Vì trước đó đã nói với Vu Thu Hạ nên khi mấy người Phương Minh Viễn trở lại nhà họ Quách trong khu biệt thự cao cấp ở Vịnh Nước Cạn, Quách Đông Thành đã ngồi chờ hắn trong phòng khách. Nhưng Phương Minh Viễn lại muốn ra đình ngắm cảnh, Quách Đông Thành tất nhiên cũng không từ chối hắn.
Nhiệt độ không khí mùa đông Hong Kong so với phương Bắc vẫn ôn hòa hơn nhiều, nhưng sau một trận mưa, nhiệt độ giảm còn mười độ. Hai ngày nắng ấm, không khí ẩm trở lại, nhiệt độ tăng lên hai mươi mấy độ. Phương Minh Viễn để ý thấy đình ngắm cảnh đã sửa lại thành một phòng kính thật dày, ngăn cản gió biển lạnh lùng bên ngoài. Trong đình, còn có hai hệ thống sưởi điện, khiến trong này ấm áp như mùa xuân. - Ông Quách, cháu lần này đến Hong Kong là muốn vay tiền ông.
Sau khi hàn huyên, Phương Minh Viễn đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích với Quách Đông Thành.
Quách Đông Thành cười híp hai mắt, tủm tỉm nói:
- Minh Viễn này, định mượn bao nhiêu?
Yên cầu của Phương Minh Viễn không làm ông cảm thấy bất ngờ. Thằng nhóc này vội vàng đến Hong Kong để gặp mình, nhất định là xảy ra chuyện. Một ông già như mình, cũng chỉ có thể giúp hắn vài việc đơn giản, mà trong đó, vay tiền là nguyên nhân chính xác nhất.
Thêm một năm nữa, Quách Đông Thành đối với tài năng kinh doanh thiên phú của Phương Minh Viễn lại càng hiểu rõ hơn, không cần nhìn đến thành tích kinh doanh sáng chói của hắn ở Nhật Bản, không cần nhìn đến việc buôn bán ở tỉnh Tần Tây của hắn mau chóng khuếch trương, chỉ cần nhìn đến mấy kịch bản của hắn trong tay con dâu, lại có “Song Long Hội” của Trình Long thắng lớn ở phòng vé khắp thị trường Hong Kong và Đông Nam Á, khiến người không thể không bội phục anh hùng xuất thiếu niên. Hiện giờ tuy Vu Thu Hạ chưa chính thức bước vào giới điện ảnh Hong Kong nhưng sức ảnh hưởng của cô cũng không nhỏ. Các công ty điện ảnh ở Hong Kong không biết có bao nhiêu người muốn lấy các kịch bản phim trong tay cô. Nếu không phải cô là con dâu họ Quách, trưởng nữ của họ Vu, chỉ sợ họ đã dở vũ lực ra rồi.
Từ điểm này, Quách Đông Thành cảm thấy trước đây mình chọn không sai, nếu họ Quách và họ Phương có thể kết giao, không còn nghi ngờ gì nữa, ngoài ngành vận chuyển đường thủy vẫn có một con đường thênh thang, thu hoạch ổn định. Dù cho trong ngành vận tải có thể mây mưa vần vũ cũng không ảnh hưởng đến nhà họ Quách, vẫn đang có tiền ở Đông Sơn.
Trong một năm nay Quách Đông Thành không chỉ nghĩ đến một lần, sao mình lại không có đứa con hay cháu gái nào vừa tuổi với Phương Minh Viễn, nếu không dù thế nào cũng phải đem Phương Minh Viễn cột vào chiến xa của nhà họ Quách. Như thế cho dù sau này mình về hưu hay thậm chí là qua đời, cũng yên tâm về tương lai nhà họ Quách. - Ông cho vay bao nhiêu thì cháu sẽ mượn bấy nhiêu, kỳ hạn từ ba tháng đến nửa năm.
Phương Minh Viễn không do dự nói. Quách Đông Thành hơi kinh ngạc, nhìn Phương Minh Viễn, xác định mình có nghe lầm hay không.
- Ông cho vay bao nhiêu thì cháu sẽ mượn bấy nhiêu, kỳ hạn từ ba tháng đến nửa năm.
Phương Minh Viễn lặp lại lần nữa.
- Tiền lời cháu có thể trả ông 30%
Sắc mặt Quách Đông Thành lúc này đã thay đổi hẳn. Nhiều nhất là nửa năm, tiền lời 30%, Phương Minh Viễn đưa ra điều kiện không thể hậu hĩnh hơn. Quan trọng hơn nữa là lời Phương Minh Viễn “Ông cho vay bao nhiêu thì cháu sẽ mượn bấy nhiêu”!
Nếu như là khoản tiền vài trăm tệ, trong nửa năm đã trở mình mấy phen cũng không phải quá ngạc nhiên. Nhưng Phương Minh Viễn nếu đã mượn tiền mình thì số tiền mượn phải lên đến hàng trăm triệu đồng. Vụ làm ăn mấy trăm triệu, thậm chí vài tỷ hay hơn mười tỷ, vài tỷ tiền vốn trong nửa năm tăng 30%, số tiền lớn như vậy đủ để một công ty trên thế giới này phải động lòng. Hơn nữa nếu Phương Minh Viễn đã dám hứa hẹn tiền lời 30% với mình thì tiền lời của hắn càng khủng khiếp hơn. Đây rốt cuộc là cơ hội gì? Nhưng nói chung ông cũng đã trải qua nhiều mưa gió, tuy trong lòng rất kinh hãi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. - Nắm chắc mấy mươi phần trăm?
Quách Đông Thành thản nhiên hỏi.
- Ngoại trừ tiền còn cần ông giúp gì không?
Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi âm thầm thán phục. Nếu là người bình thường, phản ứng đầu tiên chắc chắn là khó tin, sau đó chỉ sợ là hỏi luôn miệng rồi. - Ngoại trừ thời gian chưa xác định chắn chắn, cháu nắm chắc 90%, còn cần ông cung cấp địa điểm vận chuyển và người tinh thông thời gian giao hàng dầu mỏ.
- Nắm chắc 90%?
Quách Đông Thành kinh hãi, không nén nổi phải nói thành lời. Nên biết rằng trong việc kinh doanh, thiên biến vạn hóa, chưa thu hoạch thành công, không kẻ nào dám hứa hẹn 100%, theo tình hình chung, chỉ có thể nắm chắc 60-70% là đủ để công ty quyết định thực hiện. Nếu có thể nói nắm chắc 90% thì việc thu lợi cũng như ván đã đóng thuyền. - Nắm chắc 90%.
Phương Minh Viễn lặp lại như đinh đóng cột. Có thể Iraq sẽ trì hoãn tấn công Kuwait, có lẽ Mỹ sẽ phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng chỉ cần Kuwait đàm phán không thành công thì việc nổ ra cuộc chiến vùng vịnh cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng việc đàm phán của Kuwait có khả năng thành công sao?
Quách Đông Thành hít mấy hơi dài, đứng dậy, mở cửa kính đối diện với mặt biển, biển thổi vài làn gió ẩm ướt vào mặt, làm ông bình tĩnh lại. Ông đã nghe rõ, Phương Minh Viễn rõ ràng tính toán thời gian giao hàng của dầu mỏ làm gì, chẳng lẽ sắp tới thế giới sẽ phát sinh nguy cơ dầu mỏ? Tuy Quách Đông Thành ngoài vận chuyển dầu thô thì còn nhiều thứ khác, nhưng không có nghĩa là ông không nắm rõ dao động giá cả của dầu thô ảnh hưởng đến thế giới ra sao.
Nếu nói Phương Minh Viễn phát hiện ra điều gì đủ để cho giá cả dầu thô trên thế giới dao động trên diện rộng đủ làm hắn thu hoạch siêu lợi nhuận trong thời hạn giao hàng dầu thô, như vậy, trả 30% tiền lời cũng không có gì lạ. - Minh Viễn, cháu để ông nghĩ kỹ đã.
Quách Đông Thành ra ngoài đình, đến rào chắn bằng đá, nhìn biển rộng khôn cùng. Ý nghĩ trong đầu ông như điện xẹt. Trong thời gian gần đây có chuyện gì xảy ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến giá dầu thô thế giới? Một người thiếu niên mới ra đời đã chú ý đến và tin tưởng mạnh mẽ như vậy? Chính mình già dặn, lăn lộn mưa gió thương trường hơn mấy mươi năm, đã được nhắc nhở vẫn không nhìn thấy chân tướng, chẳng phải quá mất mặt sao? Quách Đông Thành tin tưởng dùng ánh mắt và suy nghĩ của mình, cuối cùng có thể tìm được một ít dấu vết.
Phương Minh Viễn cũng không giục ông ta. Hắn hiểu được, quyết định một số tiền tỷ thậm chí là mười tỷ đô la Hong Kong, Quách Đông Thành cũng không phải bọn quan chức trong nước chỉ vỗ đầu vài cái đã ra quyết định, trong thời gian ngắn thế, ông tuyệt đối không thể quyết định ngay. - Ông ơi, việc này rất quan trọng, cho dù là ông cho mượn hay không, cũng xin ông cho cháu kín miệng như bưng. Cháu muốn ở Hong Kong ba ngày, sau đó sẽ đi Nhật Bản. Ông ơi… Quách Đông Thành đột nhiên xoay lại, nghiêm túc nói:
- Minh Viễn, cháu yên tâm, chắc chắn sẽ cho cháu mượn. Ông cho cháu biết, cho dù kết quả suy xét cuối cùng của ông thế nào, ông cũng sẽ cho cháu mượn năm tỷ đô la Hong Kong. Còn việc cháu cần nhân tài giao hàng dầu thô, ông cũng sẽ chuẩn bị cho cháu trong thời gian ngắn nhất. Ông đang nghĩ, sao lại làm mất đi cơ hội tốt này. Không cần ba ngày, muộn nhất là sáng mai, ông sẽ cho cháu câu trả lời rõ ràng.
Phương Minh Viễn phút chốc run lên, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Khoản tiền năm tỷ đô la Hong Kong quá khả quan. Tuy nhiên điều làm hắn cảm động là Quách Đông Thành tin tưởng năng lực của hắn. Hiển nhiên, Quách Đông Thành đã tin rằng có thể thu lợi từ năng lực của hắn. Sự tin tưởng này so với năm tỷ đô la Hong Kong càng được Phương Minh Viễn xem trọng hơn. Đây là một nhân vật huyền thoại trong giới thương gia Hong Kong mà. - Cảm ơn ông ạ.
Phương Minh Viễn cung kính nói.
- Nơi này gió lớn, lại lạnh nữa, ông đừng ở ngoài đình nhiều quá.
Quách Đông Thành mỉm cười khoát tay áo, Phương Minh Viễn cũng theo đường nhỏ trở về.
Phương Minh Viễn đi không bao lâu đã thấy hai mẹ con Vu Thu Hạ lo lắng đứng chờ bên đường.
- Minh Viễn, em và ông nói chuyện thế nào?
Vu Thu Hạ vội vã hỏi. Lúc trên xe. Cô và Phương Minh Viễn đã nói vài câu, Vu Thu Hạ tuy là dâu trưởng nhà họ Quách, nhưng chuyện lớn như thế, đừng nói là cô, cho dù là chồng cô cũng không quyết đoán được, đành ngồi đây chờ kết quả nói chuyện giữa Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi, trong lòng Vu Thu Hạ cũng đã có một quyết định. - Ông cần thời gian suy nghĩ, muộn nhất là sáng mai sẽ cho em kết quả. Nhưng ông cũng nói, cho dù kết quả cuối cùng thế nào cũng cho em mượn năm tỷ đô la Hong Kong.
Phương Minh Viễn thoải mái nói. Có năm tỷ đô la Hong Kong do mình vay này, tuy bỏ vào thị trường giao hàng dầu thô cũng như muối bỏ biển, nhưng tính tới thu hoạch cũng đủ làm cho Phương Minh Viễn thấy thỏa mãn. Dù sao, không phải trong một ngày mà xây xong thành Rome, chính mình chỉ ăn một miếng mà đòi mập lên là không có khả năng. - Vậy à.
Vu Thu Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cha chồng cũng xem trọng Phương Minh Viễn. Năm tỷ đô la Hong Kong này, cũng không là số tiền khẩn cấp gì đối với tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị, cha chồng không cần suy xét, chắc cũng không cần dùng đến vốn lưu động của Quách Thị, hay là vay ngân hàng. Nhà quyền quý như họ, tuy trên danh nghĩa là có tài sản kinh người, nhưng phần lớn là dưới hình thức hàng tồn kho, hàng xa xỉ, bất động sản, công ty cổ phần…, tiền mặt trong tay phải ít hơn 10% tổng tài sản. - Minh Viễn, khoản tiền này khi nào em dùng đến?
Vu Thu Hạ nhỏ nhẹ hỏi.
- Khoảng chừng ba đến bốn tháng nữa.
Phương Minh Viễn suy nghĩ rồi lại nói:
- Chị Thu Hạ, thông báo chuyện này đến Chủ tịch công ty điện ảnh thì sao?