Dư Ba trong lòng tính toán rất rõ ràng, đại học Hoa Đông nằm ở khu cục của cục trưởng Lưu Đông Bảo, cấp dưới của Lưu Hải Minh, cũng xem như có quan hệ chính thức với Lưu Hải Minh. Hơn nữa, Lưu Đông Bảo cũng là có thâm niên cao, trước đây kỳ thực phá được vài vụ án lớn, lãnh đạo thành phố ở đó đều lộ vẻ rất coi trọng. Nếu không phải ông ta tính tình không tốt, hơn nữa lúc trước lại từng đắc tội với Dư Hải Minh, nên bị trù dập thì bậy giờ trở thành đương kim Phó cục trưởng thành phố cũng không có gì lạ.
Trương Quan Vĩ tuy là lãnh đạo cục thành phố, nhưng gặp phải cục trưởng khu cục như Lưu Đông Bảo, ông ta muốn làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm! Lưu Đông Bảo ở đây nhiều năm, cùng lắm là trước khi về hưu lên tới chức Phó cục trưởng thành phố là chấm dứt. Mà thâm niên của Lưu Đông Bảo ước chừng so với Trương Quang Vĩ có thể hơn đến mười năm, Trương Quang Vĩ có cơ hội nhiều hơn ông ta, haha… Hơn nữa, Dư Ba tin rằng, Lưu Đông Bảo đến lúc đó nhất định sẽ đứng về phía mình, như vậy, Trương Quang Vĩ muốn đem mấy người đi, cũng không phải dễ. Coi như y không thể thể chỉnh được nhóm người kia, thì cũng có thể đem Trương Quang Bắc đi! - Cậu Dư… việc này…
Thôi Hoàn khó xử nói.
- Thôi Hoàn, có muốn tôi mời cha tôi và bác Lưu Đông Bảo cùng nhau gọi điện thoại, mời ông phê duyệt không?
Cơn tức của Dư Ba không đè nén được, Thôi Hoàn này, con mẹ nó đúng là không thức thời gì cả! Sau này nhất định phải cho y đến khu vực xa xôi!
- Tôi sẽ đi chuẩn bị!
Thôi Hoàn cũng hiểu được, mục đích của Dư Ba tuy rằng không trong sạch, nhưng cũng là phù hợp với trình tự xử lý. Loại vụ án hình sự này, ra sở có thể làm công tác xử lý bước đầu, cũng có thể trực tiếp giao cho khu cục xử lý, hoặc nếu khu cục cảm thấy phải xử lý từ cục, cũng có thể đưa lên. Lấy quan hệ của Dư Hải Minh và Lưu Đông Bảo ra nói. Chính mình nếu khó dễ không làm, trái lại mới là không hợp tình hợp lý.
Trương Quang Vĩ dĩ nhiên là nhân vật không thể đắc tội, Dư Hải Minh và Lưu Đông Bảo cũng là nhân vật không thể đắc tội! Huống hồ Lưu Đông Bảo là người lãnh đạo y trực tiếp - Phương Minh Viễn, bọn họ, bọn họ như vậy là muốn làm gì?
Lưu Vũ Yến hạ giọng run rẩy nói. Cô chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trong lòng rất sợ hãi.
- Không có gì đâu, chị!
Phương Minh Viễn nhẹ giọng an ủi, trong lòng thầm cười khẩy, sát khí nổi lên.
Khi Dư Ba vừa mới vào, hắn vẫn chưa nhận ra, do cánh cửa ngăn nên có nhiều chỗ hắn nghe không được, nhưng có bảy tám câu Phương Minh Viễn nghe rõ, liền ý thức được, người này chính là tên Dư Ba người lúc trước xui khiến gây sự với Lưu Dũng, sau lại sử dụng lực lượng cảnh sát đối phó với Lưu Dũng. - Đây chính là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui vào!
Phương Minh Viễn thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước Dư Ba vì vị trí tiên phong làm mẫu huấn luyện quân sự mà xui khiến người gây chuyện với Lưu Dũng, sau đó đưa tới cảnh sát, muốn thông qua thủ đoạn ấy loại trừ Lưu Dũng đi. Lúc ấy Phương Minh Viễn cũng đã chạm tới điểm mấu chốt. Nếu không phải vì lúc ấy đang yên vui nên bọn họ không mở miệng, với lại bọn Phương Minh Viễn không có trong tay chứng cứ chứng minh kẻ chủ mưu là Dư Ba, cho nên sự tình lúc ấy mới tạm lắng xuống.
Sau đó Phương Minh Viễn chạy ngược chạy xuôi, không để ý đến y, mà Dư Ba sau chuyện đó, cũng không gây chuyện với Lưu Dũng nữa.
Không thể ngờ rằng, hôm nay y lại chủ động xuất hiện, lại vẫn đứng về phía Trương Quang Bắc kia!
- Chị phải tin tôi, gây sức ép cho bọn họ, càng nhiều càng tốt!
Phương Minh Viễn hạ giọng nói.
- Tôi biết rồi!
Lưu Vũ Yến tuy rằng mặt mày tái nhợt, nhưng trong tiếng nói cũng lộ vẻ kiên định.
Dưới sự chỉ huy của Thôi Hoàn, Trương Quang Bắc nhanh chóng được thả ra, cùng với Trương Minh, vừa thấy mặt Kỷ Vận, Trương Quang Bắc này nước mắt liền tuôn ào ào như sông, làm người ta phải nghi ngờ phải chăng y là nữ giả nam trang. - Ba, mẹ, cuối cùng mọi người tới rồi!
Trương Quang Bắc giống như mấy cô gái nhỏ ôm lấy Kỷ Vận, tuy rằng y cao hơn cả cái đầu.
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, còn không mau cảm ơn cậu Dư, nếu không có cậu ấy, con bây giờ vẫn còn ở trong kia!
Kỷ Vận hai mắt đỏ lên vỗ vỗ bờ vai của y nói.
- Có gì thì để nói sau, bây giờ đi mau thôi, đến khu cục.
Dư Ba vội vàng ngắt lời nói. Nếu như để Trương Quang Vĩ đến, như thế thì đúng là trở thành trò cười.
Thôi Hoàn bố trí hai xe cảnh sát, Trương Minh và Kỷ Vận đều có xe, Dư Ba cũng tự mình lái xe tới, thế nên chỉ có bốn người Phương Minh Viễn bị áp lên xe cảnh sát, trên tay còn mang theo còng. Trương Quang Bắc không mang theo gì ngồi xuống cùng với ba mẹ.
Thôi Hoàn không đi theo, Dư Ba cũng chướng mắt ông ta. Ông ta thần sắc ảm đạm đứng ở trước cửa, thật lâu không nói gì, những người trong đồn cũng không dám đến nói chuyện.
Đoàn xe vừa đi được năm phút, một chiếc xe cảnh sát hú còi lập tức chạy vào, Trương Quang Vĩ vẻ mặt lo lắng nhảy xuống xe. Thôi Hoàn khẩn trương tiếp đón:
- Cục trưởng Trương, tôi chính là Thôi Hoàn.
- Anh chính là Thôi Hoàn? Ừ, cậu Phương ở đâu? Vừa đi vừa nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì?
Trương Quang Vĩ kéo cánh tay Thôi Hoàn nói.
- Cục trưởng Trương, cậu Phương bọn họ đã không còn ở đây.
Thôi Hoàn khẩn trương đem mọi chuyện kể lại cho Trương Quang Vĩ.
- Cái gì? Con của Phó cục trưởng Dư Hải Minh đem bọn họ đưa tới khu cục nào chứ?
Hai hàng lông mày của Trương Quang Vĩ lập tức nhếch lên, đây rõ ràng là không nể mặt, biết rõ Phương Minh Viễn là người của mình, không ngờ lại ra tay như vậy! - Thôi Hoàn, được rồi, chào anh!
Trương Quang Vĩ vung tay, sải bước ra khỏi sở, Thôi Hoàn vội vàng cúi đầu đi theo.
Không quá mười phút, Trương Quang Vĩ chạy vọt ra nhảy lên xe của mình:
- Đi, mau đi! Đi tới quận!
Lúc này, cục trưởng cục cảnh sát Lưu Đông Bảo cũng đang cầm một đầu điện thoại, mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Hiện giờ đã là mười giờ năm mươi tối, Lưu Đông Bảo bận rộn cả ngày, vừa mới nằm xuống giường đã ngủ ngay. Lúc này Trương Quang Vĩ đột nhiên gọi điện thoại tới, mây mù dày đặc, vừa thông suốt nói, nội dung chính khiến ông ta chý ý chính là không được tin lời nói của Dư Ba để chính mình và cục thành phố rước lấy tai họa! Sau đó chưa đợi ông ta hỏi rõ, đã gác điện thoại.
Dư Ba, tên này ông ta dĩ nhiên không cảm thấy xa lạ, chẳng phải con trai của Phó cục trưởng sao, chính mình đã nhìn nó lớn lên, nó còn gọi mình là bác. Trương Quang Vĩ và Dư Ba lại xảy ra mâu thuẫn gì rồi? Lưu Đông Bảo cau mày, là cấp dưới của Dư Hải Minh, ông ta cùng với Trương Quang Vĩ dĩ nhiên không chung đường. Nhưng Trương Quang Vĩ dù sao cũng là lãnh đạo cục thành phố, lại cảnh cáo ông ta sẽ gây cho cục phiền phức, cuộc điện thoại này ông ta tất nhiên cũng không thể khinh thường. - Có chuyện gì vậy?
Vợ ông ngồi bên cạnh sấy tóc, nghiêng đầu hỏi:
- Có phải trong cục lại có chuyện không?
- Không phải chuyện trong cục, Trương Quang Vĩ gọi điện thoại, nói xong không hiểu gì cả. Hình như có liên quan đến tên nhóc Dư Ba.
Lưu Đông Bảo ngồi thẳng người lại.
- Có liên quan đến Dư Ba? Trương Quang Vĩ này cũng thật quá đáng, Dư Ba với hắn có phải đồng lứa đâu, gặp mặt thế nào cũng gọi hắn một tiếng chú Trương, hắn như thế không phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Vợ Lưu Đông Bảo cũng có thể nói là nhìn Dư Ba lớn lên, nếu không vì con gái mình lớn hơn Dư Ba bốn năm tuổi, bà còn muốn hai nhà kết thông gia, nên đương nhiên đứng về phía Dư Ba. - Ừm, như vậy cũng có lý, nhưng cũng không đơn giản như vậy!
Lưu Đông Bảo giơ tay rút ra điếu thuốc Trung Hoa, tiện tay đốt. Chuyện này thật là kỳ quái. Trương Quang Vĩ không phải đồ ngốc, mình trước giờ rõ ràng là đứng về phía Dư Hải Minh, mà Dư Minh lại là con của Dư Hải Minh, mình không tin nó, chẳng lẽ lại tin Trương Quang Vĩ sao?
Hơn nữa, Dư Ba hôm nay không nghe nói gì, tin này từ đâu mà đến?
Ông ta đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại vang lên, cuộc điện thoại này là từ nhân viên trong cục, báo cáo với ông ta vừa rồi Trương Quang Vĩ từ đại học Hoa Đông gọi điện thoại, nói rằng ông ấy sẽ lập tức đến khu cục, yêu cầu trước khi ông ấy đến, đối với những người mà Dư Ba mang đến, một ngón tay cũng không được động tới!
Lưu Đông Bảo choáng váng, tin tức này rất kinh ngạc, không ngờ Dư Ba dám mang người của đại học Hoa Đông đi, lại còn kinh động Trương Quang Vĩ đuổi theo đến khu cục. Dư Ba mang ai đi chứ? Không ngờ lại khiến Trương Quang Vĩ phản ứng mạnh như vậy?
Lưu Đông Bảo buông điện thoại, liền mặc quần áo vào, vợ ông thắc mắc:
- Giờ này rồi, ông còn muốn đi đâu?
- Về cục xem thử tên nhóc Dư ba có thể gây ra chuyện gì? Trương Quang Vĩ từ cục thành phố chạy đến đại học Hoa Đông, lại từ nơi đó đuổi đến khu cục. Tôi ở đấy không yên tâm được, phải đi xem sao!
Lưu Đông Bảo nói.
- Có nên báo cho cục trưởng Dư một tiếng? Xảy ra chuyện gì, ông ấy cũng có chuẩn bị trước.
Nghe vợ nhắc, Lưu Đông Bảo mới vỗ trán, phải rồi, chuyện lớn như vậy, quả thật phải báo cho Dư Hải Minh một tiếng. Mặc dù đã muộn rồi, nhưng với quan hệ nhiều năm giữa hai người, lại là chuyện Dư Ba, cũng không có gì quá đáng.
Trong lúc Lưu Đông Bảo báo cho Dư Hải Minh biết chuyện, Trương Quang Vĩ đang đứng ở cửa khu cục cảnh sát, vội vã đi tới đi lui! Miệng không ngừng chửi thề.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến ngài đến tận đây?
Lưu Đông Bảo vội vàng cười nói.
- Ngài đứng ở cửa làm gì, lạnh như thế, có gì vào trong rồi nói!
- Nói cái gì mà nói! Lưu Đông Bảo, Dư Ba bọn họ chạy đi đâu rồi?
Nhìn thấy Lưu Đông Bảo, Trương Quang Vĩ liền bước tới, lớn tiếng nói.