Chương 1017: Quyển 5 Chương Hiệu Trưởng Cũ Tức Giận

-Chó chết! Mạnh Xuân Thanh thực sự lo lắng, cái mũ này có vẻ không thể đội được, nếu sự việc lan truyền ra ngoài, Mạnh Xuân Thanh nói Thành uỷ thực hiện chế độ tập trung dân chủ là bỏ đi! Cái mũ này của ông ta cuối cùng cũng sẽ bay mất thôi! Không cần lãnh đạo thành uỷ lên tiếng, lãnh đạo cục cảnh sát cũng không tha cho ông ta. Một nhân viên làm việc vì quốc gia, lại công kích chế độ căn bản của quốc gia, đó là hành vi gì? Mạnh Xuân Thanh nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy xương sống như nhũn ra, lạnh đằng sau gáy.

-Viện trưởng Lưu, cảnh sát Thượng Hải các thầy chỉ thế này sao? Sao em lại cảm thấy kém hơn cảnh sát Phụng Nguyên chúng em rồi. Ngoài việc mắng chửi và còng tay mọi người ra, họ còn biết gì nữa? Phương Minh Viễn giang hai tay, mặt thất vọng nói,

-Em nói chuyện luật với ông ta, ông ta nói pháp luật chính là mình, em và ông ta nói đạo lý, ông ta nói em chó chết, như thế làm sao nói chuyện được đây! Trong lòng Lưu Thiệu muốn cười, nhưng cố nén lại, vẫn chặn Mạnh Xuân Thanh lại và nói:

-Đồn trưởng Mạnh, tôi cảnh cáo ông. Nếu ông dám cưỡng chế đưa học sinh đi, sau này hiệu trưởng chắc chắn sẽ nghiêm túc nói chuyện với cục cảnh sát và cục trưởng của các ông. -Mẹ...Ông nói láo, một học sinh nhãi nhép, mà có thể kinh động đến hiệu trưởng sao? Mạnh Xuân Thanh trầm giọng nói,

-Viện trưởng Lưu, tôi tôn trọng ông là giáo sư, nhưng ông còn chặn lại, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa. Cản trở nhân viên cảnh sát chấp hành công vụ là hành vi gì, tôi nghĩ ông làm giáo viên, trong lòng nên hiều rõ. -Đúng vậy, nhân viên chấp pháp chấp hành pháp luật mà lại phạm pháp, tôi nghĩ ông càng hiểu rõ hơn tôi. Hai mắt Lưu Thiệu vẫn nhìn Mạnh Xuân Thanh, lạnh lùng nói,

-Ông có thể nghĩ kĩ, hậu quả của tất cả sự việc ông đều quyết định gánh trách nhiệm? Lưu Thiệu tôi ở đây nói cho ông biết, chỉ cần ông đưa người đi, hiệu trưởng sau này sẽ không tìm cục cảnh sát các ông nói chuyện, Lưu Thiệu tôi lập tức từ chức về nhà dưỡng lão. Không tin thì Mạnh Xuân Thanh ông cứ thử xem. Câu nói này của Lưu Thiệu có lẽ nắm chắc mười phần, không thể nói việc này nguyên là Mạnh Xuân Thanh không có lý, cho dù là ông ta có lý, học sinh tập đoàn Carrefour đề cử, nhập học chưa được mấy ngày, lại bị cảnh sát không có lý do gì đưa đi, hiệu trưởng cũng phải hỏi, nếu không thì không thể giải thích với tập đoàn Carrefour.

Lời nói mạnh mẽ của Lưu Thiệu, cũng thực sự đã doạ được Mạnh Xuân Thanh rồi.

Tuy nhiên, Lưu Thiệu chỉ là phó viện trưởng của học viện kinh tế và quản lý thuộc đại học kinh tế Hoa Đông., chủ nhiệm khoa Thương mại quốc tế, thân phận này đối với Mạnh Xuân Thanh mà nói, tuy cấp bậc cao hơn ông ta, nhưng lại chẳng có quyền gì với ông ta. Cho nên không thèm để ý đến ông ta cũng không sao cả.

Nhưng nếu Lưu Thiệu thực sự vì thế mà từ chức...không không không, Mạnh Xuân Thanh đột nhiên ý thức được rằng vấn đề không phải ở đó, mà là ở chỗ Lưu Thiệu dám nói lời này, thì chắc chắn có cơ sở.

Tuy hiện nay xã hội đều nói, nghiên cứu bom nguyên tử không bằng bán trà trứng, nhưng giáo sư đại học, lại là giáo sư của một đại học danh tiếng, địa vị đó trong xã hội vẫn là rất cao. Lưu Thiệu thân là phó viện trưởng học viện quản lý và kinh tế lâu năm, người khác cũng tuyệt đối không thể bỏ rơi. Ông ta ra sức bảo vệ tiểu tử này như vậy, không chừng...

Trong lòng Mạnh Xuân Thanh không tránh khỏi có chút lo lắng, con cháu nhà quan trong trường đại học danh tiếng, con cháu nhà giàu, điều đó cũng không phải bí mật gì.

Việc Mạnh Xuân Thanh đến đây, tất nhiên là có người báo án, người báo án không phải là ai khác, mà chính là Dư Ba. Dư Ba vốn chỉ là dự định dạy Lưu Dũng một bài học nho nhỏ, để cậu ta không thể giành vị trí tiên phong với mình là được rồi. Nhưng chuyện mấy người Lạc Thiên bị đánh choáng váng và được đưa đến phòng y tế của trường nhạn chóng được truyền ra ngoài, Dư Ba ngoài giật mình, tất nhiên cũng muốn chạy tới hỏi thăm tình hình- năm thằng con trai của đội bóng đá, bị học sinh kém mình ba khoá đánh cho một trận, việc này nghe thấy làm sao mà tin được.

Khi cậu ta tới, vừa may nhóm các cô Lăng Lệ đang ở trong phòng tranh cãi ầm ĩ với bọn Phương Minh Viễn, khi Lưu Thiệu vừa mới bước vào. Lúc đó cửa cũng không đóng chặt, ông ta đứng một bên nghe lén. Càng nghe càng cảm thấy không hợp ý, ý tứ bên ngoài trong lời nói của Lưu Thiệu, dường như là bảo vệ Lưu Dũng. Trong lòng Dư Ba biết không ổn, nếu Lưu Thiệu đứng bên cạnh Lưu Dũng, thì e rằng việc này sẽ có phiền toái. Đến lúc đó, nếu Lạc Thiên không chống đỡ được, khai cậu ta ra, thế thì có thể không những là vấn đề tranh giành vị trí người đứng đầu, mà e rằng còn tổn hại đến thể diện của chính mình nữa.

Cho nên cậu ta gọi điện cho Mạnh Xuân Thanh để báo án, mượn sự việc năm người Lạc Thiên bị đánh, để bắt Lưu Dũng. Chỉ cần có thể bắt Lưu Dũng trong đồn cảnh sát nhận tội đánh người, thì sẽ “dạy dỗ”, lại bị phạt, lại thả ra. Việc cứ tiếp tục như thế là giải quyết xong rồi, nhà trường chắc chắn cũng sẽ không vì một học sinh mới phải đến đồn công an phủ định kết luận đã có, tất nhiên là phải chấp nhận kết quả này. Chuyện này đối với Dư Ba mà nói, thì cũng không phải là chuyện gì khó.

Lưu Thiệu quay đầu về phía máy người Lạc Thiên quát:

-Trong các người ai báo án? Trận tranh cãi này của Lưu Thiệu với Mạnh Xuân Thanh và nhóm người Phương Minh Viễn, đã làm cho đám người Lạc Thiên chết đứng. Bọn họ cũng không nghĩ rằng, một học sinh mới từ nơi khác đến, mà lại dám nói lớn tiếng như vậy với sở trưởng sở cảnh sát, thực sự là tranh cãi sao. Nhưng sự che chở hai người của Lưu Thiệu, càng khiến bọn họ choáng váng, trong lòng mỗi người đều không khỏi thầm nghĩ, hai người này chắc hẳn không phải thân hữu của Lưu Thiệu đấy chứ? Nếu như thế, thì thực sự đã đắc tội với Lưu Thiệu rồi.

Tuy nhiên, bọn họ đều không phải là học sinh của học viện quản lý và kinh tế, nhưng giáo viên của học viện người nào mà không phải gặp mặt nhau, nếu Lưu Thiệu muốn chỉnh họ, vẫn không phải giơ tay.

Triệu Noản buột miệng nói đầu tiên:

-Hiệu trưởng Lưu, không phải em. Bỗng nhiên bị cuốn vào việc này thì cũng đã đủ xui xẻo rồi, nếu lại trêu tức Lưu Thiệu nữa, thì càng không đáng. Những người khác cũng đều lắc đầu, mồm năm miệng mười phủ định .

Lạc Thiên tất nhiên cũng không ngoại lệ, bây giờ cậu ta đã hối hận rồi, sớm biết Lưu Thiệu có thái độ này, cậu ta vừa nãy làm gì phải nhiểu lời, chỉ ra ai là Lưu Dũng chứ. Đây đúng là ăn rồi đi gây chuyện mà.

-Đều không báo án? Lưu Thiệu giọng căm hận nói,

-Các cậu không báo án, thì ông ta đến đây làm gì? Còn nói dối nữa, đến lúc này rồi, không ngờ các cậu vẫn nói dối được. -Viện trưởng Lưu, chúng em tỉnh lại liền ở trong phòng y tế của trường, vốn không đi ra ngoài, làm sao báo án được? Triệu Noản thực sự muốn khóc lên.

-Đồn trưởng Mạnh, án này ai báo vậy? Lưu Thiệu không để ý đến mấy người bọn họ, quay đầu nói với Mạnh Xuân Thanh,

-Các ông ở đó nên có bản ghi chép. Án là do ai báo? Lưu Thiệu nhất định phải tìm ra cái tên muốn làm náo loạn thiên hạ này.

Mạnh Xuân Thanh kinh ngạc nhìn Lưu Thiệu, trong lúc này, khí thế của Lưu Thiệu đã hoàn toàn áp đảo ông ta.

-Chuyện cơ mật, không thể trả lời. Lưu Thiệu tức đến mức không nói được lời nào, người báo án bao giờ cũng phải giữ bí mật vậy?

-Cái gì là cơ mật của cảnh sát? Đến nói cũng không thể nói được? Cửa bất chợt bị ai đó đẩy ra, một ông lão râu tóc bạc trắng chậm rãi đi vào.

-Cựu hiệu trưởng, sao ngài lại đến đây? Lưu Thiệu giật mình kinh hãi, vội vàng đỡ lấy người đó. Người này có lẽ là hiệu trưởng cũ của đại học kinh tế Hoa Đông, Dương Minh Nghĩa. Tuy hiện nay đã chính thức nghỉ hưu , nhưng vẫn thỉnh thoảng lại về trường một lát, thăm nơi ông ta đã làm việc cả một đời.

-Tôi đi dạo qua đây, đúng lúc Tiểu Lư đang gọi điện thoại cho văn phòng trường, nói rằng cục cảnh sát cử người đến bắt học sinh của chúng ta, nên tôi qua đây xem thử. Dương Minh Nghĩa vỗ vỗ Lưu Thiệu nói,

-Tôi vẫn chưa già đến nỗi cần người đỡ đâu. Dương Minh Nghĩa nhìn hai người Mạnh Xuân Thanh, trầm giọng nói:

-Tôi là hiệu trưởng cũ của đại học kinh tế Hoa Đông, nghe nói học sinh trường tôi phạm pháp, cảnh sát muốn bắt cậu ta, tôi muốn nghe xem, học sinh đã phạm lỗi gì? Nội quy nhà trường cũng không thể giải quyết, không ngờ phải dùng đến cảnh sát nữa? Mạnh Xuân Thanh nghĩ, mồm quạ đen Lưu Thiệu này, không ngờ đúng làhiệu trưởng xuất hiện thật. Tuy là hiệu trưởng cũ, nhưng cũng không phải là người mà một đồn trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ như ông ta có thể đối chọi được. Phải biết rằng,đại học kinh tế Hoa Đông giảng dạy mấy chục năm, trong các tầng lớp của Hoa Hạ đều có sinh viên tốt nghiệp từ đại học kinh tế Hoa Đông, đến cả trong các vị lãnh đạo quốc gia cũng có không ít người, gọi người này là có học sinh khắp thiên hạ, có lẽ không có gì là quá cả.

-Ngài ngài... Chào ngài. Mạnh Xuân Thanh giọng run run nói.

-Già mà không chết là làm kẻ trộm, chẳng có gì là tốt cả. Dương Minh Nghĩa thản nhiên nói,

-Đồng chí cảnh sát, hãy nói cho tôi biết, học sinh trường tôi phạm lỗi gì, đến quy định của trường cũng không giải quyết được? Không ngờ còn kinh động đến các ông? Đừng nói với tôi việc gì cơ mật của bên cảnh sát, lão già đã sống ngần này năm, vẫn thực sự lần đầu nghe nói đến, người báo án là ai không ngờ cũng là việc cơ mật? Chẳng lẽ, học sinh này của tôi còn có thể liên quan đến trung ương sao? Lần này thật sự làm Mạnh Xuân Thanh rất khó xử. Một bên là Dư Ba, công tử của cấp trên, không thể đắc tội được, bên kia là hiệu trưởng cũ của đại học kinh tế Hoa Đông, ông ta cũng không thể đắc tội được.

-Không nói sao? Dương Minh Nghĩa nhướng mày nói,

-Tiểu Lưu, tôi nhớ trong số học sinh tốt nghiệp khoảng tám khoá trước của chúng ta có người tên là Điền Lập Quốc, hình như là được cử đến cục cảnh sát Thượng Hải, cậu gọi điện thoại kiểm tra xem, rồi nói tôi có việc muốn nhờ cậu ta tư vấn. Điền Lập Quốc? Hai chân Mạnh Xuân Thanh mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi xuống, đó có lẽ là trưởng thanh tra của cục cảnh sát Thượng Hải, chính là người phụ trách về kỷ luật của cảnh sát, nói rõ ra thì chính là “Hiến binh” trong hệ thống cảnh sát, nếu bản thân rơi vào tay ông ta, thì có lẽ chắc chắn sẽ bị bắt ngay. Phó cục trưởng Dư cũng không thể bảo vệ cho mình.

-Hiệu trưởng, hiệu trưởng, đây là một hiểu lầm. Một hiểu lầm. Mạnh Xuân Thanh liên tục kêu lên.

-Hiểu lầm cái gì? Dương Minh Nghĩa sầm mặt nói,

-Việc này vẫn có thể hiểu lầm sao? Cục cảnh sát các ông đã giải quyết như thế nào? Các ông đã hiểu lầm cũng không sao cả, danh dự của học sinh của chúng tôi lại bị tổn hại. Sự việc này cần phải nói rõ ràng cho tôi. Dương Minh Nghĩa đã sống vài chục năm có thể hiểu quá rõ cách thức trong đó, chỉ cần hôm này để ông ta đưa người đi, ko những sự việc ko được trả lời thích đáng, mà chỉ cần bên bắt người ko có được một lời đính chính rõ ràng thì e rằng sau này thanh danh của Lưu Dũng sẽ bị mất hết, những người không hiểu chuyện sẽ đều nói rằng Lưu Dũng đã từng bị bắt!.

Đặc biệt là giống tình huống hôm nay, thế thì lại càng phải như thế.

Trị không được ngươi, cũng làm cho người chết.