheikh, Robert không ngớt lời khen ngợi, nói đến mức tưởng chừng giống như thiên đường chốn nhân gian vậy.

- Phương, tôi có vài người bạn ở đó, nếu mấy vị định đến đó nghỉ dưỡng, bảo đảm sẽ thu xếp ổn thỏa cho mấy vị. Nhất là đã là tháng 12 rồi, khu vực phía Bắc đã tràn ngập băng tuyết, khi trời lạnh đến mức người ta không giơ nổi tay, nếu mà đến Sarm El Sheikh, cảm giác hạnh phúc quả thực… không thể miêu tả được bằng lời.

Phương Minh Viễn cười cười, Trần Trung ở bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của hắn, Phương Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của Trần Trung, lúc này mới để ý thấy, có sáu bảy người đi từ phía biệt thự đến, đi ở giữa chính là hoàng tử Abdullah. - A?

Phương Minh Viễn không kìm nổi phát ra tiếng thở nhẹ, vị này sao cũng chẳng nói tiếng nào đã trực tiếp đến rồi.

Robert lúc này cũng đã phát hiện ra đoàn người của hoàng tử Abdullah, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, với thân phận của hoàng tử Abdullah, thì “triệu kiến” mấy người Phương Minh Viễn mới phải, sao lại có thể đích thân đến đây như vậy?

Hoàng tử Abdullah hiển nhiên cũng đã nhìn thấy rõ Robert, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, cái tên người Anh này đúng là rất ân cần với Phương Minh Viễn, chẳng trách buổi sáng, người hầu đã báo cáo, sớm ra y đã gọi điện hỏi thăm nơi ở của bọn người Phương Minh Viễn. - Phương thân mến, cậu có hài lòng với chỗ này không?

Hoàng tử Abdullah từ xa đã dang hai tay ra, vô cùng niềm nở nói.

Phương Minh Viễn cố nén sự không quen trong lòng, tiến đến và ôm hôn hoàng tử Abdullah, rồi nói:

- Điện hạ, ngài thật sự quá nhiệt tình, biệt thự ven biển tuyệt như vậy, tôi còn gì mà không hài lòng chứ?

- Vậy thì tốt rồi. Khiến cho người anh em của người Kuwait chúng ta hài lòng, chính là vinh hạnh lớn nhất của ta. Ở các nước Châu Âu, Mỹ, Ả Rập ta đều có biệt thự, nếu cậu muốn đến du lịch ở những nơi này, chỉ cần gọi điện thông báo cho người hầu của ta một tiếng, họ sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi tất cả mọi thứ, chẳng phải thoải mái hơn so với ở trong những khách sạn sao!

Hoàng tử Abdullah kéo tay Phương Minh Viễn, tươi cười rạng rỡ nói:

- Mu’tasim, việc này phải giao cho ngươi rồi.