Mấy tên cảnh sát đi theo Dương Hải Đông, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn Dương Hải Đông, chỉ có thể xông đến phía trước. Trần Trung và Võ Hưng Quốc cũng không phản kháng, để bọn họ còng tay mình lại. Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, người phụ nữ trung niên bị đánh cũng bị còng tay lại, nhìn dáng vẻ của bọn họ, nếu không phải cổ tay của đứa bé bảy tám tuổi quá nhỏ, không có cái cồng tay vừa, thì bọn họ đến đứa trẻ cũng không tha.
Đám người xung quanh lập tức ồ lên, Vương Lý ngẩng đầu đứng dậy, cao giọng nói:
-Các vị mau đi đi, những người này ẩu đả với khách nước ngoài, đã trái với pháp luật, tất nhiên sẽ chịu sự xét xử thích đáng của luật pháp. Đám đông lập tức nhao nhao lên, những người đã từng trải qua mười năm chiến tranh, làm sao có thể dễ dàng tin vào sự xét xử thích đáng của luật pháp.
Vương Lý hơi sợ, lập tức trợn mắt nói:
--Mau giải tán đi, nếu không, tôi sẽ bắt mọi người lại vì tôi đồng phạm đấy.
Mọi người không ngừng xôn xao lên. Nhưng ngại uy quyền của Vương Lý , mọi người đều lần lượt tản đi.
Nhìn Trần Trung bị còng tay, mặt Nguyễn Mộng Đắc lộ vẻ tươi cười đắc ý, tiểu tử không phải rất lợi hại sao, lợi hại có thể hơn cơ cấu bạo lực của nước các ông sao? Ha ha, người của các ông dùng đao tự giết các ông, Nguyễn Mộng Đắc cảm thấy chiêu này của mình rất tuyệt, có một chút phong thái của những danh nhân trong sử sách cổ đại Hoa Hạ.
Nguyễn Mộng Đắc đi theo ông mập, đi đến trước mặt Trần Trung, nhếch miệng cười và nói:
-Bây giờ cậu thành thật đi? Đợi ngồi tù đi. tất nhiên, nếu các cậu có thể quỳ xuống lạy ba cái, gọi một tiếng ông nội, thì tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các cậu nữa. Những người có mặt có chút phẫn nộ. Lời của Nguyễn Mộng Đắc , tuy không phải là rõ ràng, nghe có chút không cân đối, nhưng cũng là tiếng phổ thông. Thì ra ông ta có thể nói tiếng Trung Quốc.
-Phi Trần Trung và Võ Hưng Quốc không hẹn mà cùng xì một tiếng khinh miệt, không thèm nói lại.
Mặt Nguyễn Mộng Đắc biến sắc, đánh một cái vào bụng Trần Trung, hai tay Trần Trung tuy bị còng, nhưng muốn đánh trúng anh ta, lại là nằm mơ, chỉ cần nghiêng người, là tránh được.
Nguyễn Mộng Đắc tiến đến đánh vào mặt Trần Trung.
-Dừng tay! Dương Hải Đông hét lên. Nguyễn Mộng Đắc cũng ngoảnh lại làm ngơ, cơ bản không thèm nhìn ông ta, chỉ một lòng công kích Trần Trung.
-Bảo ông ta dừng tay lại! Nếu không tôi sẽ nổ súng. Dương Hải Đông quát Vương Bồ Yến, nói xong liền rút súng từ bên hông ra.
-Dương Hải Đông! Vương Lý lập tức giơ tay giữ tay Dương Hải Đông lại và nói:
-Ông điên rồi! Đây là nhân viên ngoại giao đấy. Kiều Sơn, Vương Bồ Yến cũng sợ đến biến sắc, đều khuyên can Dương Hải Đông.
-Nhân viên ngoại giao có quyền áp đảo pháp luật nước ta sao? Đánh người trước mặt cảnh sát sao? Dương Hải Đông hất tay Vương Lý ra, phẫn nộ nói. Không những thế, ông ta đã nhận ra Trần Trung, tại sao có thể trố mắt nhìn ông ta chịu sự ức hiếp của người XYZ được.
-Dương Hải Đông, tôi chính thức đại diện đảng uỷ của cục tuyên bố, ông tạm thời bị cách chức. Mau giao nộp súng. Vương Lý vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng hô kinh hãi xung quanh. Ông ta quay đầu lại, lập tức kinh hãi trố mắt nhìn hai tay Nguyễn Mộng Đắc bị vặn ngược, toàn bộ cuộn lại giống như con tôm, nằm trên đất, miệng mở to, lại không phát ra tiếng.
Một thanh niên đã đứng trước chỗ Nguyễn Mộng Đắc đang nằm, còn Trần Trung và Võ Hưng Quốc đều đứng cạnh y.
Kẻ đánh người, tất nhiên là Phương Minh Viễn, khi Nguyễn Mộng Đắc cố gắng tấn công Trần Trung, Phương Minh Viễn đột nhiên từ bên cạnh, hung hăng đá Nguyễn Mộng Đắc một cước.
Nguyễn Mộng Đắc cũng đã đắc ý vênh váo, cho rằng lúc này đã có cảnh sát, lại có “Tấm gương” của Trần Trung và Võ Hưng Quốc, sẽ không có người Hoa Hạ nào không thức thời đứng ra, cho nên toàn bộ tinh thần của ông ta đều đặt vào Trần Trung. Ai cũng không ngờ rằng, Phương Minh Viễn sẽ đột ngột xuất hiện bên cạnh, ra tay mạnh như vậy. Tấn công một cái là đã đánh gục người đàn ông đó.
Không đợi đám người của Vương Lý phản ứng lại, Phương Minh Viễn lại đá mạnh vào phần bụng của Nguyễn Mộng Đắc, lần này, Nguyễn Mộng Đắc trợn hai mắt, lập tức ngất xỉu.
-Thực sự không thể không đánh. Phương Minh Viễn đá cho Nguyễn Mộng Đắc nằm ngửa người ra, giẫm lên người ông ta, lạnh lùng cười và nói:
-Tôi tưởng người XYZ có chút bản lĩnh chứ. Võ Hưng Quốc nhếch mép cười, cậu ta biết rằng chỉ trách hai chân Phương Minh Viễn quá khoẻ.
Đừng nói là Nguyễn Mộng Đắc, chính cậu ta và Trần Trung cũng không thể chống đỡ nổi, e rằng cũng phải nửa ngày mới có thể phục hồi được sức lực.
-Ông Nguyễn! Vương Bồ Yến hét lên chói tai.
-Ông Nguyễn! Vương Lý lập tức tức đỏ mắt. Nguyễn Mộng Đắc bị người ta đánh đến bất tỉnh nhân sự, tình hình bây giờ còn nghiêm trọng hơn lúc trước. Sự việc vừa nãy, còn có thể nói là xảy ra đột ngột, ông ta đã không đến được, bây giờ sự việc diễn ra ngay trước mắt ông ta, Nguyễn Mộng Đắc bị người ta đánh thành ra như vậy, sau này các lãnh đạo truy cứu trách nhiệm, ông ta sẽ phải chịu hết trách nhiệm.
Vương Lý rút súng từ bên hông ra, chĩa vào Phương Minh Viễn hét lên:
-Dừng tay! Nếu không tôi sẽ bắn. Vương Lý chưa nói xong, thì Trần Trung và Võ Hưng Quốc lập tức tiến lên một bước, lấy thân mình che chắn cho Phương Minh Viễn. Cùng lúc đó, Vương Lý chỉ cảm thấy bị một vật cứng dí vào thái dương, tiếp theo là vọng lại tiếng nói lạnh lùng của Dương Hải Đông:
-Chính uỷ Vương, hạ súng xuống. Nếu không tôi sẽ nổ súng. Những cảnh sát có mặt đều ngạc nhiên ngẩn người ra, họ chắc chắn không ngờ rằng, với tư cách là hai vị cảnh sát chức vụ cao nhất ở đây, không ngờ có thể xảy ra sự việc như thế này.
Vương Lý nghiến răng nghiến lợi nói:
-Dương Hải Đông, ông điên rồi. Ông ta dù thế nào cũng không hiểu nổi, tại sao Dương Hải Đông có thể to gan như thế, chĩa súng về phía mình.
-Tôi điên hay không, không liên quan đến ông, tôi đếm đến ba, nếu ông vẫn không bỏ súng xuống, thì đừng trách tôi... Lời nói của Dương Hải Đông rất bình tĩnh, họng súng chĩa vào thái dương của Vương Lý cũng rất chắc chắn, nhưng như thế này, sức uy hiếp với Vương Lý lớn hơn. Vương Lý biết rằng, tài bắn súng của Dương Hải Đông , khá nổi tiếng ở quận Li Sơn, hơn nữa khoảng cách gần như thế này, bóp cò súng, thì cũng chắc chắn trúng.
-Một Dương Hải Đông điềm tĩnh nói.
Mặt Vương Lý nhăn nhó, nhưng tay vẫn giữ chắc súng.
Những cảnh sát đi theo Vương Lý tiến lại gần, có người hét lên:
-Phó cục trưởng Dương, mọi nười đều là đồng chí, có việc gì thì từ từ rồi nói. Kiều Sơn đang sợ hãi cũng run run nói:
-Phó cục trưởng Dương, ông đừng làm chuyện ngốc nghếch. -Hai. Dương Hải Đông làm ngơ trước lời kêu gọi đầu hàng của người khác.
-Các người hạ súng xuống hết đi. Chúng tôi là cảnh sát của cục cảnh sát văn phòng tỉnh. Lúc này lại có bốn người xông vào, chắn giữa Vương Lý và Phương Minh Viễn. Người dẫn đầu giơ ra giấy chứng nhận rồi lớn tiếng nói.
Bốn người này chính là những người do Dương Quân Nghĩa cử đi để ngầm bảo vệ Phương Minh Viễn, một mặt là Dương Quân Nghĩa biết được tính quan trọng của thân phận Trịnh Gia Nghi, để bảo đảm an toàn cho cô ta, ông ta đã phái người âm thầm bảo vệ cũng không phải là quá đáng. Mặt khác, Dương Quân Nghĩa cúng biết rằng, mấy năm nay Phương Minh Viễn không ngừng xung đột với hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây, tuy giúp ông ta thuận lợi nắm văn phòng tỉnh trong tay hơn, nhưng việc này xảy ra nhiều lần, giám đốc sở như ông ta cũng rất mất mặt, nên âm thầm phái người theo sau Phương Minh Viễn.
Nếu sự việc như thế này lại xảy ra, cũng dễ khống chế cục diện, để tránh sự việc phát triển đến mức không thể cứu vãn.
Mấy người bọn họ vẫn đi theo Phương Minh Viễn đến quận Li Sơn, chỉ là khi dừng xe, nán lại một chút, sau đó liền nhìn thấy mọi người tụ tập ở đây. Cũng may họ phát hiện nhóm người của Phương Minh Viễn cũng đang ở trong đám đông.
Tiếp theo họ ở một bên quan sát toàn bộ sự việc, rồi Phương Minh Viễn đánh ngã Nguyễn Mộng Đắc một cách nhanh chóng, Vương Lý giơ súng chĩa vào Phương Minh Viễn, Dương Hải Đông lại chĩa súng vào thái dương Vương Lý. Chuỗi sự việc này làm họ hoa cả mắt, khiến họ nhất thời cũng không phản ứng lại được.
Cũng may bọn họ rất sợ nhưng ý thức được nhiệm vụ của mình lúc này, vội vàng ra mặt.
Cảnh vụ đốc sát, nói đơn giản chính là người giám sát cảnh sát. Việc sử dụng vũ khí và quyền hạn của cảnh sát trong xử lý hoạt động cảnh vụ nghiêm trọng đều chịu sự giám sát của cảnh vụ đốc sát. Có thể nói, tương đương với hiến binh trong quân đội.
Các cảnh sát ở hiện trường lập tức tái mặt. Cảnh vụ đốc sát này có thể ra lệnh cho bọn họ, những người này còn là người của cục cảnh sát giám sát tỉnh. Điều này lập tức đã chọc thủng trời.
Dương Hải Đông lập tức hạ tay xuống, đeo súng lại bên hông, Vương Lý đã sợ đến ngây người, vẫn đang giơ súng, họng súng chĩa thẳng vào bốn người.
Lần này, cả bốn người đều nổi giận, chức trách của họ vốn là cảnh sát giám sát, lại là do giám đốc sở tỉnh Dương Quân Nghĩa phái đến, người đứng đầu cục cảnh sát cấp quận còn chẳng coi ra gì, sau khi làm rõ thân phận của những người này, không ngờ Vương Lý vẫn dám chĩa súng vào bọn họ, thực sự không coi ai ra gì.
Cảnh sát dẫn đầu bốn người giơ giấy chứng nhận ra, trực tiếp giơ giấy chứng nhận và tiến đến phía Vương Lý, ông ta đã đi được nửa chừng, Vương Lý lúc này mới ý thức được mình vẫn chĩa súng vào đối phương, vội vàng hạ súng xuống.
Tuy nhiên lúc này đã muộn.
Cái cười trừ của Vương Lý còn chưa kịp lộ ra, đối phương đã giơ giấy chứng nhận đến trước mặt ông ta, lạnh lùng hỏi:
-Tên họ, chức vụ của ông? Vương Lý chú ý thấy, giấy chứng nhận của đối phương thực sự là của cục cảnh sát giám sát tỉnh, người phía trước tên là Hạ Cường, còn là Phó sở nữa. Trong lòng thực sự không ngừng than khổ, không ngờ lại gặp phải vị cảnh sát tỉnh này.
-Vương Lý. Chính uỷ cục cảnh sát quận Li Sơn thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây. Vương Lý vội vàng kính lễ nái.
-Chính uỷ ư? Hạ Cường thu lại giấy chứng nhận của mình, nhìn Vương Lý vài lần từ trên xuống dưới. Rồi mới lạnh lùng nói:
-Ông không biết quy định sử dụng súng ống trong điều lệ sử dụng vũ khí và cảnh giới của cảnh sát sao? Tại sao tôi đã làm rõ thân phận rồi, mà ông vẫn không thu súng về?