Ông Johnny giật mình theo âm thanh nhìn lại, thấy cách đó không xa một người cao gầy, mặc lễ phục dạ hội màu đen, lộ ra trước ngực một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, một đường rãnh ngực thật sâu cùng với hai cánh tay trắng nõn, vô cùng thu hút, mái tóc vàng sáng lên dưới ngọn đèn vẻ đẹp nữ tính.
Ở phía sau cô ta, là một người đàn ông trung niên. Người này ông Johnny biết, là Robert, xử lý công việc cho hiệp hội vận tải biển Phần Lan.
-Ông Johnny, ông Ollila, cho tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là nữ nam tước Rolls đến từ Anh. Nữ nam tước, vị này là thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Phần Lan Johnny, còn vị này là ngôi sao của Phần Lan chúng tôi, chủ tịch và giám đốc điều hành tập đoàn Nokia, Jorma Ollila! Robert giới thiệu hai bên nói.
- Rất vinh hạnh làm quen với nữ nam tước Rolls!
Tuy rằng, quý tộc nước Anh trong một đất nước có truyền thống không quý tộc như Phần Lan, cũng không thể nào nổi tiểng, nhưng Johnny và Ollila vẫn lễ độ tỏ vẻ hoan nghênh. Dù sao không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, là một đất nước rừng biển, hiệp hội vận tải biển có ảnh hưởng rất lớn, bọn họ cũng muốn nể mặt Robert, nhất là ông Johnny.
Nữ nam tước Ollila dĩ nhiên là người lão luyện giao tiếp, sau khi nói vài câu, liền xưng hô với ông Johnny và Ollila từ “thành viên hội đồng quản trị” và “chủ tịch Ollila” biến thành “Johnny” và “Jorma”.Không thể không thừa nhận, trong giao tiếp, phụ nữ đôi khi dễ dàng nhập cuộc hơn đàn ông, nhất là khi có vài phần nhan sắc, lại còn có địa vị nhất định như thế kia!
Tề Duy Cường trong lòng nói thầm, người phụ nữ này thật biết lựa lúc mà tới, vừa lúc ông Johnny đưa số điện thoại văn phòng đại diện cho mình, bây giờ tờ giấy kia vẫn còn trong tay ông Johnny, khiến ông ta chờ mòn mỏi.
Phương Minh Viễn trong lòng lại cảnh giác, người phụ nữ này tới có chút kỳ lạ, từ cuộc đối thoại giữa họ có thể đoán ra, người phụ nữ này là một vị nữ quý tộc nước Anh, tước vị nam tước, còn người đàn ông bên cạnh cô ta, là người xử lý công việc của hiệp hội vận tải biển Phần Lan, hơn nữa xem ra ý đồ của bọn họ đến đây, chủ yếu là nhằm vào ông Johnny.
Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi dao động, nhớ đến vừa rồi Tề Duy Cường có nói, có một xí nghiệp Ấn Độ đang đàm phán mua hai thuyân hỏng của công ty vận tải biển Phần Lan. Công ty Ấn Độ, chủ nhân chưa chắc là người Ấn Độ! Phải biết rằng, Ấn Độ từng là thuộc địa của Anh nhiều năm, tuy hiện giờ độc lập, nhưng các mặt bị Anh ảnh hưởng cũng không dễ gì loại bỏ. Nước Anh hiện giờ vẫn là nhà đầu tư lớn nhất đối với Ấn Độ.
-Thật không ngờ, chủ nhân của công ty FOSI lại là một vị quý tộc nước Anh. Phương Minh Viễn đột nhiên mở miệng nói.
Nữ nam tước vốn đang chậm rãi nói đột ngột dừng lại, Robert với ánh mắt kinh ngạc cũng quay lại nhìn.
Ông Johnny và Ollila cũng liền hướng ánh mắt kinh ngạc về phía nữ nam tước, tuy rằng không nói, nhưng ai cũng nhìn ra được, trong lòng bọn họ đầy nghi vấn.
Nữ nam tước thoải mái quay đầu lại nói:
- Người trẻ tuổi, cậu dựa vào cái gì mà cho là như vậy?
-Ồ? Vị phu nhân này, chẳng lẽ bà đây đã ngoài năm mươi tuổi rồi sao? Phương Minh Viễn vẻ mặt ngạc nhiên nói.
- Ái chà, bà bảo dưỡng thế nào vậy? Không ngờ bảo dưỡng tốt đến thế?
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nam tước hiện rõ vẻ tức giận, bất kể là người Hoa Hạ hay là người nước ngoài, hiển nhiên đều hy vọng năm nay hai mươi, sang năm mười tám, có thể thanh xuân vĩnh cửu, trẻ mãi không già, cô ta năm nay vừa mới ba mươi, bị người khác cho là hơn bốn mươi, dĩ nhiên là không chấp nhận được. - Người trẻ tuổi, xin lưu ý trước mặt cậu chính là nam tước của đế quốc Anh!
-Ồ? Nữ nam tước Ollila, ý bà là sao? Chẳng lẽ trong giao tiếp nước Anh không thể hỏi tuổi à? Tuổi đối với quý tộc nước Anh giống như số lượng đạn đạo của quý quốc được liệt vào bí mật quốc gia à? Thật là không bình thường, tôi chưa từng nghe qua. Như nữ hoàng Anh và hoàng tử Charles đến giờ cũng đâu giấu tuổi của mình? Ông Johnny, Jorma, xin giải thích cho tôi rõ một ít quy tắc xã giao của châu Âu, chẳng lẽ nam tước nước Anh thì có quyền như vậy à? Phương Minh Viễn không chút khách khí nói.
Lão Johnny và Ollila theo bản năng lắc lắc đầu.
-Người trẻ tuổi, cậu chẳng lẽ không hiểu, giữa nhiều người mà hỏi tuổi phụ nữ trẻ là rất không lễ độ sao? Nữ nam tước trong mắt đã bốc hỏa, người da vàng đáng hận, quả là nói nhăng nói cuội! Lung tung lộn xộn như vậy là thế nào?
-Phụ nữ trẻ tuổi? Hóa ra bà còn tự nhận là phụ nữ trẻ tuổi à? Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói.
- Nghe giọng điệu của bà, tôi còn tưởng bà ngoài năm mươi rồi ấy chứ!
Không khí lập tức chùng xuống, Robert ở bên cạnh thấy tình thế không tốt, vội vàng ngắt lời nói:
- Chủ tịch Ollila, xin hỏi vị tiên sinh này là…?
Ollila lúc này cũng hiểu vì sao Phương Minh Viễn đói chọi gay gắt như vậy, trong lòng cũng bất mãn không ít đối với vị nữ nam tước, Phương Minh Viễn bề ngoài trẻ tuổi, thoạt nhìn không đến hai mươi, nhưng nữ nam tước cũng không phải trưởng giả ngoài năm mươi, lấy tư cách gì dùng lời lẽ cao cao tại thượng với Phương Minh Viễn? Phải biết rằng chính mình và ông Johnny, cùng với Phương Minh Viễn nói chuyện với nhau, tất cả đều bình đẳng tương giao, chẳng lẽ, nữ nam tước này, vì là quý tộc nước Anh mà tài trí hơn người sao?
-Robert, đây là bạn tốt của tôi, cũng là khách của tập đoàn Nokia chúng tôi, người sáng lập tập đoàn Carrefour Hoa Hạ, Phương Minh Viễn! Cậu Phương, vị này là người xử lý công việc của hiệp hội vẩn tải biển Phần Lan, Robert. Tuy là rất bất mãn nữ nam tước, nhưng Ollila cũng không giận cá chém thớt với Robert.
-Ông Robert, rất vinh hạnh được gặp anh! Phương Minh Viễn mỉm cười đưa tay ra.
-Ồ Robert hơi run một chút rồi vội vàng đưa tay ra bắt tay Phương Minh Viễn. Không phải anh ta cố ý thất lễ, mà khi Ollila giới thiệu Phương Minh Viễn, với định ngữ đi cùng kia, khiến cho Robert nhiều kinh nghiệm, cũng cảm thấy chấn động!
Người trẻ tuổi như thế, hắn xem ra chỉ là học sinh trung học, không ngờ có thể được Ollila gọi là bạn tốt như vậy. Khách quý của tập đoàn Nokia, đối tác chủ yếu! Nhất là câu cuối, không ngờ hắn là người sáng lập một tập đoàn! Việc này thật khiến người ta có chút không tin được.
Công ty tập đoàn, không phải công ty nào cũng tùy tiện gọi như thế được, về tài sản, quy mô, đều phải có điệu kiện nhất định. Hơn nữa có thể được Ollila gọi là công ty tập đoàn, đó càng không thể là công ty bình thường được!
Nếu như là người thức thời, nữ nam tước khi nghe Ollila giới thiệu Robert và Phương Minh Viễn, hoặc là đi, hoặc là tìm lối thoát bỏ qua. Nhưng nữ nam tước cứ châm chọc khiêu khích, tỏ vẻ hơn người, hơn nữa lại là một người phụ nữ từ trước đến giớ khinh thường thanh niên da vàng!
-Tập đoàn Carrefour, chưa từng nghe qua, chủ tịch Ollila, khi lựa chọn người hợp tác, các ngài nên suy xét thận trọng, đừng để bị lừa! Nữ nam tước bĩu môi nói.
-Không biết cũng không sao, cũng như nữ nam tước Rolls, trước hôm nay tôi cũng chưa bao giờ biết sự tồn tại của bà! Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
-Tôi nghe nói, châu Âu các người giả quý tộc rất nhiều, còn từng tung ra chiêu bài giả danh gọi là hậu duệ Sa Hoàng đánh hoàng tộc lựa bịp! Ái chà, những người này cũng quá to gan lớn mật, không ngờ ngay cả hoàng tộc cũng dám giả mạo! À, đúng rồi, tôi nhớ rõ quý tộc nước Anh, có phải là công hầu bá tử nam không? Đấu khẩu để xem ai sợ ai.
Phương Minh Viễn vừa nói, vừa liếc mắt đánh giá nữ nam tước, lời này còn có ý, hoàng tộc còn có người dám giả mạo, đây chỉ là một nam tước nhỏ bé, càng không thành vấn đề!
-Cậu! Nữ nam tước lông mi liền dựng thẳng lên, giọng the thé nói.
- Cậu dám hoài nghi thân phận của tôi?
Phương Minh Viễn lạnh lùng cười mặc kệ cô ta.
Robert nháy mắt ra dấu cho nữ nam tước, nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Ollila, tôi nghe nói vài năm trước, Hoa Hạ từng có một xí nghiệp siêu thị từ chối thu mua tập đoàn Carefour và trở thành đối tác của tập đoàn Mỹ Wal-Mart, không biết… Ollila phá lên cười nói:
- Robert, cậu quả là trí nhớ tốt. Không sai, chính là tập đoàn Carrefour. Tuy nhiên lúc đó, bọn họ không phải công ty tập đoàn!
Robert, ông Johnny và nữ nam tước đều biến sắc, tập đoàn Carrefour không nổi tiếng ở châu Âu, nhưng bọn họ đối với tập đoàn Carefour của Pháp và tập đoàn Wal-Mart của Mỹ, không hề xa lạ! Hai xí nghiệp siêu thị lớn của thế giới này, mỗi năm buôn bán lên đến mười tỷ đô la, ở châu Âu châu Mỹ có ảnh hưởng vô cùng to lớn đến doanh nghiệp nhà nước!
Tập đoàn Carrfour vài năm trước có thể từ chối tập đoàn Carefour thu mua, trờ thành đối tác với tập đoàn Mỹ Wal-Mart, điều đó có ý nghĩa gì dĩ nhiên không cấn nói cũng biết!
Mà Phương Minh Viễn là người sáng lập, địa vị trong mắt mọi người, dĩ nhiên cũng nâng lên!
Đối với việc Phương Minh Viễn gay gắt với nữ nam tước vừa rồi, mọi người đều có thể lý giải, Giới thương mại, đều là kẻ mạnh nắm thế! Nữ nam tước vừa không có thực lực áp đảo, còn muốn đè đầu Phương Minh Viễn, chỉ có thể tự rước lấy nhục!
Nữ nam tước phẩy tay áo bỏ đi, Robert vội vàng tạ lỗi với mọi người, đi theo.
Ông Johnny nhìn theo bóng dáng bọn họ, có chút nghĩ ngợi!
Tuy rằng từ đầu đến cuối nữ nam tước không thừa nhận xí nghiệp đóng tài FOSI là của cô ta, nhưng ông Johnny theo phản ứng của cô ta đã xác định được, Phương Minh Viễn không ăn nói bừa bãi. Như vậy việc cô ta tiếp cận mình, mục đích quá rõ ràng!
Tề Duy Cường lúc này nghẹn họng nhìn trân trối, tuy từ đầu đến cuối ông ta không hiểu Phương Minh Viễn bọn họ nói gì, nhưng qua quan sát thái độ cử chỉ các bên, ông ta cũng nhìn ra được, Phương Minh Viễn và vị phu nhân kia đã xảy ra xung đột, mà vị phu nhân kia cuối cùng là kẻ thất bại!
Việc này đối với tinh thần Tề Duy Cường trở thành một chấn động!
Tề Duy Cường biết, trong nước, bất kể là cán bộ hay là thương nhân, khi nhìn thấy người nước ngoài, phần lớn đều nể ba phần, đừng nói là gây sự, ngay cả một chút lời nói nặng cũng không dám nói, sợ chọc giận nước ngoài. Bạn bè, có kháng nghị ngoại giao gì, dáng vẻ không như Phương Minh Viễn, châm chọc đối phương không nhượng bộ, thậm chí còn khiến đối phương bỏ đi! Hơn nữa xem thái độ của Robert và ông Johnny, đối với Phương Minh Viễn dường như trong khiếp sợ còn có vài phần khâm phục, việc này thực sự khiến ông ta cảm thấy chấn động!
Đọi với thân phận của Phương Minh Viễn, Tề Duy Cường trong lòng rất tò mò!
-Quản đốc Tề, người phụ nữ vừa rồi chính là đối thủ cạnh tranh của ông, chủ nhân của xưởng FOSI! Phương Minh Viễn quay lại, mỉm cười nói.
-Ồ? Tề Duy Cường giật mình há to miệng!
-Ông Johnny, chúng ta đừng để chuyện vừa rồi làm hỏng chuyện chính. Người bạn này của tôi, trông cậy vào ông. Phương Minh Viễn cười nói.
Ông Johnny cười ha hả, thuận tay viết lại vài con số trên giấy, đưa cho Tề Duy Cường nói:
-Quản đốc Tề, mặt là số điện thoại di động của tôi. Không biết quản đốc Tề đang ở đâu? Liên hệ thế nào? Nếu đã biết thân phận Phương Minh Viễn không tầm thường, một chút giao tiếp thông thường thế này, ông Johnny dĩ nhiên vô cùng thành thạo.
So với giá trị nghiệp vụ sau này của tập đoàn Nokia, hai thuyền báo hỏng kia có là gì! Chỉ có điều ông ta không rõ người trung niên này và Phương Minh Viễn quan hệ thế nào? Vận tải biển Phần Lan gần hai nằm có bốn năm thuyền phải báo hỏng, nếu những thuyền báo hỏng đó, có thể giữ tình hữu nghị giữa Ollila và Phương Minh Viễn, thì rất đáng giá!
Về phần nữ nam tước Rolls? Ha ha, cô ta là quý tộc Anh, cũng không phải quý tộc Phần Lan, nghiệp vụ của công ty vận tải biển Phần Lan, không đến lượt cô ta vung tay múa chân!
Về phần Robert, ông Johnny tin rằng đến lúc đó anh ta phải rút ra được, mạnh mẽ cứng rắn hơn!
Tề Duy Cường vui sướng tưởng chừng phát điên! Ông Johnny không ngờ ngay cả số điện thoại riêng cũng cho mình, có ý gì thì không nói cũng biết. Tề Duy Cường vội vàng nói số phòng khách sạn của mình cho ông Johnny.
Ollila vẫy tay gọi thư ký, hạ giọng nói vài câu, lát sau, thư ký của ông ta đen đến ba cái hộp, bên trong là mẫu di động Nokia mới nhất, đưa trước mặt Tề Duy Cường.
Phương Minh Viễn gật gật đầu với Ollila, tỏ lòng biết ơn. Tuy rằng ba cái di động này không trị giá bao nhiêu, nhưng thể hiện được thái độ của Ollila. Ông Johnny này, sẽ xem trọng Duy Cường bọn họ một chút! Ngay cả là ở Phần Lan, cũng không có bao nhiêu người được chính tay Ollila tặng di động!