Chương 1018: Quyển 5 Chương Thiên Hạ Ai Không Biết Nhân Viên Tạm Thời

Lúc này Mạnh Xuân Thanh đã mồ hôi toát như mưa, trong lòng thực sự hối hận muốn đâm vào tường. Sao ông ta lại xui xẻo như thế, một việc quá đơn giản như thế này, đã vào tay mình, làm sao lại khó như thế.

Đầu tiên là gặp hai kẻ không có não, tiếp đến là một chủ nhiệm khoa cứng rắn, cuối cùng không ngờ lại chọc tức hiệu trưởng cũ của đại học kinh tế Hoa Đông.

Sớm biết như thế này, ông ta... ông ta vẫn không thể trốn được, con trai của Phó cục trưởng, ông ta cũng không thể đắc tội được.

Mạnh Xuân Thanh vắt óc nghĩ biện pháp.

-Cựu hiệu trưởng, là thế này, trong sở chúng tôi hôm nay rất bận, nhân sự không đủ, nhận điện thoại là đội viên dân phòng, là người chúng tôi mượn dùng tạm thời, sau khi cậu ta hỏi địa điểm và nguyên nhân sự việc, lại quên hỏi tên người gọi đến. Chúng tôi lúc đó là sợ xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy đến đây. Mạnh Xuân Thanh vẻ mặt như đưa đám nói,

-Nhân viên tạm thời thực sự là làm hỏng việc rồi. Phương Minh Viễn suýt nữa thì phì cười, vốn cách nói nhân viên tạm thời này trước đây đã có rồi.

Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, chủ nhiệm trung tâm tin tức của phòng giáo dục tỉnh Hồ Nam với phát ngôn “ Thu mười ngàn không phải là chuyện lớn” là “nhân viên tạm thời”; người đàn ông có liên quan đến nữ sinh đại học là “nhân viên tạm thời” của bên hậu cần; đồn cảnh sát tra tấn bức cung, đồn cảnh sát hỗ trợ dân phòng đuổi đánh ngườiđều được cho là nhân viên tạm thời, cảnh sát đánh người chạy trốn là nhân viên tạm thời, đến hạng mục lớn được gọi là “xương sống của Hoa Hạ” không ngờ cũng là “nhân viên tạm thời” xây nên lên. Nhân viên tạm thời quả thực là có ở khắp mọi nơi.

Cái danh từ “Nhân viên tạm thời” này lan tràn cả nước một thời gian, thực sự là ở đâu có nguy hiểm thì ở đó có “nhân viên tạm thời” khó trách sau này người ta đều nói, không xảy ra chuyện thì là nhân viên chính thức, xảy ra chuyện rồi thì đều là nhân viên tạm thời.

Bộ ngành quản lý cấp trên có thể dựa vào bốn chữ ên tạm thời” “nhân viên tạm thời”, để xoá bỏ tất cả trách nhiệm, thủ phạm cũng vì bốn chữ “ nhân viên tạm thời” này để gánh vác tất cả trách nhiệm. Đây là kinh nghiệm quản lý tiên tiến của Hoa Hạ. Đến thời sau, nhân dân cả nước đều tổng kết ra kinh nghiệm này.

-Nhân viên của đội dân phòng? Dương Minh Nghĩa nhíu mày, không nói gì nữa. Đội dân phòng không phải cảnh sát chính thức, điều này ai cũng biết. Họ không tiếp nhận sự huấn luyện chính quy, tố chất khá thấp, nghiệp vụ không thuần thục, tác phong không ổn định, nguyên tắc không nắm chắc, đã xảy ra chuyện, cũng là chuyện đương nhiên.

-Nhân viên tạm thời của nhà nước ta vẫn thực là khó khăn, thức ăn là cỏ, vắt ra là sữa, hưởng quyền lợi ít nhất, gánh vác nhiệm vụ quan trọng nhất, cầm đồng lương thấp nhất, không thể hưởng được phúc lợi của nhân viên chính thức, những vừa xảy ra chuyện liền bị đưa ra chịu tội thay. Phương Minh Viễn tràn đầy cảm xúc nói. Tim Mạnh Xuân Thanh lập tức thắt lại một chút.

Dương Minh Nghĩa nhìn Phương Minh Viễn, trên mặt hiện lên một nụ cười.

-Đồn trưởng Mạnh, các ông đến người báo án cũng không thể xác định, các ông làm sao xác định được hắn có báo án giả không? Làm sao ông có thể xác định Lưu Dũng học sinh trường tôi chắc chắn là là cố ý làm bị thương người khác, mà không phải tự vệ? Mạnh Xuân Thanh cứng họng, nhất thời không lên tiếng. Đúng vậy, đến người báo án là ai cũng không biết, làm sao ông ta có thể xác định được Lưu Dũng đã cố ý làm bị thương người khác chứ? Mạnh Xuân Thanh cảm thấy bản thân vừa mới khó khăn trèo ra khỏi một cái hố, chớp mắt lại rơi váo cái hố khác. Cái hố này cũng là cái hố do ông ta cố ý đào ra.

Nhìn bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối của Mạnh Xuân Thanh, trong mắt Dương Minh Nghĩa ánh lên một tia khinh miệt và chán ghét. Ông ta khoát tay nói:

-Đồn trưởng Mạnh đã nói là hiểu lầm, lại không thể xác định được người báo án là ai, cũng không có cách nào xác định được Lưu Dũng học sinh trường tôi đã cố ý làm bị thương người khác, vì thế mời các vị về cho. Mạnh Xuân Thanh há miệng thở dốc, lời nào cũng không thốt ra được, ủ rũ ra về.

Dương Minh Nghĩa lúc này mới ngoảnh đầu nhìn năm người Lạc Thiên, ánh mắt lạnh lùng, khiến mấy nhóm người Lạc Thiên thực sự hổ thẹn.

-Năm người, đều là học sinh lớn của trường, bắt nạt một học sinh mới vào trường, đã đủ để mất mặt rồi, không ngờ còn bị một đánh năm, ha ha, khiến lão già như ta thực sự cũng không biết phải nói gì nữa. Các cậu làm gương cho các học sinh lớp dưới như thế này sao? Năm người Lạc Thiên người nào cũng cuối đầu im lặng.

-Hừ! Thật không biết ở trường đại học của các cậu rốt cuộc đã học thế nào nữa. Dương Minh Nghĩa căm phẫn nói,

-Tiểu Lưu, việc này sẽ giao cho cậu. Lão già tôi cũng không tốn hơi thừa lời với đám người này. Dương Minh Nghĩa vừa nói vừa đi ra ngoài, khi đi đến cửa đột nhiên lại ngoảnh đầu lại nói với Phương Minh Viễn:

-Cậu tên là Phương Minh Viễn? Phương Minh Viễn gật đầu xác nhận, Dương Minh Nghĩa cười lớn nói:

-Tốt lắm, vừa nãy cậu bác bỏ lời nói của tên khốn khiếp kia tôi đều đã nghe thấy, cậu bạn nhỏ rất có ý tứ, sau này không có chuyện gì, có thể đến nhà tôi chơi. Địa chỉ Tiểu Lưu biết đấy. -Cảm ơn thầy hiệu trưởng! Phương Minh Viễn thành tâm thành ý nói.

Mạnh Xuân Thanh có thể nói là vô cùng thảm hại đí ra khỏi toà nhà văn phòng có phòng y tế của trường, hai người đã lên xe, vừa đi chưa bao xa, liền nhìn thấy Dư Ba ngồi ở bên đường.

Mạnh Xuân Thanh vội vàng kêu lên:

-Dừng xe! Xe chầm chậm dừng lại trước mặt Dư Ba, Dư Ba không khỏi bất mãn, sắc mặt trầm xuống. Tên Mạnh Xuân Thanh này chắc là cũng không làm được việc rồi? Ông ta đã bắt Lưu Dũng, vẫn phải báo lại với mình hay sao? Chẳng phải là không đánh đã khai. Dư Ba là thằng ngốc thì cũng có thể hiểu rõ, trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi.

-Dư công tử, tôi đã phụ sự tín nhiệm của cậu rồi, sự việc đã không thành. Mạnh Xuân Thanh ủ rũ nói.

-Sao lại thế? Dư Ba kinh ngạc, cậu ta nhìn xung quanh, liền kéo Mạnh Xuân Thanh và nói,

-Lên xe rồi nói. Dư Ba và Mạnh Xuân Thanh vừa lên xe, Dư Ba liền lệnh cho tài xế tiếp tục đi lái xe đi thẳng, rồi mới hỏi Mạnh Xuân Thanh quá trình của sự việc. Sau khi cậu ta biết được do sự cản trở của Lưu Thiệu và Dương Minh Nghĩa, Mạnh Xuân Thanh không có cách nào đưa Lưu Dũng đi, sắc mặt lập tức trầm xuống.

-Đồn trưởng Mạnh! Dư Ba không hải lòng nói,

-Ngay từ lúc bắt đầu ông đã phải trực tiếp bắt lấy Lưu Dũng rồi đi ngay, không cần phải nhiều lời như thế thì xong rồi. Trong lòng Mạnh Xuân Thanh chửi mắng không ngừng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ khúm núm, không dám có phản bác nửa chữ.

-Tuy nhiên, ông cuối cùng cũng không nói ra ai báo án, tốt lắm. Tôi sẽ ghi nhớ. Dừng xe. Dư Ba vỗ vỗ vai Mạnh Xuân Thanh nói,

-Nhớ kĩ, nhất định phải đứng vững. Chỉ cần bố tôi không có chuyện gì, cho dù là cản trở nhỏ nhất thời cũng không vấn đề gì, sau này tôi sẽ cho người bù lại. Nhưng, nếu ông lắm lời... -Tôi hiểu, tôi hiểu. Mạnh Xuân Thanh gật đầu liên tục nói. Nhìn bóng Dư Ba xuống xe, trong lòng lại dâng lên sự xót xa vô cùng, có vẻ bản thân lần này làm không tốt cũng phải trở thành quân cờ bị vứt bỏ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ngay ngày hôm sau, Mạnh Xuân Thanh liền nghe nói, đại học kinh tế Hoa Đông chính thức biểu thị sự không hài lòng tới cục thành phố về hành vi của mình, rất nhanh chóng ông ta liền bị điều đến đảo Sùng Minh nơi kinh tế không phát triển nhất Thượng Hải làm cảnh sát bình thường.

Về phần nhóm người Lạc Thiên, vì Lạc Thiên rất tức giận, một mực chắc chắn vì xảy ra va chạm với Lưu Dũng, lúc đó cậu ta lại tâm trạng không tốt, mới nhất thời quẫn trí đánh nhau với Lưu Dũng, Phía nhà trường cuối cùng cũng không tra ra kết quả. Chỉ có thể xử phạt hành chính nặng mấy người. Còn về phần Lưu Dũng, tất nhiên là thuộc về phòng vệ chính đáng, không chịu bất kỳ trách nhiệm gì. Trải qua sự việc này, Lưu Dũng trong đám học sinh mới cũng là có thanh danh lớn, rất nhiều người đều biết trong chín học sinh khoá năm có một học sinh mới một mình đánh năm tên học sinh cũ không ngờ còn đánh thắng nữa. Vì thế không ít đoàn thể của các trường còn tìm đến tận cửa, muốn đưa Lưu Dũng vào đoàn thể của mình.

Về phần biểu diễn báo cáo huấn luyện quân sự, người tiên phong, cuối cùng đã rơi vào tay Lưu Dũng. Sau khi Lý Nghĩa Long chính thức nhận lỗi với Lưu Dũng, vì Lưu Thiệu cũng đãnói tốt mấy lời về y với Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn cũng rộng lượng tha cho y.

Tuy sau khi Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ám chỉ biết Dư Ba đứng đằng sau gây rối, nhưng nhất thời không nắm được bằng chứng xác thực, phía nhà trường dừng như không muốn theo đuổi việc này, nên cũng chỉ có thể tạm thời để việc này trong lòng.

Trung tuần tháng chín, thủ tướng Nhật Bản Murayama có chuyến thăm Trung Quốc, đồng thời đến nơi xảy ra sự cố của cầu Lô Câu để tưởng niệm cầu Lô Câu và tham quan nhà lưu niệm kháng chiến của cầu Lô Câu, đây là vị thủ tướng đầu tiên làm như thế sau chiến tranh thế giới thứ hai.

Sau khi tham quan nhà lưu niệm kháng chiến của cầu Lô Câu, Murayama bày tỏ:

-Chiến tranh xâm lược của Nhật Bản trong thế chiến thứ hai, đã gây cho nhân dân Hoa Hạ và các quốc gia Đông Nam Á nhiều tổn thương nghiêm trọng, chính phủ và nhân dân Nhật Bản phải tự kiểm điểm bản thân sâu sắc vì những nỗi thống khổ đã gây ra cho Châu Á. Nhật Bản hy vọng từ nay về sau, thiết lập cơ sở hiểu biết lẫn nhau, quan hệ mới phụ thuộc lẫn nhau với Hoa Hạ và các nước châu Á khác. Chính phủ Nhật Bản trong những năm sau này, sẽ dâng hiến lực lượng của mình vì sự hoà bình và phát triển của chấu Á. Phương Minh Viễn tuy không tham sự nghi thức chào đón, nhưng cũng nhận lời mời của Murayama, đã tiến hành cuộc hội đàm riêng kéo dài hai tiếng đồng hồ với ông ta.

Theo sự tuyên bố của tin tức này, Hoa Hạ trên dười đều cảm thấy vui mừng. Nhưng Phương Minh Viễn lại biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy năm nữa chính phủ Nhật Bản sẽ chuyển về cánh hữu, mà đến lúc đố, các chính trị gia Nhật Bản thăm viếng, sửa chữa sách giáo khoa, việc quyển chủ quyền sẽ lộ ra, quan hệ giữa Nhật Bản và Hoa Hạ sẽ chuyển tiếp đột ngột. Nói cách khác nội các khoá này của Murayama, nên là kỳ cuối của tuần trăng mật trong quan hệ hai nước Nhật Bản và Hoa Hạ.

Nhưng biết cũng chỉ là biết, Phương Minh Viễn cũng không thể thay đổi thế sự, nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian của Murayama, về điểm này, tình cảnh nội các của Murayama hiện nay, có lẽ là tốt hơn trong kiếp trước của Phương Minh Viễn nhiều.

Nhưng việc quan trọng nhất của cậu hiện nay, vẫn là chuẩn bị tiến hành giới thiệu kỹ thuật sản xuất điện thoại di động từ trong tay tập đoàn Nokia.

Vì ngày này, cậu đã đợi rất rất lâu rồi. Với vốn đầu tư của Ollila, cũng đã đến lúc hái rồi.

Đã có kỹ thuật di động của tập đoàn Nokia, thị trường điện thoại của Hoa Hạ lúc đầu, sẽ không hề do công ty điện thoại di dộng nước ngoài hoàn toàn tuỳ ý khai thác, cục diện một tay che trời. Thị trường di động của Hoa Hạ trong tương lai, cũng sớm bước vào thời đại quần hùng tranh đấu.