Chương 243: Quyển 2 Chương Tương Lai Của Tập Đoàn Vận Tải Quách Thị

cầm lấy điện thoại mở cửa xuống xe đến bên đường gọi điện.

Nhìn theo dáng ông ta, Phương Minh viễn không thể không công nhận rằng tài năng thiên bẩm về âm nhạc của Hoàng Triêm quả là khác xa người thường, dù gọi là thiên tài hay phi thường cũng không thể diễn tả hết được lòng khâm phục của hắn đối với Hoàng Triêm. Chỉ mới nghe được đoạn đầu mà trong một thời gian ngắn đã có thể hoàn thành nốt bài “Nam nhi tự cường” hơn nữa lại không khác nguyên bản một chữ nào, những hành vi như vậy ở kiếp trước gọi là “nghịch thiên” - Minh viễn đừng nhìn nữa, chú Triêm đã chuyên tâm vào sáng tác thì không để ý đến chuyện bên ngoài đâu, giờ em có nói gì thì cũng vô ích. Nhưng chị nghĩ nguyện vọng của em chắc chắn có thể đạt được! Chú Triêm nếu không hài lòng về tác phẩm của em thì chắc chắn sẽ không hoàn chỉnh nó đâu.

Vu Thu Hạ vỗ vai hắn hoan hỉ nói. Cô cũng không ngờ Phương Minh Viễn chỉ dùng nửa bài mà đã làm Hoàng Triêm lung lay rồi lại, còn chủ động giúp Phương Minh Viễn hoàn thành bài hát nữa.

Nhìn thấy Phương Minh Viễn đang nhìn theo dáng của Hoàng Triêm, Vu Thu Hạ cứ nghĩ hắn lo rằng Hoàng Triêm sẽ không cho hắn một câu trả lời rõ ràng.

Phương Minh Viễn nhếch mép nhưng không nói gì. Kết quả này không ngoài dự liệu của hắn. Kiếp trước bài “Nam nhi tự cường” này là tác phẩm sau này Hoàng Triêm ưng ý nhất và cũng là một trong số những tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn nhất từ lúc ra đời vào năm chín hai. Trải qua hơn hai mươi năm cũng không bị lãng quên, để lại cho cả một thế hệ những ấn tượng không thể phai mờ, đây có thể xem là tác phẩm đỉnh cao của Hoàng Triêm. Nếu bây giờ ông ta nghe từ chính miệng mình hát ra mà không bị kích động mới là lạ. Về chuyện Hoàng Triêm không hề đoái hoài đến hắn, hắn cũng không hề ngạc nhiên, những người làm sáng tác ai cũng có bệnh này, một khi có cảm hứng thì không đoái hoài gì đến mọi việc xảy ra bên ngoài.

Mọi người xuống xe, gió biển thổi mát rượi, không khí trong lành. Buổi sáng còn đang ở Tây Bắc, tuy không phải gặp tuyết rơi ngập trời nhưng cũng lạnh thấu xương, vậy mà buổi tối đã có thể ở biển Nam nơi có khí hậu mát mẻ như Tây bắc đầu mùa hè, thật là không thể tưởng tượng được.

Bây giờ đã là tám giờ tối rồi nhưng trên những con đường rợp bóng cây của Vịnh Nước Cạn đâu đâu cũng thấy từng đám khách đến vui chơi. Mặc dù mặt trời đã lặn từ lâu nhưng trên bãi biển vẫn có những đám lửa nhỏ và rất nhiều nam thanh nữ tú mặc đồ tắm đang múa hát, một cảnh tượng thật thanh bình. - Chúng ta đến hơi muộn, nếu không có thể ngồi trong quán trà ngắm cảnh hoàng hôn rồi. Đây vốn là cảnh đẹp nổi tiếng của Hồng Kông.

Vu Thu Hạ vuốt lại mái tóc bị gió thổi, nói.

Phương Minh viễn nhún vai, ở lại nhà họ Quách lại lo sau này không có cơ hội được ngắm cảnh đẹp của Vịnh Nước Cạn sao? Chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi, hắn không vội chuyện này. Hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Triêm lúc này vẫn đang đứng ở gốc cây bên kia đường.

Vu Thu Hạ lập tức hiểu ý nói:

- Chú Triêm bây giờ không thích bị làm phiền, chúng ta xuống đi dạo trước đi, lát nữa chú ấy tự khắc xuống.

Bãi biển mới chìm vào bóng tối chưa lâu, từng hạt cát nhỏ còn giữ được hơi ấm từ ban ngày, cảm giác vô cùng thoải mái. Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đều bỏ giày ra để chân trần dạo trên bãi cát. Vì dẫn theo cả Tình Nhi nên cả hai không dám đi ra biển mà chỉ đi dọc theo bờ cát. Tình Nhi đi giữa, tay trái kéo Phương Minh viễn tay phải kéo Vu Thu Hạ thích thú cười mãi không ngừng. Cách đó không xa Trần Trung và vệ sĩ của nhà họ Quách yên lặng theo sau. Còn chị em Lâm Liên thì khéo léo đứng ở một nơi khác, không đi theo họ. - Anh Thiên Vũ của em suốt ngày bận việc công ty, tuy là sống ở Vịnh Nước Cạn nhưng một tháng cũng không có nổi mấy ngày dắt Tình Nhi đi dạo. Haizz… Có lúc cảm thấy thật khó cân bằng cuộc sống và công việc.

Vu Thu Hạ nhẹ thở dài.

- Hối hận khi giục chồng đi kiếm công danh.

Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói:

- Chị Thu Hạ cảm thấy anh rể quá bận rộn không có thời gian chăm sóc gia đình nhưng không biết có bao nhiều người đang mong ước có được số tiền hàng nghìn tỷ như anh chị đấy, tất nhiên trong đó có cả em.

Vu Thu Hạ bây giờ đã quen với việc xem hắn như là một người trưởng thành có thể bình đẳng nói chuyện, bật cười nói:

- Em? Một cậu bé mười hai tuổi mà đã có tài sản lên đến cả trăm triệu đô, em còn chưa hài lòng sao? Thiên Vũ lúc mười hai tuổi, số tiền tự mình kiếm được e rằng không bằng một phần vạn của em. Tiêu tiền chính mình kiếm được và tiêu tiền của gia đình là hai chuyện không hề giống nhau. Thiên Vũ mấy năm nay rất bận, chị không giấu em làm gì. Tập đoàn vận tải Quách thị phát triển ở Hồng Kông và Đông Nam Á mấy năm nay đang rất trì trệ, thị trường vận tải Đông Á thì cũng sắp bão hòa, nếu thời gian tới không tìm được điểm phát triển mới thì e rằng các tập đoàn vận tải lớn sẽ khốn đốn. Quách thị mặc dù chiếm cứ một nửa giang sơn ở Hồng Kông nhưng so với những tập đoàn vận tải lớn ở Nhật, Hàn và các nước Đông Nam Á thì cũng chẳng có lợi thế gì rõ ràng vì vậy Thiên Vũ và cha chồng chị hiện giờ cũng đang chịu áp lực rất lớn.

Quách Thiên Vũ chỉ xuất hiện ở nhà vào đúng giờ ăn cơm, không có gì bất mãn nhưng cũng không nhiệt tình chào hỏi Phương Minh Viễn một câu rồi lại vội vàng theo Quách Đông Thành, Vu Thu Hạ cũng xem như là gián tiếp thay anh ta giải thích với Phương Minh Viễn một chút.

Phương Minh Viễn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang mang chút sầu lo của Vu Thu Hạ, tất cả những điều Vu Thu Hạ nói hắn đều hiểu cả. Cái này cũng giống như một bộ lạc mới tiến vào một bình nguyên rộng lớn, vì đất rộng người thưa nên chắc chắn là sẽ ra sức ôm hết đất vào phần mình, lúc đó nếu có xung đột gì cũng không dẫn đến tai họa lớn. Nhưng khi bước vào giai đoạn sau của thời kỳ phát triển, thế giới đã không còn đủ đất để đáp ứng được nhu cầu của bọn họ, trong nội bộ bộ lạc chắc chắc sẽ xảy ra xung đột. Quốc gia cũng vậy, công ty cũng vậy, cá nhân thật ra cũng như vậy.

Phương Minh viễn khẽ mỉm cười nói:

- Chị Thu Hạ, theo em thấy thì thực ra mọi người là người trong cuộc nên có chút mơ hồ, ông Quách cũng không cần vì chuyện tương lại của tập đoàn Quách thị mà lo lắng đâu, chuyện ông ấy cần suy nghĩ lúc này chính là làm sao chiếm lĩnh được thị trường trước. - Em nói vậy là có ý gì?

Vu Thu Hạ lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Phương Minh Viễn. Cô hoài nghi liệu tai mình có nghe nhầm không.

Phương Minh Viễn vươn vai, mỉm cười nói:

- Chi Thu Hạ, chị không nghe nhầm đâu, chính là em có ý này.

Phương Minh Viễn ở kiếp trước dù không có liên quan gì đến nghành hàng hải, cuộc sống hàng ngày cũng không mấy chú ý đến vấn đề liên quan đến nghành này nhưng hắn so với bất kỳ người nào ở kiếp này đều hiểu rất rõ hai mươi năm nữa thị trường hàng hải Hoa Hạ sẽ phát triển rất mạnh.

Do kinh tế phát triển nhanh cùng với sự phát triển của xuất khẩu hàng hóa làm cho hàng hóa xuất nhập khẩu của Hoa Hạ trong vỏn vẹn mười mấy năm tăng theo cấp bội số, tổng kim nghạch xuất khẩu của Hoa Hạ chiếm tỉ trọng lớn trên toàn cầu từ dưới một phần trăm lên đến tám phần trăm mà trong đó phương thức vận tải đường biển chiếm đến chín mươi phần trăm, trở thành một cánh tay đắc lực trong phát triển kinh tế quốc dân. Đến mười năm đầu của thế kỷ hai mươi, “nhân tố Hoa Hạ” đã trở thành lực lượng chủ đạo trong phát triển vận tải đường biển của thế giới, trở thành một quốc gia có nhu cầu về vận tải đường biển, hàng hóa và nhập khẩu quặng đá lớn nhất thế giới. Ngoài ra, cho đến bây giờ nói về quy mô của các hải cảng thì Hoa Hạ vẫn đứng đầu thế giới, trở thành cảng có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, mà trong số những cảng lớn nhất trên thế giới Hoa Hạ đã chiếm mất sáu, đặc biệt là khi nghành công ghép gang thép của Hoa Hạ phát triển mạnh thì đã kéo theo nhu cầu nhập khẩu quặng sắt không ngừng tăng lên, lại thêm nhu cầu trong nước về dầu mỏ tăng lên làm cho nghành hàng hải ngày càng thịnh vượng.

Có thể nói chỉ cần nắm được huyết mạch của thị trường Hoa Hạ thì tập đoàn Quách thị không cần phải lo lắng đến thị trường phát triển.

- Minh Viễn, em có thể nói rõ hơn được không?

Vu Thu Hạ kìm nén sự kích động trong lòng, nói.

Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, cách đó không xa có một bãi cát rất đặc biệt.

- Chị Thu Hạ, chúng ta lại kia ngồi xuống rồi nói.

- Thực ra em tin rằng ông Quách và anh Thiên Vũ cũng đã nghĩ đến điều này rồi, nhưng bọn họ lại không có niềm tin mãnh liệt như em. Thực ra thị trường phát triển tiếp theo của tập đoàn Quách thị chính là Hoa Hạ!

Phương Minh Viễn suy nghĩ kỹ trước khi nói.

- Thị trường Hoa Hạ?

Mắt Vu Thu Hạ bỗng sáng lên

- Vì sao em lại có niềm tin mãnh liệt vào điều đó?

- Thứ nhất, Hoa Hạ là nước đông dân nhất thế giới và là thị trường mới nổi lớn nhất thế giới. Thứ hai, từ lúc cải cách mở cửa đến nay nền kinh tế Hoa Hạ phát triển với tốc độ chóng mặt. Mở cửa đối ngoại cũng tăng mạnh, hàng hóa nhập khẩu cũng tăng từng ngày. Thứ ba, Hoa Hạ có đường bờ biển dài và có tới hơn một trăm hải cảng, và nhất định trong tương lai các cảng này sẽ mở cửa thu hút đầu tư.

Những điều này của Phương Minh Viễn không phải là không có cơ sở. Ở kiếp trước, vào thập kỷ chín mươi chính phủ Hoa Hạ khuyến khích nước ngoài hợp tác đầu tư kinh doanh mảng dịch vụ cảng bốc dỡ hàng hóa, cho phép các doanh nghiệp liên doanh thuê cảng, sau đó lại cho phép các doanh nghiệp có 100% vốn nước ngoài tự mình kinh doanh bến tàu, các doanh nghiệp nước ngoài có thể tự mình đầu tư xây dựng và tự mình kinh doanh.

Phương Minh Viễn còn nhớ mang máng trong triển lãm kỷ niệm ba mươi năm thành tựu đổi mới hắn đã từng nhìn thấy, năm chín mốt có một công ty hợp tác đầu tư của Hoa hạ và nước ngoài kinh doanh về bến cảng được thành lập, vào năm chín ba tập đoàn Hoàng Phố và bến cảng Thượng Hải đã ký hợp đồng thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn cảng bốc dỡ hàng Thượng Hải và đã trở thành dự án hợp tác lớn nhất về lĩnh vực giao thông. Vào năm 2000, Hoa Hạ lại hủy bỏ quy định khống chế cổ phần nhà nước trong các bến cảng và mở cửa toàn bộ thị trường bến cảng với các doanh nghiệp nước ngoài. - Là thế sao?

Vu Thu Hạ có chút thất vọng nói. Những lý do này nghe có vẻ hời hợt không thuyết phục.

- Ngần ấy còn chưa đủ sao?

Phương Minh Viễn cười nói, theo hắn thấy dù chỉ cần một trong ba lý do này cũng đủ làm cho nhà họ Quách có thể nhanh chóng đưa ra quyết định rồi.

Cuộc nói chuyện của Phương Minh Viễn và Vu Thu hạ dừng lại ở đây.

Chính vào lúc đó có tiếng gọi như loa phóng thanh từ xa vọng lại:

- Phương Minh Viễn, lại đây cho chú!

Đó đúng là tiếng của Hoàng Triêm.