Chương 1087: Quyển 5 Chương Nhúng Tay Vào

Trương Quang Bắc khi biết được mẹ mình và Phương Minh Viễn xảy ra xích mích, hơn nữa còn không được thuận lợi, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử, đột nhiên nhớ tới Dư Ba, lúc này y cũng không cần giữ thể diện gì nữa, nhanh chóng được ra khỏi sở cảnh sát mới là cần thiết.

Dư Ba sau khi nghe điện thoại cũng không hỏi gì nhiều về sự việc, đối với y mà nói thì việc này chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện tương tự như vậy, y cũng đã làm nhiều lần rồi.

Một người nhỏ bé ở trong sở nhìn thấy y liền đã tỏ vẻ cung kính khúm núm. Cho nên, sau khi nghe điện thoại y đã trực tiếp đi tới sở cảnh sát.

Tuy nhiên khi nhìn thấy ông bà Trương Minh đã ở đó, Dư Ba còn có chút kinh ngạc, cha mẹ Trương Quang Bắc tới quá nhanh hả? Có phải là Trương Quang Bắc không tin vào năng lực của mình hay không? Trong lòng không hài lòng nhưng trước mặt cũng không biểu lộ gì.

-Cháu là Dư Ba, cũng là sinh viên đại học Hoa Đông. Ba của cháu là phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Dư Hải Minh. Dư Ba nói.

-Cháu là con của cục trưởng Dư? Trương Minh lập tức vui vẻ nói. Dư Hải Minh, chính là phó cục trưởng kỳ cựu, rất có hi vọng sẽ tiếp nhận chức vụ cục trưởng cục cảnh sát. Con mình không biết từ lúc nào có quen biết với con trai của người này? Xem ra quan hệ của tụi nó cũng không tệ lắm, không ngờ có thể mời được nó đến đây cứu giúp.

-Cháu Dư, cháu hãy nhanh nhanh cứu Quang Bắc đi. Bọn họ vu cáo hãm hại Quang Bắc cưỡng gian phụ nữ, còn động thủ đánh người. Kỷ Vận cầm tay Dư Ba cầu xin.

Dư Ba hơi run một chút, quay đầu liếc nhìn Thôi Hoàn một cái, y còn chưa biết Trương Quang Bắc bị bắt vào đây là vì chuyện gì. Tuy nhiên, khi nhìn Lưu Vũ Yến, nếu nói là cô gái này thì cũng không có gì là kỳ quái. Tuy nhiên tên tiểu tử này cũng quá ngu xuẩn, loại chuyện này lại còn làm cho người ta bắt được. Không ngờ còn bị người ta báo cảnh sát. Nếu việc cưỡng gian phụ nữ thì có muốn giải quyết cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu chính mình ép Thôi Hoàn thả người, sẽ làm lớn chuyện, đối với mình hay với ba đều là phiền toái.

Thôi Hoàn khẩn trương gật đầu nói:

- Cậu Dư, Trương Quang Bắc là kẽ khả nghi cưỡng gian chưa đạt, hiện đang ở dưới lầu làm biên bản. Tôi đã…

-Cưỡng gian chưa đạt ư? Dư Ba trong lòng thở phào một cái, nếu là chưa đạt thì chính là không có làm được việc, đối với cưỡng gian căn bản là khác nhau, sự việc này có thể xử lý tốt rồi.

-Thôi Hoàn, bọn họ chính là người tố cáo? Dư Ba căn bản là không nghe Thôi Hoàn nói, trực tiếp hỏi.

-Đúng vậy, bọn họ chính là người báo án, nữ sinh kia là người bị hại. Thôi Hoàn gật đầu nói.

- Cậu Dư, chuyện này đã…

-Được rồi, được rồi! Dư Ba không kiên nhẫn khoát tay nói:

-Không phải là cưỡng gian chưa đạt sao, cũng không phải là chưa thực hiện được sao. Chú Trương chúng ta nói chuyện một chút. Dư Ba kéo vợ chồng Trương Minh qua một bên nói:

- Chú Trương, nếu thực sự là cưỡng gian chưa đạt, nếu thành án thì Quang Bắc chính là phải chịu trách nhiệm hình sự. Tôi cũng không thể thay cậu ta nói chuyện được.

Kỷ Vận lập tức nóng nảy nói:

- Cháu Dư à, Quang Bắc không phải người như vậy, Ba của nó tốt xấu gì cũng là cán bộ, tôi lại hàng năm cho nó nhiều tiền tiêu vặt, nhà của chúng ta hoàn cảnh tốt như vậy chẳng lẽ không tìm được phụ nữ, làm sao có khả năng cưỡng gian. Bọn họ chính là vu cáo hãm hại Quang Bắc.

Dư Ba trong lòng bĩu môi, thế giới này to lớn không thiếu những chuyện lạ, đừng nói Trương Quang Bắc mới chỉ là học sinh, y còn biết ở Thượng Hải không hề ít cán bộ, nào là chơi gái, chơi đùa với bạn gái của thuộc hạ, còn nhiều hơn nữa.

-Mặc kệ bọn họ có phải là vu cáo hãm hại Quang Bắc, hiện tại quan trọng nhất là, chúng ta đem chuyện này dừng lại. Không thể để ảnh hưởng đến bài vở của Quang Bắc, càn không thể để ảnh hưởng đến con đường làm quan của chú Trương. Chú thấy đúng không? Theo cháu thấy không bằng bỏ tiền mua rủi ro, trước cho bọn họ một ít ưu đãi để họ bỏ qua chuyện này. Dù sao bọn họ cũng là sinh viên đại học Hoa Đông, chạy trời không khỏi nắng sau này chú Trương còn không có cách gì chỉnh đốn bọn họ sao? Đến lúc đó, bọn họ nhận được bao nhiêu ưu đãi ưu đãi sẽ bắt chúng nôn ra bằng hết. Dư Ba khuyên nhủ.

Trương Minh thở dài một hơi nói:

- Chúng ta cũng đã nghỉ tới, nhưng những người này nhất định không chịu bỏ qua.

- Mẹ của Quang Bắc đã đề nghị cho bọn họ mỗi người hai trăm ngàn tệ, nhưng bọn họ vẫn không chịu.

-Mỗi người hai trăm ngàn tệ. Dư Ba cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cộng tất cả lại chính là tám trăm ngàn tệ. Nữ nhân này đúng là có năng lực. Tuy nhiên càng làm cho y giật mình chính là bọn Phương Minh Viễn còn cự tuyệt. Con mẹ nó, đừng nói là cưỡng gian, tám trăm ngàn tệ, con nhỏ này làm bằng vàng sao? Ngay cả trinh nữ, cũng có thể mua hàng trăm đêm. Nhà họ Trương này thực sự là rất giàu.

-Cô đây nuôi dưỡng chiều chuộng Quang Bắc từ nhỏ chưa từng phải vào cục cảnh sát. Bà mẹ này quả thực cũng rất sốt ruột, lo lắng nó phải chịu khổ. Haizzz. Lần này coi như là số tiền vất vả nhọc nhằn mấy năm mới có được đã mất toi rồi. Trương Minh thở dài nói. Kỷ Vận ra giá, y nghe còn hoảng sợ. Còn ngầm trách Kỷ Vận lập tức ra giá cao như thế, không phải là đã gợi lên lòng tham của đối phương, cho nên mới nắm chặt không buông.

-Cháu Dư, cháu mau giúp chúng ta, những người này xem ra là cố ý muốn lừa bịp tống tiền nhà chúng ta. Cháu nếu có thể cứu Quang Bắc ra, sau này cô nhất định sẽ có hậu tạ. Kỷ Vận vội vàng nói.

Dư Ba gật gật đầu, tám trăm ngàn tệ, mấy người kia đúng là đồ không biết gì, tưởng cán bộ nhà nước là bàn đồ ăn thịnh soạn chắc. Tuy nhiên y cũng rất mong chờ, tiền bịt miệng có thể bỏ ra tám trăm ngàn, nếu chính mình đưa được Quang Bắc ra khỏi đây, nhà họ Trương sẽ cho mình bao nhiêu đây?

-Tuy nhiên, tôi thấy những người này cũng có chút lai lịch, sở trưởng Thôi đối với bọn họ rất cung kính. Trương Minh nhìn thoáng qua Thôi Hoàn còn đang cầu xin Phương Minh Viễn nói.

-Hả? Dư Ba kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua trên còng tay, khách khí mà còn tặng người ta cả cái còng tay, nếu là không khách khí thì chẳng phải đây là vụ án hình sự lớn rồi sao?

-Còng tay là vì bọn họ vừa nãy còn đánh người, chẳng những đánh tôi, người của công ty tôi mà còn cả chú Trương, cháu xem xem, mặt hắn vẫn còn hung hăng lắm. Nhưng vừa rồi sau khi sinh viên nam và Thôi Hoàn nhắc tới Trương Quang Vĩ, Thôi Hoàn liền tỏ ra bộ dạng như thế. Cháu Dư, cháu có biết Trương Quang Vĩ không? Kỷ Vận vẻ mặt lo lắng nói.

-Trương Quang Vĩ? Dư Ba hơi run một chút, trên mặt lập tức lộ ra một chút dữ tợn cười nói. Hóa ra là người của nó.

Người khác không biết Trương Quang Vĩ chứ mình thì sao không biết, chính là người đã bước trên vai một đồng nghiệp họ Khang của cha mình. Lúc trước Dư Hải Minh mất công sức muốn đưa một vị đồng nghiệp hơn mười năm lên vị trí phó cục trưởng, như vậy địa vị Dư Hải Minh ở cục cảnh sát có thêm quyền lực và tiếng nói, thậm chí có thể sánh ngang với vị trí cục trưởng. Chính là Trương Quang Vĩ làm hỏng chuyện tốt của cha, làm chú Khang tức giận đổ bệnh hết nửa tháng.

Hơn nữa, Trương Quang Vĩ và cha cũng không phải là cùng một phe, lên làm phó cục trưởng đã nhiều lần tranh cãi cùng Dư Hải Minh, đây là kẻ thù gặp nhau thêm tức giận. Có cơ hội hủy hoại thanh danh của Trương Quang Vĩ như vậy, Dư Ba tất nhiên là không thể bỏ qua.

-Chú Trương, cô Kỷ, bọn họ quả thực đánh cô chú? Có người làm chứng và chứng cớ không? Dư Ba cười lạnh nói.

- Chiếu theo luật pháp, cố ý đánh người cũng là phạm tội. Hơn nữa, bọn họ là ở trong sở cảnh sát động thủ, tính chất nghiêm trọng, tội càng thêm nặng. Nếu bây giờ bọn họ biết điều thì cho qua, nhưng nếu không thức thời thì đừng nói là tiền cũng không lấy được mà chính mình còn phải vào tù ngồi nữa.

-Có chứng cứ, người của tôi trên người đều có thương tích, lúc chú Trương bị đánh cũng có vài cảnh sát nhìn thấy. Kỷ Vận hưng phấn nói.

-Thôi Hoàn. Dư Ba lập tức nâng giọng nói.

Đang cầu xin Phương Minh Viễn, Thôi Hoàn xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức chạy tới chỗ mấy người bên Dư Ba cười nói:

- Cậu Dư.

-Tôi nghe chủ nhiệm Trương và chủ tịch hội đồng quản trị Kỷ nói, bọn họ vừa rồi ở trong sở ngang nhiên đánh người, coi thường pháp luật, hơn nữa còn đánh chủ nhiệm Trương, có việc này sao? Dư Ba vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Thôi Hoàn nhìn Trương Minh và Kỷ Vận, gật đầu nói:

- Có việc này, nhưng…

- Cái gì nhưng mà không thể không được, đánh người thì phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật.

- Pháp luật cũng không có quy định, người tố cáo có quyền tùy ý đánh người khác.

Dư Ba cắt ngang lời y.

Thôi Hoàn tức đến hộc máu, vị này căn bản là không để cho y cơ hội nói chuyện. Mắt thấy Trương Quang Vĩ sẽ đến đây, phía mình trong sở còn tra khảo mấy người Phương Minh Viễn, đến lúc đó làm sao giải thích với Trương Quang Vĩ.

-Cậu Dư. Tôi và cậu nói chuyện này… Thôi Hoàn cũng có chút nóng nảy, lớn tiếng nói.

-Không có gì để nói, Thôi Hoàn, ông thân là nhân viên cảnh sát, chẳng nhẽ đạo lý đơn giản là mọi người đều công bằng trước pháp luậtmà ông cũng không hiểu sao? Có muốn tôi gọi điện thoại cho cha tôi, kêu ông ấy hạ mệnh lệnh cho ông không. Dư Ba xem bộ dạng ra sức từ chối của y lại càng khó chịu, châm chọc nói.

-Cậu Dư, không phải tôi… trời ơi, phó cục trưởng Trương Quang Vĩ sẽ lập tức tới đây, sự việc này tôi không làm chủ được. Thôi Hoàn vội la lên.

Thôi Hoàn hiện đã mất bình tĩnh, này đại thần đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa, y sao có thể xui xẻo như vậy, phải nhúng tay vào chuyện này.

Dư Ba trong lòng lập tức kinh hoảng, Trương Quang Vĩ tới đây? Vì vài người này sao?

Trương Minh và Kỷ Vận trong lòng cũng cùng một nỗi khiếp sợ.

Dư Ba trong lòng kêu lên không tốt rồi, Trương Quang Vĩ nếu tự mình đến đây, địa vị con ông cháu cha của mình không áp đảo được tình hình. Cho dù là nói như thế nào đi nữa thì Trương Quang Vĩ cũng là phó cục trưởng đồng cấp với cha mình, Thôi Hoàn nghe ai, khỏi cần nói cũng đã rõ. Tới lúc đó, chỉ sợ không phải mình hủy hoại danh dự Trương Quang Vĩ, mà chính là Trương Quang Vĩ hủy hoại thể diện của Dư Ba.

Dư Ba suy nghĩ thay đội thật nhanh đối với Thôi Hoàn nói:

- Đồn trưởng Thôi, tôi cảm thấy chuyện này có liên quan tới ba đứa sinh viên đại học Hoa Đông, lại liên quan đến chủ nhiệm Trương và chủ tịch Kỷ , đã không còn thích hợp để quý đồn phụ trách, phải lập tức giao cho cục khu vực hoặc là cục cảnh sát thành phố. Ông đem Trương Quang Bắc và bọn họ đến cục cảnh sát khu vực đi.