Tuy nói vậy, nhưng cũng không thể nhìn thẳng vào những phiền toái do Kim Thánh Nghiệp mang lại và giải quyết chúng. Theo suy nghĩ của Phương Minh Viễn và Lâm Liên, nếu Kim Thánh Nghiệp từ chối chức vụ này, vậy phải chọn một người đảm nhiệm trong số ứng cử viên còn lại. Hiện giờ đã gần tới lúc khai trương, thời gian đã gấp lắm rồi. Hơn nữa, để mau chóng kiếm đủ số vốn cần thiết, Phương Minh Viễn càng thêm bận rộn, Lâm Liên là thư ký của hắn không thể dồn tất cả sức lực cho quán ăn được.
Nhưng lúc Lâm Liên liên hệ lại với những người này mới phát hiện, không ngờ trong vòng một thời gian ngắn như thế họ đã tìm được việc làm mới, không người nào ngoại lệ. Hơn nữa, chỉ có một người là tìm được việc làm từ tuần trước, còn tất cả đều tìm được việc trong mấy ngày gần đây. Như thế rõ ràng không bình thường. Hiển nhiên người đứng phía sau muốn mấy người Phương Minh Viễn không tìm được nhân viên quản lý thích hợp, tạo phiền phức trong việc khai trương quán ăn Phương Gia.
Hơn nữa, vốn ban đầu thông báo tuyển dụng các nhân viên bậc trung, nhưng đến lúc này trong các nhân viên phục vụ bình thường cũng xuất hiện việc nộp tiền bồi thường hợp đồng xin thôi việc, khiến cho Lâm Liên hết nỗi lo này đến nỗi lo khác, quả thực là sóng này chưa yên, sóng kia đã đến.
Resort Sơn trang Triều Dương ở gần khu Bát Đại Cảnh ngoại thành Bắc Kinh, nơi này dựa núi kề sông, không khí trong trẻo, là nơi tập trung nhiều khu biệt thự Bắc Kinh, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước xây dựng các resort lớn ở đây.
Mà Resort Sơn trang Triều Dương này vẻ ngoài trông rất bình thường, chìm khuất trong đó. Ngoại trừ việc hơi lớn hơn một chút, nó không có điểm gì khác với các resort gần đó. Nhưng người may mắn được bước vào trong mới biết sự khác nhau rõ như ban ngày, trong resort này quả thật ảo diệu.
Resort này được cố gắng xây dựng sao cho khác hẳn phong cách phương Tây. Resort này được tường bao quanh, theo phong cách xây dựng cổ điển của Hoa Hạ. Khu vườn phía bắc thì rộng lớn, khu vườn phía nam thì tinh xảo, quả thật khiến người ta cảm thấy quá đầy đủ. Phía ngoài thì mát lạnh nhưng bên trong có lò sưởi ấm áp như mùa xuân, bốn người thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi quanh một bàn bát tiên thoải mái chè chén. - Trong đầu Lỗ Sơn kia toàn là sắt thôi, chẳng những không làm nhục được người khác mà còn bị người ta làm nhục. Ngay trước mặt nhiều người như vậy bị một học sinh năm hai nói đến không ngẩn đầu lên nổi, thật là mất hết thể diện. Tội nghiệp Lỗ Sơn, hiện giờ ba chữ “Tiểu Bá Vương” của nó biết xưng với ai.
Người thanh niên ngồi bên phía đông, khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ nho nhã, cậu ta vừa rót rượu tràn trề cho mọi người vừa cười nói.
- Trấn Quân, nó có thể xưng với em trai của anh đó. Tuy mọi người gọi nó là Tiểu Bá Vương vì ngay từ đầu đã mắng nó là đồ lưu manh cường đạo, nhưng Lỗ Sơn tự lừa dối mình cho rằng mọi người khen nó mạnh mẽ, hiện giờ cái cửa sổ giấy này đã bị Phương Minh Viễn đâm thủng. Lỗ Sơn nghe được hai chữ “bá vương” mà Phương Minh Viễn chất vấn sợ như ma ám.
Người thanh niên ngồi phía tây cười nói.
- Tôn Kha, ngược lại tôi thấy may mắn vì Lỗ Sơn bị làm nhục, chứ Phương Minh Viễn còn chưa bị nó hành hung.
Người thanh niên khác đón lấy ly rượu, chậm rãi nói:
- Nếu như vậy, chúng ta càng mấy hết thể diện. Một người đường đường con nhà gia thế, mang theo mấy tên cảnh vệ ức hiếp học sinh năm hai, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, bọn Mai Nguyên Võ sẽ cười nhạo chúng ta, e rằng đến lúc đó, ngay cả lão gia cũng sẽ không coi chúng ta ra gì. Cho dù thế nào, Phương Minh Viễn kia cũng là người có công với tổ quốc, ai có nói gì cũng không thể bỏ qua công trạng của người ta. Các ông lớn tuy không để ý đến chúng ta, nhưng nếu lớn chuyện thì họ cũng không nương tay với chúng ta đâu.
Vài người im lặng. Bọn chúng thông thường đều hoành hành không kiêng nể gì ở Bắc Kinh, ngay cả cán bộ cấp cục bình thường cũng không dám dây vào bọn chúng, nhưng chúng vẫn cẩn thận, nước ở Bắc Kinh quá sâu, nếu vô ý sẽ mang đến cho gia tộc chúng nhiều phiền phức, thậm chí tai ương ngập đầu. Phương Minh Viễn tuy xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng hiện giờ sau lưng hắn cũng đã có hai vị quan lớn cấp bộ Tô Hoán Đông và Trì Cảnh Ngọc, các lãnh đạo cũng rất quan tâm tới hắn, hơn nữa nghe nói gia tộc hắn ở Tần Tây có sức ảnh hưởng không nhỏ. Đối với một người như thế, không nghi ngờ gì, cho dù là có bất mãn cũng không được sử dụng bạo lực, như vậy rất không sáng suốt. - Cho nên tôi mới càng tán thành cách của anh Hùng Hán, rút củi dưới đáy nồi, tạo cho bọn chúng một ít khó khăn, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục. Như vậy vừa tỏ vẻ chúng ta rất bất mãn với nó nhưng không đến mức hai bên trở mặt, khiến người lớn tức giận, đây mới là từng trải.
Người rót rượu là Lỗ Trấn Quân bỏ bình rượu xuống, khẽ cười nói:
- Tin rằng hiện tại vị nào bị nhân viên cấp dưới bỏ đi cũng sứt đầu mẻ trán rồi.
Hùng Hán, tên này nghe có vẻ dũng mãnh nhưng người mang tên này lại là một người thanh nhiên dáng vẻ gầy gò, chỉ thấy anh ta lười biếng vươn tay tới bình rượu nói: - Cho dù là vậy thì cũng đâu có gì mà tự hào. Một người đang học đại học đấu với một học sinh năm hai trung học, mặc dù thắng nhưng thật ra là thua. Nói khó nghe hơn nữa, chúng ta đả thương địch thủ một ngàn, chúng ta cũng tự tổn hại tám trăm, có thắng cũng thê thảm, nhưng chẳng qua là lấy giấy che lại thôi. Thôi đi, tôi không định tiếp tục nữa đâu. Cho dù tiếp tục phân cao thấp với hắn, như vậy hoàn toàn là vung tiền ra mà thôi. - Hùng Hán nói không sai, tranh đấu thế này không có ý nghĩa gì cả. Tất nhiên là tạo cho Phương Minh Viễn một ít phiền toái nhưng vẫn chưa mang ích lợi gì về cho chúng ta, chỉ sợ trong mắt người lớn, chúng ta chỉ là một lũ không có năng lực.
Xuất thân của mọi người khá giống nhau nên dễ dàng hiểu được ý tưởng của đối phương. Tôn Kha lúc này cũng không khỏi thấy buồn chán vô vị. Theo như lời Hùng Hán, đều học đại học cả rồi, lại là trùm ở địa phương, cho dù là thắng được Phương Minh Viễn, đuổi quán ăn Phương Gia ra khỏi Bắc Kinh, nếu không được người lớn khen ngợi năng lực của mình thì có ý nghĩa gì đâu. - Chỉ cần Trấn Quân không quan tâm, chúng tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
Dù sao họ Lỗ mới bị Phương Minh Viễn tấn công nên người nhà họ Lỗ cảm thấy làm thế không có ý nghĩa gì thì những người khác không cần phải lăn lộn trong cái ao này nữa.
Ngay lúc Phương Minh Viễn không nhịn nổi kẻ lấn tới nhà mình nữa, quyết định tìm người đứng sau việc này để cùng họ thanh toán nợ nần, mọi việc đột nhiên trở lại bình thường. Không hề có người mới tuyển dụng ở quán ăn Phương Gia đòi đi, cũng không tiếp tục có kẻ phá bĩnh. Một phó giám đốc và một bộ phận nhân viên phục vụ từ Phụng Nguyên tới cuối cùng cũng tới trước ngày khai trương, mọi việc lại ổn thỏa.
Nhưng Phương Minh Viễn cố tình không dự khai trương, mang Lâm Liên và Trần Trung từ Bắc Kinh đến thẳng Hong Kong .
Bốn người Phương Minh Viễn đến Hong Kong vào lúc bốn giờ chiều. Khi xuống máy bay, toàn thân Lâm Liên đầy mồ hôi. Dù đã đến đây mấy lần, nhưng mỗi lần máy bay hạ cánh, Lâm Liên vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, lòng lúc nào cũng treo giữa không trung, đến lúc hạ cánh xong mới ổn định lại. Cánh tay của Phương Minh Viễn ngồi bên cạnh cô không may lại trở thành đối tượng tra tấn của cô. Phương Minh Viễn không cần nhìn, cũng có thể xác định, nơi đó đã để lạo không biết bao nhiêu dấu móng tay của Lâm Liên. - Tôi quyết định, lần sau có dẫn chị đi Hong Kong, tôi nhất định phải mang theo thú nhồi bông để vừa có thể để nó chịu tội thay tôi, vừa có thể làm quà cho Tình Nhi. Anh Trần, đến lúc đó anh nhất định phải nhắc tôi.
Phương Minh Viễn vừa vuốt cánh tay đang đau, vừa nghiêm túc nói. Lâm Liên vừa hoảng hồn đang định thần lại, lại có hai vật màu hồng trên má, ngượng ngùng cúi gằm xuống. Trần Trung hiểu ý mỉm cười nhưng cũng không nói tiếp.
Khi nói chuyện, ba người đã đi ra khỏi sân bay. Ngoài sự tiên liệu của Phương Minh Viễn, ngoài hai mẹ con Vu Thu Hạ không ngờ còn có cả Trình Long. Đương nhiên Trình Long đứng cạnh mẹ con Vu Thu Hạ đội nón, mang kính râm, còn dán ria mép giả như một người bình thường trước mặt Phương Minh Viễn. - Anh Trình? Sao anh lại đến đây?
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi kinh ngạc nói. Hắn muốn tới Hong Kong cũng không nói với Trình Long, anh ta lấy tin tức từ đâu vậy chứ?
- Ha ha, do trùng hợp thôi. Anh vừa tiễn một người bạn, đang định đi về thì vừa đúng lúc gặp Quách phu nhân đến đây. Anh nghĩ là gặp mặt mà không chào hỏi thì không hay lắm, thế mới biết Quách phu nhân đến đón mọi người, tất nhiên anh phải ở lại.
Trình Long thân thiết ôm vai Phương Minh Viễn nói:
- Minh Viễn này, em đến Hong Kong không ngờ cũng không nói với anh một tiếng. Dù thế nào anh cũng là gương mặt quảng cáo của nhà em mà. Năm trước khi Song Long Hội phát hành, tại Hong Kong thu hoạch rất tốt. Có thể nói cả dư luận và phòng vé đều được mùa. Cho dù là nhà đầu tư hay các diễn viên đều kiếm được tiền.
Còn bài hát “Nam nhi tự cường” do Trình Long và Lâm Tường trình bày là đỉnh cao ca hát của hai người. Dựa vào ca khúc này, hai người thu hoạch không hết các giải thưởng cuối năm. Nhất là Trình Long, bài “Nam nhi tự cường” hát tiếng phổ thông có được vô số các fan ở quốc nội. Cho nên đối với Phương Minh Viễn, người đứng sau thành công của anh ta, Trình Long tuyệt nhiên không dám chậm trễ. - Ha ha, anh Trình, em thật oan quá, còn oan hơn Đậu Nga nữa đó. Anh suốt ngày lưu diễn đông tây như điên, em rốt cuộc biết anh đi diễn hay ở Hong Kong? Nếu anh ở Hong Kong thì không sao, nếu anh ở nước ngoài, chẳng lẽ phải vì em mà về một chuyến? Mà em tới Hong Kong rồi, tự nhiên biết được hành tung của anh Trình, sao có thể nói là không gặp anh được?
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
Trình Long không khỏi cười nói:
- Quách phu nhân, người em này của cô quả là có bộ răng bằng sắt, không hổ làm biên kịch luôn để ý.
Những người ở đây, trước giờ đấu võ mồm với Phương Minh Viễn toàn thua, không cần có đạo lý, chỉ cần hắn có lòng, cũng có thể làm cho người khác rối tung, cuối cùng không giải quyết được gì. - Ai bảo anh Trình quyền cước vô song, em đánh không lại, chỉ có thể đấu võ mồm thôi.
Nghe Phương Minh Viễn khen, mặt mày Trình Long hớn hở, vui không nén nổi.
- Quyền cước vô song? Không được vậy đâu. Hai kịch bản mà Quách phu nhân đầu tư, Lý Liên Kiệt làm mưa làm gió cả nửa Hong Kong. Em thành thật nói cho anh biết, hai kịch bản đó có phải cũng do em viết không?
Trình Long nói nhỏ.
- Dạ đúng.
Chuyện này cũng không cần giấu diếm, chỉ cần Trình Long muốn điều tra, chắc chắn có thể biết được hai kịch bản trong tay Vu Thu Hạ là do hắn viết.
- Ôi trời! Kịch bản hay như vậy sao không để cho anh?
Trình Long ảo não hỏi.
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười. Trình Long này, thấy kịch bản hay thì không còn quan tâm đến cái gì nữa. Còn nhớ trong kiếp trước, chính mình cũng từng đặt câu hỏi, đó là về lần đầu hai người cùng nhau làm phim “Vua công phu”, không ngờ Lý Liên Kiệt và Trình Long lại thân mật như vậy. - Anh Trình, không phải là có kịch bản hay không để cho anh mà là nhân vật và lối đánh võ mồm trong ấy không hợp với phong cách của anh. Không phải em chê anh, nhưng hình thể, tướng mạo anh thế này, lấy hai kịch bản kia sẽ bị cười thôi. Được rồi, nếu anh cứ giằng co thế mãi, đến Hong Kong em sẽ mang cho anh một kịch bản.
Mắt Trình Long lập tức sáng lên.
- Anh yên tâm, là đo ni đóng giày cho anh mà.
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến Trình Long như đứa trẻ, vui mừng lộ rõ trên mặt, nhảy dựng lên. Anh ta sao không biết hai bộ phim Vu Thu Hạ đầu tư không hợp với mình. Nhân vật phóng khoáng, tự nhiên, anh tuấn, lối đánh võ như các cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp không phù hợp với phong cách nửa hài kịch của mình. Sở dĩ anh ta giẳng co với Phương Minh Viễn chỉ là muốn Phương Minh Viễn bỏ chút công sức ra viết kịch bản cho anh ta. - Thật tốt quá Minh Viễn. Anh chờ những lời này của em từ lâu.
Trình Long nhìn Vu Thu Hạ, mang vẻ áy náy nói:
- Quách phu nhân, rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người. Minh Viễn, anh chờ điện thoại của em trong hai ngày.
Anh ta cũng không cảm thấy bức Phương Minh Viễn đến không còn đường lui.
Vu Thu Hạ thản nhiên cười. Tuy nói giới giải trí khá hỗn loạn, tin tức tiêu cực và chuyện xấy bay đầy trời, nhưng danh tiếng của Trình Long cũng không tệ, Vu Thu Hạ cũng khá thích phim của anh ta nên cũng vài phần thu mình vào vỏ.
Trình Long tạm biệt mọi người. Vu Thu Hạ lúc này mới yên ổn đánh giá Phương Minh Viễn cẩn thận. Lần trước gặp nhau là kỳ nghỉ hè, thoáng chốc đã nửa năm. Phương Minh Viễn cao thêm nhiều, trên mép cũng có màu đen mờ mờ, càng giống người trưởng thành. - Chị Thu Hạ, Tình Nhi mau lớn quá, thoáng cái đã cao như vậy.
Phương Minh Viễn bế cô bé không bao lâu đã cảm thấy chịu không nổi, cứ đổi cô từ bên phải sang bên trái.
- Đúng vậy, em bé mà. Trong vòng nửa năm đã cao hơn năm phân, nặng hơn mười cân.
Vu Thu Hạ đưa tay vỗ vỗ vào má Tình Nhi nói:
- Xuống đi, bắt anh ôm hoài, anh sẽ mệt đó.
Tình Nhi khôn khéo một tay nắm tay Phương Minh Viễn, một tay nắm tay Vu Thu Hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ vui sướng.
Xe chạy đi, Vu Thu Hạ khẽ cười, nói:
- Thằng nhóc này không có việc thì không đến, nói đi, ở Hong Kong giờ có việc lớn gì? Còn phải gặp cha chồng chị nữa.
Phương Minh Viễn cười ha hả nói:
- Chị Thu Hạ, lúc này thật sự có việc lớn mà.