Chương 244: Quyển 2 Chương Ký Tên

cLà chú Triêm!

Vu Thu Hạ đứng dậy ngạc nhiên nói.

Phương Minh Viễn cũng đứng lên theo, đón lấy Tình Nhi từ tay Vu Thu Hạ rồi nói:

- Chú Triêm gọi, chúng ta mau qua đó thôi. Còn những điều ban nãy em nói chị hãy về nói lại với ông Quách. Nếu mọi người nghĩ đó chỉ là lời nói suông mà không tin thì chị hãy nói với ông Quách, nếu ông đồng ý thì em muốn góp vốn vào tập đoàn Quách thị.

Vu Thu Hạ ngạc nhiên mở to mắt nhìn, nhà họ Phương lại muốn góp cổ phần vào tập đoàn vận tải Quách thị, nghe thật kỳ lạ! Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận đây rõ ràng là cách tốt nhất để chứng minh lòng tin của Phương Minh Viễn vào tương lai của tập đoàn vận tải Quách thị. - Nhưng. ..

- Chị Thu Hạ đang lo lắng về vốn đầu tư ư?

Phương Minh Viễn cười một cách giảo hoạt:

- Hì hì, đây là bí mật thương mại bây giờ chưa thể nói được.

Phương Minh Viễn thật sự rất xem trọng tương lai của tập đoàn Quách thị. Nhà họ Phương góp cổ phần vào tập đoàn vận tải của Quách thị, hai bên nắm giữ cổ phần của nhau, đây là cách tốt nhất để củng cố quan hệ mật thiết về lợi ích của hai bên. Nhưng nếu để hắn chủ động đưa ra ý kiến này thì thật không thích hợp, vì vậy những lời nói lúc nãy là để khẳng định niềm tin của hắn vào tương lai của Quách thị thì lại rất phù hợp. nhà họ Quách nếu có gì không vừa lòng cũng có thể hiểu được.

Nếu hắn nắm chắc được ngành vận tải đường biển thì không chỉ có thể kiếm được vô khối lợi nhuận từ đó mà còn có thể giảm được giá thành nhập khẩu sản phẩm. Đây là điểm mấu chốt liên quan đến tương lai của Phương Minh Viễn.

Vu Thu Hạ có chút choáng ngợp, từ lúc nào mà cậu thiếu niên mình nâng đỡ đã nuôi chí hướng lớn đến vậy? Vốn của tập đoàn Quách thị lên đến cả chục tỷ đô Hồng Kông, chỉ đóng góp vào một phần một trăm cổ phần cũng cần đến cả mấy tỷ đô la Hong Kong, một số tiền lớn như vậy mà hắn nói như đùa, mà theo cách nói của hắn thì hắn có vẻ không lo lắng lắm về nguồn vốn. Niềm tin này hắn lấy cơ sở từ đâu chứ?

Cô ta tất nhiên không biết số tiền mấy năm nay kiếm được nhà họ Phương đều đổ hết vào thị trường chứng khoán và mua đồ cổ. Tiến vào thập niên chín mươi, nền kinh tế Hoa Hạ ngày càng phát triển, thị trường cổ phiếu và thị trường đồ cổ sẽ phát triển trong nay mai, mà gần đây giá cả tem khỉ cũng tăng vọt, có mối quan hệ tốt giữa Phương Minh Viễn và Cổ Vũ Thành, nhà họ Phương và chính quyền tỉnh Tần Tây thì việc vay vốn cũng không phải là khó. Hơn nữa công ty hợp tác với Nhật trong nửa năm nay cũng rất phát triển, vậy thì những trò chơi ở kiếp trước mà Phương Minh Viễn có trong tay đã có thể tiếp tục tung ra được rồi, đó chính là một cái máy in tiền vô hình, trong vòng mười năm tới nó có thể mang lại cho hắn một nguồn tiền không bao giờ cạn.

Hơn nữa trong vòng hai mươi năm tới, là hai mươi năm mà nền kinh tế non trẻ của Hoa Hạ và thế giới đều phát triển, tuy rằng vẫn có khủng hoảng tài chính và chiến tranh còn tồn tại nhưng cơ hội làm giàu cũng nhiều chưa từng thấy. Hắn dựa vào việc biết trước tương lai để đạt được lợi nhuận là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền rồi.

Phương Minh Viễn tin rằng trong vòng hai ba năm tới, số tiền nằm trong tay hắn sẽ tăng lên gấp hai ba lần là chuyện không khó khăn gì. Vất vả trồng cây cuối cùng cũng đến ngày hái quả. Tuy việc góp cổ phần của tập đoàn Quách thị cần tiền vốn lớn, nhưng hắn cũng không có ý định mua liền một lúc và càng không có ý định thâm nhập vào đó vì vậy trong vòng mười năm có thể mua được 10% cổ phần để có tiếng nói trong đó là hắn mãn nguyện lắm rồi.

Hoàng Triêm lúc này đang ngồi trong phòng riêng của một quán cà phê ven đường, ngồi đối diện với ông ta có hai người đàn ông trung niên. Nhìn thấy Vu Thu Hạ và Phương Minh Viễn tới hai người kia vội vàng đứng lên. Con dâu của nhà họ Quách và là trưởng nữ của nhà họ Vu, ở Hồng Kông xem như cũng là một nhân sĩ có tiếng tăm, bọn họ sao có thể không biết chứ.

Phương Minh Viễn nhìn một cái, hắn biết hai người này! Hai người này hắn vừa mới nghĩ tới, chính là Lâm Tử Tường và Trình Long!

- Phương Minh Viễn, cháu lại đây nghe thử xem có phải hai bọn họ hát “Nam nhi tự cường” rất khí thế và hay hơn chú không?

Mặt Hoàng Triêm lộ rõ vẻ đắc ý. Lúc ông ta cảm thấy tự mình không thể thể hiện được hết hàm ý trong ca khúc này thì người đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là Lâm Tử Tường và sau đó là Trình Long. Ông ta vốn muốn tìm cơ hội hẹn hai người đến hát thử xem sao nhưng thật không ngờ, hai người bọn họ lúc này lại đang nhàn rỗi. Khi nghe nói Hoàng Triêm có bài hát phù hợp với chất giọng và khí chất của mình thì liền bỏ hết công việc lập tức chạy đến đây.

Lúc đến đây, sau khi Hoàng Triêm đưa lời bài hát cho hai người thử xong thì cảm thấy chuyến đi này thật không uổng công. Cảm thấy bài hát này như là sáng tác để dành cho mình vậy!

Phương Minh Viễn còn phải nghe sao, ở kiếp trước “Nam nhi tự cường” có thể nói là chiêu bài hút khách của bọn họ, chỉ có điều Trình Long thường hát bản bằng tiếng Quan thoại còn Lâm Tử Tường thì hay hát bằng tiếng Quảng Đông. - Chú Triêm, chú đề cao cháu quá rồi. Nếu chú cảm thấy hay thì chắc chắn là hay rồi! Cháu tin vào con mắt của chú!

Phương Minh Viễn vội vàng cười nói. Hắn liếc trái liếc phải nhìn hai người Trình Long và Lâm Tử Tường, hai người có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Nhìn Phương Minh Viễn chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi không biết là con cái nhà ai, nhưng Hoàng Triêm và cả Vũ Thu Hạ đều có vẻ rất tôn trọng hắn nên làm cho hai người bọn họ cũng có chút ngờ ngợ. - Tôi giới thiệu một chút, đây là một ca sĩ nổi tiếng Hồng Kông tên là Lâm Tử Tường, còn đây là minh tinh điện ảnh nổi tiếng Hồng Kông Trình Long, còn người này là Phương Minh Viễn đến từ tỉnh Tần Tây thuộc Hoa Hạ, là em kết nghĩa của tôi!

Vu Thu Hạ cười nói.

- Và cũng là tác giả bài hát “Nam nhi tự cường” này! Hai người có ý kiến gì cứ nói với cậu ta!

Hoàng Triêm đứng một bên cười nói.

- Chú Triêm! Cái này thì không được, bài hát này là chú sáng tác còn của cháu chỉ là bán thành phẩm thôi, không tính!

Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói. Hắn hát nửa bài với mục đích là muốn mượn điều đó để trả lại tác phẩm này cho Hoàng Triêm, có thể có được sự coi trọng của ông ấy là hắn đã cảm thấy đủ rồi. Nếu như đưa bài hát đó lại cho mình thì thật quá không ra gì.

Lâm Tử Tường và Trình Long lúc này nghe xong đều đơ người, một thiếu niên đến từ Đại lục mà lại có thể thành em kết nghĩa của Vu Thu Hạ thì là người như thế nào? Ở Hồng Kông những người muốn trở thành em kết nghĩa của Vu Thu Hạ nhiều vô kể. Ai mà không biết có bùa hộ mệnh Quách gia dán lên người thì có thể hiên ngang mà sống ở Hồng Kông này, đến cả thống đốc đại nhân cũng phải nể vài phần. Đối với người trong giới giải trí như bọn họ mà nói, thì cứ như là một bước lên thiên đường vậy.

Mà vừa rồi khi nghe Hoàng Triêm giới thiệu lại càng làm cho bọn họ giật mình. Vừa rồi sau khi thử hát bài này xong bọn họ đã thích ngay. Ở Hồng Kông, có một bài hát thành danh thì có thể thắng lợi nối tiếp thắng lợi, dựa vào bài hát này mà trở nên nổi tiếng cũng không phải là không thể. Một bài hát cỗ vũ tinh thần mọi người chắc chắn từ già đến trẻ ai cũng sẽ thích, hai người đều cho rằng nó rất có triển vọng. Vì vậy ngay từ lúc nãy hai người đều đang nghĩ làm thế nào mà mua nó từ trong tay Hoàng Triêm được. Không ngờ, cậu thiếu niên này mới là tác giả của bài hát, điều này thật sự là rất khó tin!

Hoàng Triêm khoát tay thật thà nói:

- Cái gì mà bán thành phẩm! Chỉ cần cháu không hát trước mặt chú thì với tài năng thiên phú của cháu chắc chắn đến một ngày nó cũng hoàn thành thôi. Chú cũng nhất thời hồ đồ lại đi hoàn thành nó giúp cháu. Tuy nói là kết quả đó cháu cũng hài lòng nhưng ta đây làm sao mà có thể chiếm công của cháu được, như thế há chẳng phải để người khác biết được thì người ta sẽ cười chú sao? Hoàng Triêm chú từ trước đến giờ tận tình giúp đỡ hậu bối, bây giờ lại đi ăn hiếp một đứa trẻ, thế thì ta còn mặt mũi nào nữa chứ? Đúng không?

Ông ta lắc đầu nguầy nguậy, nói gì cũng nhất quyết từ chối, thậm chí còn đập bàn trừng mắt.

Phương Minh viễn cũng hết cách, chỉ biết nhìn Vu Thu Hạ cầu cứu. Vu Thu Hạ cười thầm trong lòng, tính cách của Hoàng Triêm là như vậy, muốn thuyết phục ông ta đâu phải là chuyện dễ.

Vu Thu Hạ đến ngồi bên Hoàng Triêm, đẩy Tình Nhi qua. Hoàng Triêm đang trợn mắt lập tức hạ hỏa, cười tươi như hoa nói:

- Tình Nhi, lại đây ông bồng nào.

- Chú Triêm, theo cháu thấy chú nói cũng rất có lý. Với thanh danh của chú chuyện này mà truyền ra ngoài thật không có lợi.

Vu Thu Hạ nói mấy người ngồi xuống rồi nói tiếp:

- Minh Viễn vẫn đang còn là một đứa trẻ, suy nghĩ không chu đáo, chú nổi giận với nó thật không đáng, đúng không ạ?

Hoàng Triêm cười đùa với Tình Nhi, nói:

- Ừ, vẫn là Thu Hạ hiểu chuyện, hiểu được chú Triêm. Hoàng Triêm chú cả đời không dám nói là không làm sai chuyện gì, nhưng dám khẳng định là không làm chuyện gì khuất tất. Bây giờ già rồi, chẳng nhẽ lại càng sống càng thụt lùi sao. Bài hát này của cậu ta thì chính là của cậu ta. Chú mà nhận vào mình thì đêm ngủ không được, có chết cũng không nhắm mắt!

Phương Minh Viễn trong lòng cười một cách đau khổ, đây vốn là bài hát của ông ấy, mình đây còn chưa nói là khuất tất thì thôi, ông ta vốn là tác giả mà lại nói như vậy. Đạo đức của ông ấy so với mấy người đạo nhạc ở kiếp trước thật là cách nhau một trời một vực! - Nhưng chú cũng hãy đứng trên lập trường của Phương Minh viễn mà nghĩ một chút. Dù thế nào bài hát này cũng là do hai người cũng hoàn thành, chú là người viết đoạn sau, nếu chú không ký tên vào thì làm sao Phương Minh Viễn dám. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ Phương Minh Viễn thế nào? Chẳng phải sẽ nói, cậu ấy không tôn trọng bậc trưởng bối, vô liêm sỉ mà ăn cắp tác phẩm của người khác hay sao? Có một số người không làm nổi một tác phẩm cho ra hồn nhưng nói xấu người khác thì lại rất có tài. - Đến lúc đó, danh dự của Minh Viễn lại không bị hủy hoại hay sao, tương lai của cậu ấy còn dài, dán cái mác như thế vào người, chú nói tương lai làm sao mà phát triển được? Hay là như thế này đi, mọi người cứ xem như là bài hát này chưa bao giờ xuất hiện, sau này không ai được phép hát nó nữa, thế nào? - Không được!

Hoàng Triêm, Lâm Tử Tường, Trình Long đồng thanh kêu lên.

- Một bài hát hay hiếm có như vậy sao có thể chôn vùi như thế chứ, thế chì tội của chú càng lớn rồi!

Hoàng Triêm nếu không phải là đang bồng Tình Nhi trong tay thì có lẽ đã đứng dậy đập bàn rồi.

- Vậy thì cả hai người cùng ký tên lên đó, dù sao thì sau này chú cũng sẽ nhận Minh Viễn làm học trò danh dự, coi như đây là giúp đỡ hậu bối đi, như thế thì sau này trong giới nghệ sĩ cũng sẽ có chuyện để kể.

Vu Thu Hạ khuyên. Trình Long và Lâm Tử Tường cũng phụ họa theo.

Cuối cùng Hoàng Triêm cũng gật đầu:

- Thôi được, nghe theo mọi người vậy, tôi và Minh Viễn cùng ký tên, cậu ta trước tôi sau, chuyện này không phải bàn cãi nữa.

Vu Thu Hạ nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy cũng được. Chú Triêm, Minh Viễn lần này xem như là vượt qua thử thách rồi chứ, người học trò danh dự này chú nhất định phải nhận.

Có thể khiến Hoàng Triêm gật đầu đã không dễ rồi, Vu Thu Hạ cũng không muốn làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa.

Hoàng Triêm chậm rãi kiến quyết nói:

- Không nhận!