Chương 1140: Quyển 5 Chương Lập Tức Chấp Hành Mệnh Lệnh

Dương Hải Đông, phó cục trưởng cục cảnh sát Li Sơn. Có lẽ người này, rất nhiều người đều sẽ không nhớ ra, khi Phương Minh Viễn vẫn theo học trường con em của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây ở Hải Trang, trường họ đã tổ chức cho mọi người đến du lịch Li Sơn. Lúc đó, bọn lưu manh côn đồ bản địa Li Sơn đã có ý đồ mờ ám tống tiền bọn họ.

Đã bị nhóm người của Phương Minh Viễn bắt quả tang tại chỗ.

Trong đám cảnh sát nhận được tin báo lúc đó có cả Dương Hải Đông, hơn nữa lúc đó Dương Hải Đông còn tốt bụng nhắc nhở bọn họ, bọn lưu manh này đã cấu kết với cảnh sát, rắn chuột một ổ. Sau đó, khi nhóm người Phương Minh Viễn không nhận được sự công bằng khi ở đồn cảnh sát, Dương Hải Đông cũng đã nói mấy câu công bằng cho bọn họ. Tiếp đó, sau khi Triệu Tự An – chủ tịch quận Li Sơn đến đồn cảnh sát, lãnh đạo của Dương Hải Đông đã miễn chức, đề bạt ông ta đảm nhiệm chức đồn trưởng đồn cảnh sát.

Đã từng có mối quan hệ như vậy, Triệu Tự An vẫn đảm nhiệm chức bí thư quận uỷ của quận Li Sơn nhiều năm, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Phương ở quận Li Sơn không ít, Phương Minh Viễn cũng vẫn nhớ lòng tốt lúc đó, nhắc nhở mình về người cảnh sát chính trực, nên thường xuyên chiếu cố, đến lúc này, khi Triệu Tự An rời khỏi Li Sơn đến nhận chức ở Thành phố, Dương Hải Đông đã trở thành cục phó của cục cảnh sát quận rồi.

Tuy vẫn không phải là người có quyền lớn nhất, nhưng chắc chắn lại là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Hơn nữa người trong cục đều biết rằng, Dương Hải Đông do Triệu Tự An đề bạt lên, Triệu Tự An hiện nay đã thăng chức lên đến thành phố, vị trí của Dương Hải Đông trong cục tất nhiên là vững chắc như núi Thái Sơn. Tuy nhiên, do vấn đề tuổi tác, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì trước khi về hưu nhiều nhất ông ta cũng phải lên được đến vị trí cục trưởng, nhưng ai lại dám xem thường ông ta chứ?

Lần này, nhóm người của Phương Minh Viễn quay lại Li Sơn, Dương Quân Nghĩa một mặt phái người bảo vệ, mặt khác cũng thông báo đến cục cảnh sát Li Sơn, Dương Hải Đông tất nhiên đã tự đề cử mình tham gia, đảm nhânh nhiệm vụ này cũng là vì ông ta đường đường là cục phó, có thể xuất hiện nhanh như thế này. Chẳng qua, để tránh một vài phiền toái không cần thiết, Dương Hải Đông cũng không mặc cảnh phục của phó cục trưởng, mà là một bộ cảnh phục của cảnh sát cơ sở.

Về người xuất hiện sau đó, là Kiều Sơn – chủ nhiệm chánh văn phòng chủ tịch quận Li Sơn, là thân tín của Chủ tịch quận Li Sơn - Vương Kiến Quân.

Đoàn đại biểu XYZ thăm tỉnh Tần Tây là lần đầu tiên sau khi quan hệ hai nước trở lại bình thường, cho nên các lãnh đạo tỉnh rất chú ý việc này, Nguyễn Mộng Đắc với tư cách là thành viên chính thức của đoàn đại biểu đến Li Sơn tham quan bảo tàng tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng , tất nhiên cũng đã thông báo với chính quyền quận uỷ quận Li Sơn rồi, cho nên sau khi Kiều Sơn biết Nguyễn Mộng Đắc xảy ra xung đột bên ngoài bảo tàng tượng binh mã bằng đất của Tần Thuỷ Hoàng, thực sự như sấm đánh ngang tai, sợ hãi đến tim gan đều vỡ ra.

Sau khi báo cáo lãnh đạo quận,Kiều Sơn liền đưa theo người nhanh chóng đi một mạch đến đây, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ trên đường nữa.

Ông ta được thông báo trên đường đi rằng, đội cảnh sát do Dương Hải Đông dẫn đầu đã đến hiện trường, trong lòng Kiều Sơn lúc này mới coi là ổn định hai phần nhưng ông ta không ngờ rằng, khi đến hiện trường, đã phát hiện, không ngờ bên gây ra xung đột vẫn giằng co còn Dương Hải Đông vẫn không bắt những điêu dân “Gây rối” đó lại. Cho nên lời nói của ông ta cũng không hề khách khí.

-Kiều Sơn! Không thể bắt người được, phải có chứng cứ xác thực. Rõ ràng là người XYZ này ra tay đánh người dân nước mình trước, còn ra tay với cả đứa bé nữa, còn đối phương chẳng qua là ngăn cản ông ta, cơ bản không ẩu đả với người XYZ này, tôi lấy lí do gì để bắt người ta chứ? Dương Hải Đông tỏ vẻ khinh thường hỏi lại.

Kiều Sơn, năng lực cũng chỉ bình thường nhưng có năng khiếu a dua không ai sánh bằng, cho nên mới trở thành thân tín của Chủ tịch quận Vương Kiến Quân, rồi được đề bạt thẳng lên vị trí chủ nhiệm Chánh văn phòng Chủ tịch quận.

-Tôi mặc kệ ông Nguyễn Mộng Đắc có phải là người ra tay đánh người trước hay không, cũng không cần biết đối phương có đánh để phòng thủ hay không, tiên sinh, tôi chỉ biết ông Nguyễn không hài lòng với việc xảy ra với mình ở Li Sơn. Ông ấy đã nói rồi, muốn kháng nghị lên bộ ngoại giao của nước ta. Đưa kháng nghị đấy. Ông có biết không? Kiều Sơn nén sự giận dữ trong lòng nói

-Đây là sự kiện ngoại giao. Sự kiện ngoại giao ảnh hưởng cực kì lớn. Sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hoà bình khó có được giữa XYZ và nước ta -Chủ nhiệm Kiều, vậy ý của ông là, cho dù sự việc đúng hay sai, cho dù người XYZ này có ra tay đánh người trước hay không, cho dù người dân nước ta có vì ngăn cản ông ta hành hung người ta mới ra tay hay không, thì chúng ta đều phải đứng về phía người XYZ giam người dân của chúng ta lại. Vì người XYZ, có phải là ý này không? Dương Hải Đông cắt ngang lời nói của ông ta.

Kiều Sơn không khỏi có chút xấu hổ, tâm tư của mình đã bị Dương Hải Đông nói trắng ra khiến ông ta mất thể diện.

-Phó cục trưởng Dương, làm sao ông có thể nói như vậy được, tôi cũng là vì muốn tránh xảy ra sự kiện ngoại giao nghiêm trọng, ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, để xúc tiến sự hữu hảo hoà bình của hai nước, giảm bớt sự không hài lòng của trung ương đối với sự không chu toàn của quận, tỉnh , thành phố chúng ta. Ông thân là nhân viên nghiệp vụ của chính quyền, làm việc làm sao có thể theo cảm tính được, cần phải suy nghĩ từ đại cục! Dương Hải Đông tức giận nói.

-Tình hữu hảo hoà bình giữa chúng ta và XYZ, là cuộc chiến tranh mười năm, không phải chúng ta phải nén giận nhượng bộ. Cách làm việc không có nguyên tắc của ông như thế này, chỉ sẽ khiến các chiến sĩ đã hy sinh ở XYZ và biên giới xấu hổ. Họ chết không nhắm mắt. Nếu không phải nghĩ rằng đây là đang ở trước mặt dân chúng, Dương Hải Đông sẽ chỉ vào mặt Kiều Sơn, hỏi ông ta ruốt cuộc có lương tâm hay không, mới có thể nói ra những lời như vậy.

-Ông! Kiều Sơn không khỏi giận tím mặt

-dương hải đông, ông được lắm, vô tổ chức vô kỷ luật, không nhìn đại cục mà làm việc, hậu quả sắp tới, không phải một phó cục trưởng cục cảnh sát cấp quận nhỏ bé như ông có thể gánh vác nổi. Khi tôi đến, đã thông báo với chủ tịch quận, tôi tin rằng các lãnh đạo bây giờ đang đến đây, đến lúc đó, tôi xem ông giải thích với các lãnh đạo như thế nào. -Kiều Sơn, ông không xem đúng sai, một mực thiên vị người XYZ, sẽ gây ra sự bất mãn của quần chúng. Mắt người dân sáng như tuyết. Lãnh đạo trung ương đã từng nói như vậy. Ông xem người dân có mặt ở đây, họ chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối, ông thấy có người nào ủng hộ người XYZ không? Nếu chúng tôi cưỡng ép bắt người, không những khiến quần chúng phẫn nộ, mà quần chúng không tin chính quyền, trách nhiệm này ông có gánh nổi không? Dương Hải Đông lạnh lùng cười và chỉ vào đám người đứng chật kín xung quanh.

Kiều Sơn á khẩu, nhưng ông ta vẫn mạnh miệng nói:

-Chẳng qua là một vài người dân không rõ chân tướng bị một nhóm người có ý đồ cổ động, chỉ cần phó cục trưởng Dương điều cảnh sát đến, bắt tên cầm đầu lại, thì tình hình có gì là không cưỡng chế được? Chẳng lẽ, bọn họ còn muốn tạo phản? -Kiều Sơn! Cuối cùng Dương Hải Đông không kìm nổi sự tức giận, chỉ vào mặt Kiều Sơn nói:

-Người dân không rõ chân tướng ư? Ông đang nói những người ở hiện trường từ lúc sự việc xảy ra cho đến bây giờ sao, chính ông mới là vừa mới xuất hiện, đến người mà diễn biến sự việc cũng không hiểu rõ càng hiểu rõ chân tướng sự việc! Ông nói rằng, những người muốn công bằng cho người dân mình, cũng là người có dụng tâm sao? Họ có dụng tâm gì? Ông nói rõ ra cho tôi biết. -Chủ nhiệm Kiều, các ông còn chần chừ gì nữa Vương Bồ Yến lẳng lặng bước đến:

-Ông Nguyễn đã rất tức giận. Tiếp tục như thế này, tôi cũng không trấn an nổi ông ấy. Nếu ông ấy chính thức kháng nghị lên bộ ngoại giao nước ta, thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo giữa hai nước, trách nhiệm này các ông gánh được sao? -Đồng chí Vương, đồng chí Vương, cô nghe tôi nói đã. Kiều Sơn lập tức cuống hết cả tay chân lên, nói liên tiếp:

-Chúng tôi sẽ lập tức ra lệnh bắt người liên quan tới vụ án. -Tôi từ chối Dương Hải Đông không chút do dự nói.

Kiều Sơn thực sự giận sôi máu lên, hết lần này đến lần khác không có cách nào sai bảo được Dương Hải Đông. Tuy rằng, ông ta là chủ nhiệm Chánh văn phòng Chủ tịch quận, là thân tín của chủ tịch quận, nhưng rốt cuộc vẫn không phải người trong ngành cảnh sát,cấp bậc không cao hơn Dương Hải Đông, muốn ra lệnh cho Dương Hải Đông, chắc chắn là không thực hiện được.

-Dương Hải Đông. Tôi yêu cầu ông lập tức chấp hành mệnh lệnh của chủ nhiệm Kiều. Vài người đi vào từ trong đám đông, người dẫn đầu là một cảnh sát trung niên, tai to mặt lớn, thoạt nhìn đã thấy có chút uy của quan, chính là Vương Lý – chính uỷ của cục cảnh sát quận Li Sơn.

-Chính uỷ Vương, ông đã đến rồi. Tốt quá. Kiều Sơn liền nói liên tiếp như đã có chủ ý từ trước:

-Đây là Dương Hải Đông, làm việc không theo đại cục, vô tổ chức vô kỉ luật, tiếp tục như thế này, tôi chỉ có thể thông báo tình hình ở đây lên chủ tịch quận Vương. Vương Lý vội vàng kéo tay Kiều Sơn lại và nói:

-Chủ nhiệm Kiều, chuyện nhỏ này, cần gì phải kinh động đến chủ tịch quận, chúng tôi ở đây là để xử lý mà. Dứt lời, ông ta quay lại phía Dương Hải Đông nghiêm khắc nói:

-Dương Hải Đông, ông cũng là cảnh sát lâu năm, tại sao đến đạo lí này mà cũng không hiểu. Nếu không phải tôi đến đây, ông còn muốn kháng lệnh đến bao giờ nữa? Để người bạn ngoại quốc xem chuyện cười này đến bao giờ nữa? Ông có còn nhớ kỉ luật tổ chức cảnh sát nữa hay không. Nếu ông còn kháng lệnh, tôi sẽ chính thức đưa ý kiến xử lý hành vi vô tổ chức vô kỉ luật của ông lên đảng uỷ của cục. Tiếng nói của Vương Lý rất dứt khoát.

Dương Hải Đông vẫn lạnh lùng, tên Vương Lý này, cũng là cán bộ Vương Kiến Quân đề bạt lên cuối năm ngoái, nghiệp vụ cảnh sát không tinh thông, nhưng bản lĩnh nâng cao quân điểm cho người ta thì không tồi.

Xưa nay vốn có chút bất hoà với nhóm người của Dương Hải Đông, bây giờ ra mặt, muốn lập uy với Dương Hải Đông sao?

-Chính uỷ Vương, muốn bắt người thì ông bắt được, trái lại muốn tôi bắt cũng được, tất cả những người tham gia vào cuộc xung đột này tôi đều đưa về đồn cảnh sát. Dương Hải Đông lạnh lùng nói.

Vương Lý bị Dương Hải Đông chẹt họng tức quá nhất thời không biết nói gì. Ông ta thẹn quá hoá giận vung tay nói:

-Được, Dương Hải Đông, tôi sẽ nhớ câu này của ông. Chúng ta cứ chờ xem. Dứt lời, Vương Lý cũng không để ý đến Dương Hải Đông, vung tay lên nói với các cảnh sát khác:

-Mau giải tán đám đông, bắt những điêu dân ẩu đả với khách nước ngoài lại cho tôi. Mấy cảnh sát đi theo ông ta lập tức xông vào, những những cảnh sát đi cùng Dương Hải Đông, còn chần chừ một lát, Vương Lý lập tức chỉ vào họ và quát:

-Lập tức chấp hành mệnh lệnh.