Chương 1030: Quyển 5 Chương Nữ Nam Tước Nước Anh

Người đàn ông da trắng hơi nhíu mày, tuy biết rằng, vị nữ nam tước Rolls này, trong quý tộc nước Anh nổi danh là kỳ thị người da vàng, nhưng ở nơi công chúng mà nói như vậy, khiến anh ta cảm thấy có chút không được tự nhiên. - Nữ nam tước Rolls, nơi này xin người nói chuyện thận trọng!

Phần Lan không phải là quốc gia kỳ thị chủng tộc, tuy rằng, ở đây dĩ nhiên cũng tồn tại chủ nghĩa tối thượng người da trắng, nhưng người công khai phát ngôn kỳ thị chúng tộc, ở Phần Lan chắc chắc không được hoan nghênh. - Hừ! Màu vàng tai họa!

Nữ nam tước Rolls mỉm đôi môi xinh đẹp tức giận.

- Nữ nam tước Rolls, kia chính là ông Ollila mời khách đến đây!

Người đàn ông da trắng không khỏi có chút đề cao trong giọng nói. Ollila hiện giờ tuy không phải là thời khắc đỉnh cao trong lòng người, nhưng hai năm trong tập đoàn Nokia cũng đã được rất nhiều người xem trọng.

Nghe đến Ollila, nữ nam tước Rollsdường như tỉnh táo một chút, cô quay đầu không nhìn Phương Minh Viễn bên kia, cười ha hả nói:

- Robert, rất xin lỗi, vừa rồi tôi thật thất lễ! Mỗi lần nhìn đến người da vàng, tôi lại nhớ đến năm đó ông nội chết ở Myanmar, đều do người da vàng đáng ghét đó, làm hại tôi từ khi sinh ra, không được gặp mặt ông nội. Tuy là, cha tôi kế thừa tước vị này của ông, còn tôi theo cha kế thừa tước vị này. - Mạo muội hỏi một câu, ông nội người là trong thế chiến thứ hai, bị người Nhật sát hại sao?

Robert tò mò hỏi han.

- Không không không, ông ấy ở Myanmar bị dân bản xứ hành hạ đến chết, mặc dù ông ấy đến Myanmar không có ác ý, chỉ là để sưu tầm một vài cổ vật địa phương.

Nữ nam tước Rolls nghiến răng nói.

Robert hiểu được một chút gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút khinh thường. Thu thập cổ vật địa phương, nói trắng ra không phải là đi chiếm đoạt văn vật địa phương sao, người phương Đông đối với chuyện quật mồ là tối kỵ, anh cướp văn vật nhà người ta, đào mộ tổ tông người ta, người ta giết cũng là phản ứng bình thường. Người Anh quả là rất ngang ngạnh, tư duy logic này hoàn toàn có khả năng ký giải.

Người Phần Lan tuy là người da trắng, nhưng trong lịch sử Phần Lan, họ cũng giống như những nước thuộc địa đáng thương, thường xảy ra chiến tranh. Đầu tiên bị Thụy Điển thống trị, sau lại bị Sa Hoàng Nga chiếm lĩnh, sau khi phát sinh cách mạng Nga, Phần Lan mới chính thức độc lập. Nhưng sau khi độc lập, liền xảy ra một cuộc nội chiến ngắn nhưng khắc cốt nghi tâm. Trong thế chiến thứ hai, Phần Lan lại cùng với Liên Xô và Đức phát sinh chiến tranh, sau cùng không thể không nhường đất cho Liên Xô, bồi thường chiến tranh, dè dặt Liên Xô, mãi đến khi Liên Xô giải thể, người Phần Lan lúc này mới xem như sống lại!

Cho nên rất nhiều người Phần Lan đối với những quốc gia thuộc địa trước kia, có thái độ cảm thông. Đối với logic ngang ngược như nữ nam tước Rolls, trong người Phần Lan cũng không có mấy người.

Nữ nam tước Rolls nhấp một ngụm rượu đỏ nói:

- Robert, tôi có việc muốn nhờ anh. Tôi ở Ấn Độ thu mua một xưởng hủy thuyền, mà công ty vận tải Phần Lan trước mắt có hai thuyền báo hỏng cần bán ra, chỉ là bọn họ chào giá rất cao, nếu tính cả phí tổn vận chuyển thuyền về Ấn Độ, thực sự không biết bao nhiêu là tiền!

Robert vẻ mặt bất động, trong lòng đầy bất mãn. Kỳ thật chuyện này y cũng đã nghe nói, công ty vận tải biển Phần Lan báo giá cũng không quá đáng, chẳng qua người này muốn tiếp tục ép giá mà thôi! Hơn nữa Robert còn nghe nói, nữ nam tước Rollskhông biết dùng thủ đoạn gì, khiến cho phụ trách công ty vận tải biển Phần Lan, để cho một xí nghiệp hủy thuyền đến từ Hoa Hạ phải đứng ngoài cửa.

Nhưng trước người phụ nữ này, dù bất mãn Robert cũng không biểu hiện ra. Sau lưng người phụ nữ này còn có không ít thế lực nước Anh, chính mình không nên trở mặt với cô ta. - Nữ nam tước Rolls, ý người là thế nào?

- Chính là muốn phiền anh một chút, tôi nghe nói Robert anh với công ty vận tải biển Phần Lan có không ít nghiệp vụ lui tới, có thể giúp tôi và công ty vận tải biển Phân Lan hòa giải một chút được không, sau này, đối với anh tôi sẽ có hồi báo!

Nữ nam tước Rolls ném một ánh mắt quyến rũ nói.

- Nữ nam tước Rolls, đây hình như là lần thứ tư người nhờ tôi, và hứa hẹn báo đáp rồi đấy?

Robert cười nâng chén rượu lên, tựa lưng vào sô pha nói.

- Chỉ có điều không biết ba lần đầu, nữ nam tước Rollscòn muốn kéo dài đến khi nào?

Khuôn mặt thanh tú của nữ nam tước Rolls đột nhiên trở nên méo mó, thoáng nghiến răng như muốn nói “Đáng ghét!”

Robert giật mình, chính mình dường như cũng không nói gì quá đáng mà? Nữ nam tước Rolls sao lại phản ứng như vậy? Anh ta lúc này mới chú ý, ánh mắt của nữ nam tước ký thực không phải dành cho anh ta, mà là phía sau anh ta. Robert quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngồi cùng bàn với ông Johnny kia, có nhiều người da vàng.

Nữ nam tước Rolls dĩ nhiên nhận ra bọn Tề Duy Cường, chính là ba người da vàng đến từ Hoa Hạ muốn theo công ty vận tải biển Phần Lan mua tàu hỏng, là đối thủ cạnh tranh của mình, cô ta không thể không để ý.

Mà lúc này, Tề Duy Cường bọn họ xuất hiện ở đây, còn ngồi cùng ông Johnny, rõ ràng là sự việc phát triển không như ý muốn của nữ nam tước. Bởi vì cô ta biết, thực ra giá mà công ty vận tải biển Phần Lan đưa ra vốn không cao, chỉ có điều cô ta vừa tiếp nhận xưởng đóng tàu FOSI, các mặt cần tài chính trong xưởng quá nhiều, chiếm phần lớn tài chính, nên cô ta muốn ép giá. Mà Tề Duy Cường bọn họ xuất hiện, rõ ràng là khả năng ép giá của nữ nam tước sẽ thất bại! - Robert, có thể dẫn tôi đến gặp Johnny một chút không?

Nữ nam tước Rolls quyết định thật nhanh nói.

Robert hơi sợ một chút, liền gật đầu nói:

- Đến gặp một chút không thành vấn đề, nhưng… ông ấy hiện đang tiếp khách, có lẽ chúng ta nên đợi sau?

Bây giờ mà đến, quấy rầy người ta nói chuyện, thật là thất lễ.

- Robert, nếu không phải ông ấy đang tiếp khách, tôi cũng không nóng lòng nhờ anh!

Nữ nam tước oán trách nói, lúc nãy tâm tình cô ta đã ổn định lại. Nhưng vừa nghĩ đến việc cạnh tranh kinh doanh với bọn người da vàng mà cô ta khinh thường, trong lòng lại khó chịu. - Nữ nam tước, người chắc chắn muốn làm vậy?

Robert suy nghĩ một lát, hỏi nghiêm túc. Một người nổi tiếng là thù hận và kỳ thị người da vàng, mà bên kia có thể là khách Ollila mời đến, nếu người này phát ngôn bậy bạ, chọc giận đối phương, như vậy chính mình cũng bị liên lụy. Cho nên, đối cới yêu cầu này của nữ nam tước, Robert cũng không muốn làm theo.

Nữ nam tước sao có thể không hiểu ý Robert, mỉm cười nói:

- Robert, anh có thể yên tâm, đây là nơi công cộng, mạc dù tôi chán ghét người da vàng, nhưng sẽ không ở trước mặt mọi người mà thất lễ. Robert, xin anh giúp tôi gặp ông ấy một chút.

Nói đến nước này, Robert cũng biết, tiếp tục ngăn cản nữ nam tước cũng vô ích.

Tề Duy Cường lúc này hai chân đã phát run, ông ta thật không ngờ, Phương Minh Viễn làm nhanh như vậy, mới có chút thời gian, không ngờ đã ngồi cùng với thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Phần Lan. Hơn nữa ngồi bên cạnh, lại là chủ tịch tập đoàn Nokia Ollila!

Đừng nói là trong nước, đối với danh tiếng lớn của Nokia, Tề Duy Cường đã sớm nghe thấy, mấy ngày ở Phần Lan, đại danh Ollila đã nghe đến mòn lỗ tai. Thế mà hiện giờ, Ollila nổi danh lại đang ngồi trước mặt ông ta, mỉm cười.

Người thanh niên Phương Minh Viễn này, hắn có thế lực lớn như vậy sao? Không chỉ có ông ta, ngồi cách đó không xa, kế toán Tần và Lưu Nhạn cũng kích động không kém. Có thể bước vào buổi tiệc dành cho thượng tầng xã hội Phần Lan này, đối với bọn họ mà nói, đúng là chuyến đi này cũng không tệ. - Ông Tề, anh là người ba ngày trước đến Phần Lan, lại còn tìm đến công ty chúng tôi, nhưng người phụ trách việc bán hai thuyền hỏng của công ty chúng tôi không tiếp đón sao? Nhận được tài liệu của các anh, cũng không liên hệ gì à?

Ông Johnny nhíu mày. Làm như vậy là không phù hợp với ích lợi của công ty vận tải biển Phần Lan, người mua càng nhiều, dĩ nhiên lựa chọn của người bán càng lớn. - Là như vậy! Quản đốc Tề bọn họ đã ở Helsinki đợi ba ngày nhưng không có hồi âm, bọn họ không biết hai thuyền báo hỏng của quý công ty đã bán hay chưa. Nếu như đã bán rồi, có phải cũng nên báo cho họ một tiếng, ít nhất họ có thể an tâm về nước, hoặc là đi nơi khác tìm mục tiêu mới.

Tiếng Anh của Tề Duy Cường không thông, nên Phương Minh Viễn và Lâm Dung liền phụ trách phêin dịch cho hai bên.

Ông Johnny biết lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm người phụ trách trong công ty, nên ông tạm thời để việc này sang một bên, cười nói:

- Ông Tề, nếu như vậy, sáng mai từ chín giờ đến mười giờ, mời ông đến công ty vận tải biển Phần Lan, nếu lúc đó vẫn không có người tiếp đón, ông có thể liên hệ trực tiếp với tôi.

Nói xong, ông Johnny lấy giấy bút từ nhân viên phục vụ.

- Đây là số điện thoại văn phòng tôi!

Ông Johnny, không biết tôi có đủ vinh hạnh có số điện thoại của ông không?

Từ bên cạnh truyền đến một tiếng nói nũng nịu.