❋ 019. Thẩm án
Đồ Vân đi ra khỏi tửu quán, chính diện nhìn thấy Kỳ Quan đang ngồi ở trên xe ngựa, biểu tình cao ngạo lẫn khinh thường.
Nàng liền minh bạch, nguyên lai là có quý nhân tương trợ, khó trách nhóm người này tới kịp lúc như vậy.
Trong lòng âm thầm mừng một hồi, gương mặt tươi cười nghênh đón, “Đa tạ tiểu ca Kỳ Quan đến hỗ trợ.”
“Hừ, nếu không phải công tử nhà ta phân phó, ta mới lười đến xem ngươi sống chết như nào, một mình cũng dám đến một chỗ đám tạp nham, đúng là không biết lượng sức.”
Đồ Vân cười cười, “Vậy mời ngươi trở về nói cho Lý công tử, đám người này ta muốn mượn dùng hai ngày, chờ xong việc nhất định tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.”
Kỳ Quan không trả lời nàng, hai tay vung cương ngựa, “Lộc cộc” rời đi.
Đồ Vân dẫn người tiến vào hầm rượu Ân gia, hai rương nha phiến còn nguyên bị nâng về huyện nha.
Trong thành bá tánh chỉ biết Huyện thái gia đập phá tửu quán Ân gia, lại không biết vì sao, trong một đêm, dư luận xôn xao, các loại phỏng đoán lan truyền nhanh chóng.
Mặc kệ trong thành đồn đãi vớ vẩn như thế nào, Đồ Vân đều không để ý, xong khi làm xong việc liền hồi huyện nha lăn ra ngủ một thật dài, tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Ánh nắng tươi sáng, Tống Liên mang theo nhi nữ tạm thời ở tại huyện nha đang ở quét tước sân, sàn sạt vang lên thật dễ nghe.
Tất Tiểu Bảo có đồng bọn mới, mỗi ngày đều tới huyện nha chăm chỉ, mang theo đệ đệ muội muội đi khoe khoang.
Hắn ngửi nhìn đồ ăn hầm một lúc, lại ngửi mùi đậu tương một chút, cuối cùng còn vớt ra hai con thỏ, đưa cho bọn nhỏ mỗi người ôm một con.
Nữ nhi Tống Liên tên là Táo Nhi, mới 6 tuổi, con thỏ giảo hoạt vừa được nàng ôm liền vùng vẫy ở trong lòng ngực rồi chạy đi.
Tất Tiểu Bảo thấy vậy liền chạy nhanh đem cửa đóng lại, ba hài tử ở trong sân truy bắt con thỏ.
Nghe được trong viện ồn ào nhốn nháo, Đồ Vân mặc quần áo ra cửa, một cái khom lưng cúi đầu bóng người chiếu thẳng mặt.
“Ta đi”, Đồ Vân định giơ chân lên đá, lúc sau thấy rõ là ai, lại cứng họng thu chân, “Tất tiên sinh, ngươi sáng sớm ra là muốn hù chết ai a?”
“Đại nhân, ngài bắt Ân công tử, sẽ chọc giận Ân lão gia.”
“Hắn giận liền giận đi.” Hiện tại mạng nhỏ Ân Thi Lang đang ở trong tay nàng, Ân Thang còn dám cho nàng xem mặt lạnh? “Đúng rồi, Ân Thi Lang bị nhốt ở nơi nào?”
“Bẩm đại nhân, nhà tù lâu năm thiếu tu sửa, căn bản giam giữ không được người, thuộc hạ tự chủ trương, đem Ân công tử cùng gia đinh đều nhốt ở phòng nuôi thỏ.”
“Ta đi xem.”
Tiếng cười non nớt của bọn nhỏ quanh quẩn ở huyện nha, Tống Liên há mồm muốn ngăn lại, nhưng hài tử chạy trốn quá hưng phấn, căn bản nghe không rõ tiếng nàng nói chuyện.
Đồ Vân nói: “Không sao, cứ để bọn nhỏ chạy đi, huyện nha nghèo thì nghèo, nhưng sân đủ lớn.”
“Tạ đại nhân, ngài có đói bụng không, ta nấu ít cháo ở trong nồi.”
“Người vừa dứt lời, ta liền cảm thấy đói bụng.”
Tống Liên lập tức buông chổi, “Kia đại nhân đến trong phòng chờ, ta đây liền đi lấy.”
Đồ Vân đáp ứng một tiếng liền trở về phòng, Tất Lương cuống quít vòng đến trước người Đồ Vân, “Đại nhân, không phải nói muốn nhìn Ân công tử sao?”
Nàng có lệ xua tay. “Từ từ đi, ăn cơm quan trọng hơn.”
Tất Lương vội theo sau, “ Ân công tử từ ngày hôm qua vẫn chưa được ăn cơm, nếu không chúng ta cũng đưa cho hắn một chút?”
Đồ Vân ngồi ở trên ghế đẩu, “Vậy không được, bọn họ người quá nhiều, ta lại không phải tài chủ.”
“Vậy chỉ đưa cho Ân công tử thôi?” Tất Lương nhỏ giọng kiến nghị.
“Này dựa vào cái gì, đại lao huyện nha còn phân đắt rẻ sang hèn sao?”
“Chính là...”
Tất Lương lời nói chưa nói xong, Tống Liên đã cháo bưng tới, Đồ Vân bê chén lên uống, cánh tay bị thương từng trận phát đau, chỉ có thể buông bát xuống dùng cái muỗng múc.
Gạo kê nấu đến mềm mại, nhiệt độ thích hợp, từng ngụm đưa đến trong miệng, căn bản dừng không được.
Tất Lương thấy Huyện thái gia ăn cực kì ngon miệng, quay đầu hỏi Tống Liên: “Trong nồi còn có sao?”
“Còn có, đại nhân uống xong ta lại đi lấy thêm.”
“Không.. Ta là nói còn cháo dư thừa sao? Cấp nam phòng cũng đưa một chút.”
Tống Liên vừa nghe là đem cho Ân Thi Lang, lập tức không nói gì.
“Tất tiên sinh, làm người đừng quá giống cẩu.” Đồ Vân buồn bực nói: “ Ân gia rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì, mà khiến cho ngươi muốn làm trâu làm ngựa như vậy.”
“Đại nhân oan uổng, chuyện này tuyệt đối không có.”
“Không có liền câm miệng, Ân Thi Lang bắt cha của hai đứa nhỏ kia ngươi còn không rõ ràng sao, còn dám kêu Tống Liên đem cháo cho hắn uống, hắn cũng xứng?” Đồ Vân lại nói: “Hơn nữa, nếu hắn đói sẽ tự biết tìm đồ ăn, không phải trong đó có thỏ sao.”
Tống Liên lo lắng nói: “Đại nhân, nam nhân của ta có thể trở về sao?”
Đồ Vân uống xong một chén cháo, thân mình ấm áp, “Yên tâm, hắn không nói liền đem lột sạch đồ đi dạo phố.”
Luận biện pháp trị người cũng không có nhiều lắm, chính là loại người ăn chơi trác táng coi trọng mặt mũi còn hơn cả mạng này, ném hắn đến đám người, đừng nói đến hắn, mặt mũi cha hắn cũng không chịu nổi đâu.
Đồ Vân ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi, sau đó Tất Lương liền đi vào, thay đổi biện pháp thúc giục nàng đi nam phòng xem Ân Thi Lang.
Nàng bị ồn ào đến không có biện pháp, chỉ có thể liếc nhìn vài lần tượng trưng, kết quả trực tiếp cười ra tiếng.
Mấy gia đinh dựa người vào góc tường, Ân Thi Lang cưỡi ở trên vai gia đinh, sắc mặt kinh sợ mà nhìn đám thỏ chạy loạn đầy trên mặt đất.
“Bên kia, mau đuổi đi, đừng để đám súc sinh này tới gần ta.”
Gia đinh nghe vậy liền vội vàng đuổi theo lũ thỏ, kết quả đám thỏ lập tức chạy tán loạn, lại chạy hướng về phía Ân Thi Lang.
Ân Thi Lang tức giận, “Mấy tên ngu xuẩn này, ta bảo các ngươi đuổi chúng đến lồng sắt bên kia.”
~EditbyMinhNgoc.~
Vì để nuôi đám thỏ, trước khi mùa đông đến, cửa sổ đã bị Tất Lương dùng tấm ván gỗ đóng đinh, chỉ có một chỗ dùng làm khe nhỏ hở ra để bớt ám mùi tiện thể có thể thấy rõ bên trong.
Thấy tiếng cười của Đồ Vân vọng vào, Ân Thi Lang tức giận nổi trận lôi đình, “Ngươi tên cẩu quan này, mau thả ta ra ngoài, nếu để cha ta biết nhất định sẽ không tha ngươi.”
Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, tên ăn chơi trác táng này đầu óc đều là cỏ sao?
“Không thể tưởng được Ân công tử thế nhưng lại sợ hãi con thỏ.”
Bị nói trúng mặt Ân Thi Lang xấu hổ đỏ bừng, “Ngươi quản được sao? Mau thả ta đi ra ngoài.”
Nói xong, thân thể hắn lắc lư, gia đinh chịu đựng có chút đứng không đứng vững chân.
Ân Thi Lang hoảng sợ nổi giận quát, một thân phú quý hoa y giờ phút này cũng không cứu nổi mặt mũi, giống như bản thân hiện giờ, chật vật bất kham.
“Đừng có gấp, nửa canh giờ nữa liền thả ngươi ra.”
“Thật sự?” Ân Thi Lang hai mắt kinh hỉ, thiếu chút nữa muốn khóc , dùng tay áo bụm mặt, bả vai trừu run xuống
Phản ứng này thật là làm Đồ Vân ngoài ý muốn, không nghĩ tới tên ăn chơi trác táng này lại không chịu nổi một kích, làm gì còn thấy dáng vẻ hùng hổ hôm qua, kêu đánh kêu giết.
“Tốt mã giẻ cùi, đẹp chứ không xài được.”
Sau nửa canh giờ, Ân Thi Lang thật sự được thả ra, bất quá vẫn chưa ra nha môn, mà là bị áp đến trước công đường.
Có người của Lý Đà Nhan, Đồ Vân mặc một bộ quan bào màu xanh lục ngồi ngay ngắn phía trên, kinh đường mộc một phách, “Uy ~ võ ~” tiếng động vang vọng trong ngoài huyện nha.
Cửa nha môn tập trung đầy bá tánh tụ tập, cảnh tượng xung quanh công đường, khung cửa đều muốn hỏng theo.
So với bọn họ vất vả như vậy, Kỳ Quan trắng trợn táo bạo ngồi ở đầu tường, chung quanh tầm nhìn rộng mở.
“ Ân Thi Lang, ngươi lấy cấm dược bỏ vào rượu, lại tự mình giam bá tánh thôn Nam Ao, thật là to gan lớn mật.”
Ân Thi Lang sắc mặt trắng bệch, quỳ gối nơm nớp lo sợ trước công đường, rũ đầu, không nói một lời.
Bọn gia đinh sau lưng hắn cũng không dám nói lời nào, học chủ tử, im lặng là vàng.
Đây là phản ứng gì? Đồ Vân ghé vào trên bàn nói: “Nha phiến trong hầm rượu đều ở huyện nha, ngươi còn không mau thừa nhận.”
Đôi tay Ân Thi Lang bắt lấy xiêm y, vẫn không đáp.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào bản quan liền không có biện pháp bắt ngươi, ở bổn quốc cảnh nội hậu quả sử dụng cấm dược ngươi khả năng không biết, bản quan tới nói cho ngươi.” Đồ Vân đứng lên, mắt sáng như đuốc, “Hai rương nha phiến đủ ngươi lưu đày mười năm.”
“Ngươi dám” hắn đôi mắt trừng to, “Ân gia chúng ta đã từng cống hiến nhiều cho triều đình, có thể xử lý nhẹ hơn.”
“Xử lý nhẹ? Nguyên lai ngươi đánh chủ ý này.” Đồ Vân cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng lên tiếng lãnh đạm: “Vốn là có thể, bất quá ngươi không ngừng lạm dụng cấm dược, còn tự tiện bắt cóc bá tánh, đe dọa hương dân, còn dẫn người vung tay muốn đánh bản quan, nhiều tội cùng phạt, lưu đày ngươi 20 năm đều không quá.”
Ân Thi Lang vừa nghe tức khắc thân mình xụi lơ, hai mắt ngây ra.
“Thức thời liền nói ra tung tích của đám người Vương Khánh, nếu không, ngươi liền chờ lưu đày đi.”
“Ngươi.. Ngươi đừng mơ hù dọa bản công tử.”
“Nếu biết ta chỉ hù dọa ngươi, vậy còn run lợi hại như vậy?” Đồ Vân cười lạnh: “Nhìn thân thể này của ngươi, đừng nói 20 năm, hai mươi ngày đoán chừng liền chết tha hương.”
Lời này làm đồng tử Ân Thi Lang chấn động, hoảng loạn vô thố mà hô to: “Ta... Muốn gặp cha ta, ta muốn gặp cha ta.”
Ân Thi Lang đứng dậy muốn chạy ra bên ngoài, Đồ Vân hạ lệnh, “Bắt lấy hắn, mười đại bản.”
“Đại nhân không được a.” Tất Lương bỗng nhiên cầm bút đứng ra, “Ngài đánh Ân công tử, liền thật sự chọc giận Ân gia.”
“Hai mươi đại bản!”
“Đừng, thuộc hạ không nhiều lời lắm miệng nữa, mười đại bản liền mười đại bản đi.” Tất Lương xám xịt lui ra.
Ân Thi Lang vừa đến đình viện đã bị bắt trở về, mấy tên tạp dịch tạm thời mạnh mẽ đè anh ta xuống một chiếc ghế dài, ở trước mắt bao người, nghiêm túc đánh vào trên người Ân Thi Lang.
Ân Thi Lang được nuông chiều từ bé, sống trong nhung lụa, đương nhiên không chịu qua đánh đập cùng khuất nhục, ôm ghế dài kêu cha gọi mẹ, nước mắt chảy tới chóp mũi, nhỏ từng giọt trên mặt đất.
“A... Cha mẹ, có người khi dễ hài nhi...”
Nha môn người ngoài người nghẹn họng nhìn trân trối, Kỳ Quan xem đến đại khoái nhân tâm, không nghĩ tới Huyện thái gia thật sự dám đánh Ân gia công tử.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~