canh đầu cá, bốn người Miêu Vũ Đình và Nguyễn Tân Di càng tỏ ra hiếu kỳ đối với Phương Minh Viễn!
Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng cũng nhân cơ hội này kể lại chuyện của Phương Minh Viễn trước đây, khiến các cô hô lên kinh ngạc liên tục. Trong đó có mấy chuyện ngay cà Trần Trung và Lâm Liên cũng không biết.
Đang nói đến đoạn, từ khi Phương Minh Viễn đi học, có một thời gian năm năm liền tất cả các kỳ thi cuối kỳ đều đứng thứ nhất, hơn nữa lại là kẻ trốn học nhiều nhất trong toàn bộ các học sinh trong trường. Bốn người Nguyễn Tân Di đều ngây người. Tuy thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên chỉ là một địa phương nhỏ, nhưng muốn chiếm được vị trí thứ nhất trong suốt năm năm liền, nghĩ thôi cũng có thể thấy là khó.
Dù sao chương trình tiểu học đúng là đơn giản, các môn cũng ít, không giống trung học cơ sở, trình độ của mọi người sẽ phải nâng lên, hơn nữa thực lực của mấy khoa hệ tổng hợp lại khá mạnh, nên muốn chiếm vị trí thứ nhất còn tương đối dễ dàng. Nhưng ở bậc tiểu học, các học sinh tương đương nhau, chỉ cần có chút sai lầm là sẽ dẫn đến ảnh hưởng trên bảng xếp hạng.
Trong lòng Phương Minh Viễn thầm nhếch miệng, hắn tốt xấu gì cũng là người tốt nghiệp đại học, nếu mấy năm tiểu học không chiếm được vị trí thứ nhất thì quá là mất mặt. Nhưng được mấy người này ca ngợi, hắn cũng tỏ ra ngượng ngùng. Cũng may mấy người Triệu Nhã còn biết nói chuyện đúng mức, ngoài chuyện xung quanh việc hắn xây dựng sự nghiệp quán ăn Phương Gia thì không nhắc đến những chuyện khác, cho nên hắn cũng chẳng để ý đến các cô, chỉ tập trung ăn cơm.
Sau khi ăn xong bữa cơm, mấy người Miêu Vũ Đình lại nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt chứa đựng nhiều sự tình hỗn tạp khác thường.
Cơm nước xong xuôi, mọi người lại đi xe về trường, bốn người Miêu Vũ Đình ngồi chung một xe.
- Thật đúng là khó mà tin được, giờ tôi vẫn còn thấy choáng váng mơ hồ.
Bốn người đều đến từ tỉnh Ngô Ninh ở đông bắc, vuốt vuốt hai má của mình đang bị nóng lên vì kích động mà nói.
- Đừng nói cậu, tôi thấy cả Vũ Đình nghe thấy mà đầu óc còn choáng váng.
Nguyễn Tân Di ôm bụng Miêu Vũ Đình, cười không ngừng, nói:
- Trên đời này đúng là có chuyện Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Xem ra hắn so với Quý Minh còn chưa biết ai hơn ai!
- Đáng tiếc là tuổi còn nhỏ quá, chúng ta hơn hắn mấy tuổi, nói cách khác Vũ Đình, Tân Di, hai người còn có thẻ ăn cơm dài hạn! Cần ngoại hình có ngoại hình, cần đầu óc có đầu óc, tôi dám cam đoan, sau này ít nhất cũng cao một mét tám, cần tài sản có tài sản, bây giờ mới là năm nhất trung học, mà đã có sản nghiệp như vậy, quả thật là khiến tôi choáng váng.
Nữ sinh còn lại tên gọi Đường Minh Tuyết đang ngồi ở ghế lái phụ cũng quay đầu lại nói.
- Được được, Đường Đường, tôi thấy cậu đúng là có động tâm rồi hả? Đừng có vu cho hai người chúng tôi!
Miêu Vũ Đình xấu hổ nói.
- Động tâm chứ, nếu hắn theo đuổi tôi, tôi đồng ý ngay!
Đường Minh Tuyết nói không do dự.
- Hắn so sánh với chúng ta thì là trời nam đất bắc, coi như là tinh anh trong các tinh anh chứ còn sao nữa, nếu…
- Người ta nói, phụ nữ hơn ba tuổi, thì gia đình vững chãi như gạch, cậu hơn hắn không chỉ là ba tuổi, không phải là trâu già gặm cỏ non, tai họa cho mầm non của quốc gia sao?
Nguyễn Tân Di cười mắng, các cô cũng không khỏi cười một hồi, lái xe ngồi phía trước thỉnh thoảng lại nhìn phía sau qua kính xe.
Cả buổi chiều, đoàn người Phương Minh Viễn cùng đi với nhóm bạn cùng phòng của Lâm Dung, cưỡi ngựa xem hoa quanh vườn trường đại học. Trong đoàn người thì nữ chiếm phần đông, hấp dẫn ánh mắt của người trong trường.
Chỉ có điều Phương Minh Viễn chú ý tới ở nhà ga đã xuất hiện hai người thanh niên, còn có Quý Minh và La Hiểu Lệ đã xuất hiện trong đám người ở ven đường.
Màn đêm buông xuống, mấy người Phương Minh Viễn khéo léo từ chối đề nghị của mấy người Miêu Vũ Đình, mà quay trở về nhà.
- Chị Liên, mấy ngày này, em đưa chị một tập tư liệu, trong hai ngày, chị chỉnh sửa lại, để em đưa ông Tô xem, xem có thích hợp để công bố ra không.
Phương Minh Viễn đang ngồi ở ghế dựa, nói nhỏ với Lâm Liên.
Lâm Liên không khỏi giật mình, làm sao Phương Minh Viễn lại đột nhiên nhắc tới mấy tài liệu đường sắt này, chỉ có điều nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, cho nên cũng chỉ có cách gật đầu nhận.
Khi đoàn người về tới nhà, ba người Triệu Nhã đều chạy về phòng làm ra vẻ có việc, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đến khách sạn gần đó mua bữa tối, lúc này Lâm Liên mới đi vào thư phòng của Phương Minh Viễn.
Trong phòng không bật đèn, nhưng có thể thấy loáng thoáng bóng người ngồi cạnh cửa sổ, Lâm Liên giơ tay vặn mở cửa.
Phương Minh Viễn lúc này mới quay đầu, thấy Lâm Liên mới gật đầu nói:
- Chị Liên à!
Lâm Liên thản nhiên cười nói:
- Minh Viễn, hôm nay chắc là mệt hả? Chút nữa ăn cơm xong có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?
Cả buổi chiều mấy người Miêu Vũ Đình có phần nhiệt tình khiến Lâm Liên hơi chịu không nổi. Tuy nói là cỡi ngựa xem hoa nhưng cũng phải đi được hơn một nửa vườn trường. - Không có gì, nhưng thật ra hôm nay chúng ta hơi giọng khách át giọng chủ, ảnh hưởng đến câu chuyện của các chị em.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
- Chưa nói tới ảnh hưởng gì, nhưng thoạt nhìn nhóm bạn cùng phòng với Dung Dung cũng không tồi, tôi cũng an tâm.
Lâm Liên lấy ghế dựa ngồi xuống gần cửa sổ.
- Tôi có một ý tưởng.
- Sao?
Phương Minh Viễn ra hiệu để Lâm Liên tiếp tục.
- Minh Viễn, cậu cũng biết là hiện giờ bất kể là ở quán ăn Phương Gia, siêu thị Carrefour hay là sản nghiệp ở núi Ly Sơn, thì tố chất của các nhân viên của chúng ta đang cần được nâng cao, nhất là tầng lớp quản lý.
Lâm Liên dùng tay vén mái tóc dài qua mang tai rồi nói, năm ngón tay mảnh như ngọc đẹp, vành tai nhìn qua ánh sáng như trong suốt, hấp dẫn ánh mắt Phương Minh Viễn.
Lâm Liên nói không sai, các nhân viên được thuê làm tại các sản nghiệp của nhà họ Phương hiện nay đa số đều chỉ có trình độ văn hóa trung học, rất nhiều người chỉ là trình độ trung học cơ sở, còn sinh viên tốt nghiệp đại học thực thụ thì chỉ chiếm một bộ phận nhỏ. Mà trong đó nhân viên ở quán ăn Phương Gia và siêu thị Carrefour là có trình độ giáo dục thấp nhất.
Khách sạn Ly Sơn và Công ty du lịch là doanh nghiệp góp vốn, hơn nữa tiền lương lại tương đối cao, còn có thể hấp dẫn được một bộ phận sinh viên.
Chuyện này cũng là do tình hình hiện giờ ở Hoa Hạ quyết định, đã là sinh viên, chỉ cần dự thi đầu ở đại học thì sẽ do nhà nước phân công tác, mang thân phận cán bộ. Mà do nhà nước phân công tự nhiên là chỉ hướng tới các đơn vị xí nghiệp nhà nước, hoặc là các cơ quan nhà nước, còn các xí nghiệp tư nhân thì không thể trông cậy sẽ được nhà nước phân cho sinh viên nào.
Những sinh viên hiện đang công tác ở các xí nghiệp tư nhân, phần lớn đều là do bất mãn với việc phân công hoặc là ở nơi được phân công làm vài năm thấy không được như ý nên từ chức ra ngoài làm việc.
Tuy là rất nhiều các xí nghiệp tư nhân mời chào mức lương tương đối cao, hấp dẫn với nhóm sinh viên này, nhưng từ lâu nay vẫn có lời truyền tai nhau, mọi người vẫn kỳ thị các xí nghiệp tư nhân, làm nhóm này nếu không rơi vào tình trạng bất đắc dĩ thì sẽ không phải đến xí nghiệp tư nhân làm việc, họ luôn cho rằng nơi này không ổn định, không giống các xí nghiệp quốc hữu lúc nào cũng có thể bưng bát cơm sắt.
Các sản nghiệp của nhà họ Phương đúng là cũng gặp phải vấn đề này, chẳng qua bởi vì trước mắt ngành này chưa cần yêu cầu cao đối với nhân viên, còn với tầng nhân viên quản lý thì đã có Vu Thu Hạ trợ giúp, thuê nhân viên quản lý từ Hồng Kông tới, cho nên thấy như vậy cũng được.
Nhưng nếu xét ở góc độ về lâu về dài, tình hình này chung quy là không phù hợp. Hơn nữa các nhân viên quản lý thuê từ Hồng Kông đến phải trả lương rất cao, so với trong nước thì cao hơn rất nhiều, các chi nhánh của quán ăn Phương Gia và siêu thị Carrefour ngày càng nhiều, chuyện này tất sẽ trở thành điểm yếu của các sản nghiệp nhà họ Phương. - Tôi nghĩ, chúng ta có thể nào thông qua Dung Dung và mấy cô bạn cùng phòng của con bé, mở rộng tiếng tăm của chúng ta trong trường học, khiến càng nhiều người biết đến siêu thị, quán ăn của chúng ta, hấp dẫn một số lượng sinh viên nhất định sau này sẽ đến chỗ chúng ta làm việc.
Lâm Liên nói nhỏ.
“Bốp bốp bốp…” Phương Minh Viễn vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói:
- Chị Liên, chị nói rất đúng, ý tưởng này quả là không tồi. Đương nhiên, chúng ta có thể thương lượng với các giáo viên, thay chúng ta bồi dưỡng một bộ phận sinh viên, cũng có thể coi như chúng ta nhận nhân viên ngay từ trên ghế nhà trường, từ đó nâng cao tố chất cho các nhân viên của công ty chúng ta.
Vừa rồi Phương Minh Viễn cũng không nghĩ tới điểm này, hắn vừa suy nghĩ, vài năm sau, bộ giáo dục sẽ cân nhắc lại ngành giáo dục, các trường đại học bốn phương trong cả nước mở rộng chiêu sinh, chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, số lượng sinh viên thay đổi nhanh chóng, đến một thời điểm mà vốn dĩ sinh viên rất kiêu ngạo ngồi tít trên cao, trở nên khó khăn khi tìm kiếm việc làm, mấy người Lâm Liên coi như là may mắn, còn được nhà nước phân công công việc trước khi tốt nghiệp. Còn như Triệu Nhã và chính hắn sau này sẽ phải tự mình tìm đường phát triển.
Tới thời điểm đó, đừng nói xí nghiệp tư nhân, ngay cả hộ kinh doanh cá thể có sinh viên đến làm việc cũng là chuyện chẳng có gì là kỳ lạ.
- Minh Viễn, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể quảng cáo cho quán ăn chúng ta ở vườn trường, xung quanh trường đại học thiếu các quán ăn dành cho những sinh viên chi tiêu ở mức cao, mặc dù quán ăn chúng ta cách xa trường, nhưng giao thông cũng rất tiện lợi, hơn nữa mức chi tiêu của sinh viên tương đối ổn định, trong đó cũng không thiếu những sinh viên từ những vùng thành thị duyên hải thu nhập cao, các giáo sư đại học cũng là khối nghề nghiệp lương cao, nếu có thể hấp dẫn bọn họ, cho dù chỉ có mười phần trăm trong số mười ngàn người đến chỗ chúng ta tiêu tiền cũng là một khối tiêu dùng không nhỏ.
Hơn nữa, tôi nghĩ giữa các trường đại học ở Bắc Kinh này, sẽ có không ít các hoạt động giao lưu, như vậy cũng có thể gián tiếp tiếp cận các sinh viên trường đại học khác. - Chờ mấy người đó tốt nghiệp xong, sẽ thu được một khối trình độ cao, càng có thể ổn định lượng tiêu dùng cho chúng ra, đợi chi nhánh siêu thị Carrefour ở thủ đô khai trương, bọn họ sẽ lại là người tiêu thụ của siêu thị chúng ta!
Phương Minh Viễn cười to nói. Từ sau khi Lâm Liên làm thư ký cho hắn, đến chỗ của Vu Thu Hạ ở Hồng Kông để huấn luyện một thời gian khá dài, hơn nữa sau khi trở về nước, hàng ngày sau khi đi làm còn dành thời gian học thêm, hiện ra xem ra là đã rất có hiệu quả.