Sau khi Moore đọc xong toàn bộ tài liệu điều tra về Phương Minh Viễn, Hoàng tử Abdullah đã giật mình không thốt nên lời.
Anh ta quả thật không thể tin, người thiếu niên khoảng chừng mới mưòi ba mười bốn tuổi kia giờ mới học lớp bảy, lại càng không thể ngờ rằng gia tộc của hắn có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi từ một gia đình công nhân bình thường biến thành một công ty tư nhân nổi danh nhất trong cả tỉnh Tần Tây. Hơn nữa, công ty tư nhân này lại còn được công ty nổi danh thế giới để mắt. Hoàng tử Abdullah cũng là khách quen của châu Âu và nước Mỹ, hàng năm đều có thời gian dài ở hai nơi ấy, anh ta cũng không xa lại gì với tiếng tăm của tập đoàn Carrefour và tập đoàn Wal-Mart. Siêu thị Carrefour được hai tập đoàn đầu sỏ này xem trọng, tất nhiên phải có điểm xuất sắc. - Moore này, có phải vì hắn đã cứu cháu gái Quách Đông Thành nên hai nhà mới có thể quen biết thân thiết phải không?
- Dạ đúng thưa điện hạ. Chuyện này lúc ấy ở tỉnh Tần Tây cũng không ít người được biết, Hong Kong cũng nhiều người biết, có thể kiểm chứng. Cũng vì chuyện này mà Quách Đông Thành vô cùng thân thiết với hắn.
Moore trầm giọng nói.
- Hắn quả là may mắn, có thể gặp được chuyện như thế.
Hoàng tử Abdullah lẩm bẩm. Có nhà họ Quách ở Hong Kong nhúng tay vào, nhà họ Phương phát triển nhanh chóng như vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng dù sao thì tốc độ phát triển của nhà họ Phương nhanh đến kinh hoàng. - Moore này, bên Bắc Kinh có tin tức gì không?
Hoàng tử Abdullah đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi.
- Ủy ban Olympic châu Á vẫn còn đang thảo luận, đến giờ vẫn chưa có kết quả chính xác. Mặc dù không ít quốc gia ủng hộ đề nghị của chúng ta, nhưng chính phủ Hoa Hạ dường như vẫn chưa quyết định.
Moore nói nhỏ.
- Hơn nữa, không chỉ các quốc gia chấu Á khác cảm thấy nghi ngờ mà ngay cả trong chính phủ Hoa Hạ cũng có người cho rằng thể thao không liên quan đến chính trị nên phản đối việc khai trừ đoàn Iraq ra khỏi Á Vận Hội. - Đáng ghét!
Hoàng tử Abdullah vỗ bàn mắng to. Sau khi Hoàng tử Abdullah tiếp nhận chức vụ của thân vương Fahd đã đưa ra đề nghị đầu tiên của mình với Ủy ban Olympic châu Á, chính là khai trừ đoàn thể thao Iraq, khi tiến hành Á Vận Hội sẽ cho thấy sự ủng hộ của xã hội quốc tế với việc phục quốc của Kuwait. Đề nghị này đã đưa ra được ba ngày, nhưng ngoại trừ chiếm được sự ủng hộ của các nước Ả rập thì không nhận được sự ủng hộ đa số từ Đông Á và Đông Nam Á, nên đến giờ vẫn chưa có kết quả. Nếu đợi đến lúc đoàn đại biểu Iraq khởi hành đến Bắc Kinh, Hoa Hạ thì muốn khai trừ bọn họ còn khó khăn hơn. Hơn nữa, Emile của Kuwait cũng đã rất chú ý đến việc này. - Điện hạ, chuyện này không thể gấp được ạ. Chỉ cần Ủy ban Olympic chưa ra quyết định thì còn có thể hy vọng. Cá nhân thần cho rằng, trong chuyện này, người có quyền lên tiếng quan trọng nhất là chính phủ Hoa Hạ. Nếu có thể làm cho chính phủ Hoa Hạ đồng ý thì các nước khác sẽ dễ dàng hơn.
Moore nhỏ nhẹ an ủi. Y biết Hoàng tử Abdullah rất coi trọng việc này, việc này cũng khiến anh ta có thể tranh thủ tình cảm với Emile của Kuwait.
- Ôi chao! Moore, ngươi nói Quách Đông Thành có đủ lực ảnh hưởng với chính phủ Hoa Hạ không?
Hoàng tử Abdullah đột nhiên nhảy lên, la lớn. Hiện giờ anh ta như người sắp chết đuối, cho dù là một cọng rơm cũng phải vớ lấy.
Ánh mắt của Moore cũng bừng sáng, chân mày nhếch lên cao.
- Điện hạ, ngài nói không sai, tôi sao lại không nghĩ ra điều nay. Quách Đông Thành này nghe nói kết giao chặt chẽ với các lãnh đạo của Hoa Hạ, nhà họ Quách ở Hong Kong lại rất có thế lực. Nếu có thể khiến nhà họ Quách liên kết các phú hào ở Hong Kong nói vài câu với chính phủ Hoa Hạ, có lẽ có thể đạt được mục đích. - Ha ha ha… đây mới là Thánh Ala phù hộ, đưa bọn họ đến trước mặt chúng ta.
Hoàng tử Abdullah vui đến không nén nổi. Nếu Quách Đông Thành đã quyên tặng cho chính phủ Kuwait một số tiền lớn, chứng tỏ ông ta vô cùng thông cảm với tình cảnh hiện nay của Kuwait, muốn thuyết phụ ông ta chắc sẽ không khó khăn nhiều lắm. Nhưng nêu liên hệ với Quách Đông Thành mà bỏ qua Phương Minh Viễn thì không phù hợp. Nếu Quách Đông Thành đem việc quyên tặng lớn như vậy giao cho Phương Minh Viễn, chứng tỏ rằng ông ta rất tin tưởng Phương Minh Viễn, cũng chứng thực được mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà.
Như vậy, nếu muốn thuyết phục Quách Đông Thành thì nhất định phải nói với Phương Minh Viễn trước, mà thuyết phục Phương Minh Viễn rồi, có hắn giúp đỡ, có lẽ việc thuyết phục Quách Đông Thành càng thêm thuận lợi. Tuy trước đây anh ta không biết Phương Minh Viễn bao nhiêu tuổi, khi kết giao với hắn vẫn ngạc nhiên về tuổi tác của hắn, nhưng hiện giờ biết hắn chưa thành niên, cảm giác này cũng rất lạ. Bản thân anh ta dù sao cũng đã là một người gần ba mươi tuổi, không ngờ lại phải giao thiệp với một đứa trẻ ranh.
Suốt đêm ấy cho đến sáng, đèn đuốc vẫn sáng trưng trong phòng làm việc của Hoàng tử Abdullah.
- Cậu Phương, đây chính là Hồng Hải, hướng bắc là kênh đào Suez của Ai Cập, hướng đông nam là eo biển Peter, vịnh Aden dẫn đến biển Ả rập.
Lô Chính Đức chỉ tay vào biển rộng nói.
- Vì sao nó có tên là Hồng Hải thì dân bản địa có nhiều cách để giải thích, nhưng nguyên nhân mà đa số đều tán thành là vì nơi này có nhiều tảo đỏ, đến mùa vụ thì nó sẽ sinh sản số lượng rất lớn, khiến toàn bộ nước biển biến thành màu nâu, có khi mấy ngày liền, cả bờ biển đều có ánh hồng rực rỡ nên dân bản địa có ấn tượng rất sâu sắc, mới gọi nó là Hồng Hải.
Phương Minh Viễn vừa thong thả đi tới đi lui trên bãi cát, vừa nghe Lô Chính Đức giải thích. Trần Trung theo phía sau bọn họ, còn có ba người Ả rập khiêng dù che và bàn ghế, dọn lên một món ăn đặc sản ở nơi này, nó thật ra là một loại cháo cao lương và bơ.
Hôm qua ba người họ được đưa đến nơi này. Tòa biệt thự chỉ cách bờ biển vài trăm mét. Nói là biệt thự, nhưng nếu là trong nước thì phải là một toàn trang viên tương đối lớn. Bên trong đầy đủ tiện nghi, chẳng những thế còn có một hồ bơi lộ thiên, có một gara bên trong có bốn chiếc ô tô thể thao sang trọng. Trong tòa nhà nơi nào cũng hiện ra vẻ xa hoa. Ở đây còn có bốn người hầu trông coi nơi này.
Đến sáu giờ sáng Phương Minh Viễn đã thức giấc, bước xuống lầu không ngờ đã thấy Trần Trung và Lô Chính Đức đã dậy cả, đang ngồi trong phòng khách uống trà. Trần Trung luôn thức dậy sớm nhưng Phương Minh Viễn không ngờ Lô Chính Đức cũng thế. Sau khi hỏi kỹ mới biết được, thì ra gian phòng đó bày trí quá xa hoa nên Lô Chính Đức ở trong phòng lại sợ động tay động chân làm rơi vỡ vật già đó, nếu vậy thì có lẽ tiền lương cả đời của anh ta cũng không thể bồi thường nổi. Anh ta nằm trên giường trằn trọc mãi, đến bốn giờ sáng đã thức giấc, sau đó không thể ngủ được nữa, đành phải đến phòng khách ngồi. Tất cả đã dậy, Phương Minh Viễn đề nghị ra bờ cát ăn sáng, tiện thể ngắm biển. Buổi trưa ở đây rất nóng bức, dù ở bờ biển có dù che nhưng Phương Minh Viễn cũng không muốn mình phơi nắng đến nỗi trở thành một người da đen. - Đối diện nơi đây là châu Phi, Ai Cập, Sudan, Ethiopia và các nước khác là con đường quan trọng kết nối Địa Trung Hải và biển Ả rập, hằng năm số lượng tàu thuyền qua lại nơi đây rất lớn.
Lô Chính Đức thở dài nói:
- Thời gian cậu Phương tới không được tốt, nếu tới muộn hơn một tháng thì Hồng Hải là nơi thích hợp để lặn biển. Chẳng những thời tiết mát mẻ mà tầm nhìn trong nước cũng rất xa. Hiện giờ sóng to gió lớn, không thích hợp để lặn. Hồng Hải có các loại san hô xinh đẹp nhất thế giới, cá có đủ loại màu sắc và các loại sinh vật biển quý hiếm nữa.
Phương Minh Viễn cười cười. Trước khi đến Ả rập Saudi hắn đã biết Hồng Hải có nhiều khu du lịch trứ danh, có bờ biển tuyệt vời, biển với các rặng san hô xinh đẹp, các loại sinh vật biển phong phú cùng các khách sạn hạng nhất nổi tiếng đời sau, là Thiên đường nhân tạo của châu Âu, hơn nữa nơi này đặc biệt thích hợp với các loại vận động trên biển. Ngoài ra nơi này có lượng muối trong nước biển rất cao và bùn cát đen có thể trị liệu các chứng phong thấp, bệnh ngoài da, là một trong những nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng trên thế giới. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để nghỉ ở đây.
Hợp đồng kỳ hạn giao hàng dầu mỏ còn một số lượng lớn trong tay bên Hong Kong, trong nước còn rất nhiều việc chờ hắn giải quyết. James Cameron còn thúc giục hắn qua Mỹ, đợi đến khai giảng mình còn phải thi lại, thoáng chốc đã gần đến cuối năm, hắn còn phải đến Nhật Bản để xúc tiến thành trò chơi mới trước lễ Giáng Sinh. Tất cả những việc này đếu cần hắn quyết định, nào có thời gian để phí hoài.
Ba người tìm một nơi trên bãi biển, căng dù, dọn bàn ghế trên bờ cát ăn sáng. Ăn xong ba người cùng nằm trên ghế hưởng gió biển buổi sớm. Phương Minh Viễn nằm trên ghế mà ngủ.
Đến lúc hắn thức giấc thì mặt trời đã lên cao, lại có một người đứng bên cạnh, chính là Robert
Hôm qua, Robert vừa về đến khách sạn, cố không nghỉ ngơi, lập tức liên hệ với văn phòng công ty British Petrolium Fotermedia, thông báo dự đoán của y. Tổng công ty rất xem trọng tin tức này, trao quyền cho y đại diện công ty British Petrolium Fotermedia đàm phán với Phương Minh Viễn, tốt nhất là mua được toàn bộ hợp đồng kỳ hạn giao hàng còn trong tay Phương Minh Viễn. Sau khi liên hệ với tổng công ty xong đã hơn mười hai giờ tối nên Robert không dám phiền họ nghỉ ngơi. Sáng hôm nay y đến sớm vì sợ Phương Minh Viễn đi ra ngoài. Nào ngờ vội vã chạy đến, vừa đến đã thấy Phương Minh Viễn nằm ngủ trên bãi biển, Trần Trung và Lô Chính Đức ngồi hai bên nói chuyện phiếm. - Anh Trần, giám đốc Lô, ngài Robert đã đến đây sao không gọi tôi một tiếng?
Phương Minh Viễn vội vàng ngồi dậy nói.