Lý Đà Nhan im lặng, hiển nhiên là không tin.
Đồ Vân nói: “Ngươi biết vì sao ngựa đột nhiên kích động không?”
Lý Đà Nhan liếc mắt nhìn qua, Đồ Vân lấy trong vạt áo ra một chiếc phi tiêu: “Ta trộm ba cái, một cái dùng để đối phó A Phong, một cái dùng với ngựa, dư lại một cái.”
Nàng kiêu ngạo nói: “Ngựa sau khi bị kích động thì cần một lúc mới có thể phát điên, ta canh đến lúc đó mới có thể bay về phía cành cây chờ ngươi, chờ đến khi ngựa chạy như điên rồi, ta liền đá ngươi xuống, để ngựa vẫn luôn chạy về phía trước dẫn bọn chúng xuống núi.”
Đồ Vân nói đến hợp tình hợp lý như vậy, Lý Đà Nhan trước mắt không tìm thấy sơ hở liền tin.
“Vàng kia thì sao?”
“Lấy được rồi, vậy mới có thời gian nhân lúc còn sớm chặn đường ngươi, dù sao cũng không thể chạy xa được.”
“Số vàng kia hẳn được bọn chúng cất giấu kỹ lưỡng, huyện thái gia có thể dễ dàng đắc thủ như vậy sao?”
“Đương nhiên không dễ dàng.” Đồ Vân nói: “Ta sờ soạng thạch thất kia mấy ngày cũng chưa tìm được manh mối, mở thế nào cũng không ra.”
“Cho nên?”
Đồ Vân lười biếng đáp: “Đêm qua lúc nghiệm vàng xong, ta trực tiếp đánh xe ngựa về trại. Nhân lúc bọn chúng không đề phòng ném vàng ở ngoài trại rồi, trong kho chỉ là một cái rương rỗng.”
Lý Đà Nhan lắc đầu bật cười, đại khái cũng đoán được diễn biến tiếp theo: “Sau đó ngài nhân lúc dọn rương lại nghĩ cách lấy nốt 500 lượng hoàng kim kia ra.”
“Thông minh!”
Nếu không tìm thấy cơ quan thì chỉ có thể tiếp cận bằng cách này, sau khi thành công liền đem vàng đặt ở bẫy rập bên ngoài sơn trại, sau đó đến đón Lý Đà Nhan.
Chẳng trách vừa rồi hắn nhìn qua áng chừng không dưới 500 lượng hoàng kim, Lý Đà Nhan nói: “Cho nên trong số vàng này còn có 200 lượng hoàng kim của n Thi Lang?”
Nàng gật đầu bỉnh thản đáp: “Chẳng phải đều là tài sản của huyện Lộc Linh sao?”
“So với làm huyện thái gia, ngài ngươc lại càng giống sơn phỉ hơn.” Can đảm cẩn trọng, đứng trước mặt một đám sơn phỉ không hề lộ vẻ khiếp sợ, hơn nữa còn vô cùng thành thạo.
Đồ Vân đắc ý ngẩng đầu, lưng nhỏ thẳng tắp trong gió lạnh.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, bởi vì gió to tuyết lớn, xung quanh tầm mắt như thể bị bao phủ bởi một tấm màng tuyết mỏng, có điều ánh nắng ấm áp phía trước khiến gió lạnh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Trở về huyện Lộc Linh, nhưng không thể đi qua sườn núi Thạch Bi.”
Sườn núi Thạch Bi cách huyện Lộc Linh rất gần, xe ngựa chỉ mất ba canh giờ là có thể vào thành, nhưng hiện tại quá nguy hiểm. Giao dịch của đại đương gia thường xuyên diễn ra ở sườn núi Thạch Bi, dựa vào ưu thế địa hình, bọn họ chắc chắn sẽ đặt rất nhiều bẫy rập.
Nàng đã chịu khổ qua, tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ lần hai.
Lý Đà Nhan liếc mắt đã nhìn ra lo lắng của Đồ Vân, ôm đầu gối dựa vào phía trước cửa xe: “Huyện thái gia không hổ là người tới từ kinh thành.”
“Kinh thành có cái gì tốt mà có thể khiến công tử khen ngợi như thế?” Đồ Vân nghiêng đầu hỏi.
Lý Đà Nhan đột nhiên an tĩnh, cuộn mình trong áo choàng nhung trắng muốt, bộ hỉ bào đỏ tươi chỉ lộ ra một ít cổ áo.
Đồ Vân kéo mũ lên đội cho hắn, Lý Đà Nhan chợt cứng đờ, ánh mắt xẹt qua tia sáng nhu thuận như nước mùa xuân.
Đêm qua lăn từ sườn núi xuống, cả hai người đều không khỏe, đặc biệt là Đồ Vân, trên mặt vẫn còn có vết thương do đao chém để lại, vô cùng chói mắt, hắn luôn để ý.
“Híii….” Đồ Vân ghìm cương ngựa, hỏi hắn: “Ngươi có đói bụng không?”
“Ngài còn trộm đồ ăn?” Lý Đà Nhan kinh ngạc.
“Này đâu tính là trộm.” Đồ Vân lấy từ trong xe ra một chiếc mũ da, bên trong là ít bánh nhân thịt vẫn chưa hoàn toàn hóa đá: “Ngươi thành thân, ta ăn hai cái bánh bột ngô thì đã làm sao?”
Đồ Vân đưa qua, bàn tay giấu trong áo choàng của Lý Đà Nhan cũng vươn tới, chợt phát hiện tay nàng quấn vải đỏ: “Ngài bị thương?”
Đồ Vân nhe hàm răng trắng muốt cắn bánh nhân thịt, vất vả lắm mới gặm được một miếng, lại dùng sức nhai, gật đầu.
Nàng hàm hồ nói: “Xé từ áo choàng của ngươi đó, y phục của ta sợ là không sạch sẽ.”
Đồ Vân nói chuyện không chút để bụng như thế, lại khiến trong lòng Lý Đà Nhan nổi lên gợn sóng. Vị huyện thái gia này tuy rằng thô tục, nhưng mỗi một cử chỉ đều cẩn thận tỉ mỉ, giống như một cái bếp lò, từ từ khiến trái tim hắn ấm áp.
Xe ngựa rời khỏi trại lúc nửa đêm, bởi vì đi chậm, lại đi đường vòng thêm một đườn lớn nên mãi đến hoàng hôn ngày hôm sau mới tới huyện Lộc Linh.
Hai người một thân y phục hỗn độn vừa vào thành đã hấp dẫn sự chú ý của bá tánh, mọi người đều nhịn không được chỉ trỏ.
Đồ Vân vốn lôi thôi lếch thếch không nói, điều khiến người khác khó tin chính là Lý Đà Nhan. Vị công tử ngày thường vốn không dính một hạt bụi trần, giờ phút này dáng vẻ lại trông chật vật.
“Chẳng phải Lý Đà Nhan bị sơn phỉ bắt sao, như thế nào lại bình yên vô sự trở về rồi?”
“Ai mà biết, không lẽ huyện thái gia cứu hắn?”
Xe ngựa dừng lại trong tiếng nghị luận ồn ào của bách tính, còn chưa tới cửa huyện nha, giọng nói ồn ào của Tất Tiểu Bảo đã truyền tới.
Tất Lương vừa nhìn thấy nàng, hai hàng lệ liền lâp tức tuôn rơi: “Đại nhân, ngài cuối cùng cũng trở lại, thuộc hạ còn tưởng ngài…”
“Lời không may mắn thì đừng nói.” Đồ Vân ghìm cương ngựa lại, Tống Liên vậy mà lại chạy từ bên trong huyện nha ra, hai tay trái phải dắt theo một trai, một gái.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Đại nhân, cầu xin ngài cứu nam nhân nhà ta.” Tống Liên cong gối quỳ sụp xuống, hai đứa nhỏ cũng thút thít gạt lệ, khóc đến thương tâm.
Đồ Vân nhảy từ trên xe ngựa xuống, nâng nàng ta dậy: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hôm qua Ân Thi Lang đột nhiên tới thôn bọn ta, bắt hết những nam nhân vận chuyển lương thực đi.”
Đồ Vân vừa nghe thế lập tức nổi giận: “Lá gan Ân Thi Lang này thật lớn, dám trắng trợn vào tận nhà bắt người.”
Cùng lúc đó, Kỳ Quan nhận được tin huyện thái gia trở về, lập tức lên ngựa chạy tới cửa nha môn, hai mắt đẫm lệ nhảy xuống ngựa, quỳ xuống cạnh xe ngựa khóc lóc.
“Chủ tử, ngài làm ta sợ muốn chết.” Kỳ Quan nức nở nói: “Ta đều đã tìm xong người chuẩn bị tới sơn trại cứu ngài.”
“Ta không sao. Ít nhiều nhờ huyện thái gia.” Lý Đà Nhan từ trên xe bước xuống, áo choàng lập tức kéo ra, lộ ra một thân hồng y bên trong.
Kỳ Quan gạt lệ, khó hiểu hỏi: “Chủ tử, ngài thành thân sao?”
“Không có.”
Một bên Tống Liên khóc lóc nói: “Đại nhân, ta thật sự không thể nhờ vả được ai khác, chỉ có thể suốt đêm vào thành tìm ngài.”
“Các ngươi trước tiên cứ chờ ở huyện nha, ta đi một lát sẽ về.”
Đồ Vân dứt lời liền tới Ân gia tính sổ, tên vương bát đản này, thực sự khinh thường vương pháp.
Lý Đà Nhan nhìn cánh tay bị thương của Đồ Vân một lát, suy tư gì đó.
Kỳ Quan nói: “Công tử, chúng ta trở về thôi, Tường thúc cũng rất lo lắng.”
Lỳ Đà Nhan gật đầu, cùng Kỳ Quan trở về.
Tửu quán Ân gia khách khứa ra vào tấp nập, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào.
Đồ Vân đứng trước cửa, tiểu nhị thấy nàng thì hư tình giả ý đón tiếp: “Ai ui, huyện thái gia! Không biết cơn gió nào thổi ngài tới đây?”
“Ân Thi Lang có ở đây không?”
“Công tử nhà ta vừa mới rời đi, không biết ngài tìm ngài ấy có chuyện gì?”
Đồ Vân bước qua ngạch cửa, một tay đóng lại cánh cửa: “Gọi hắn tới, nói ta ở chỗ này chờ hắn.”
“Huyện thái gia, ngài làm gì vậy?” Tiểu nhị yên lặng mở cánh cửa ra: “Trời sắp tối rồi, tửu quán nên đón khách nhân, công tử nhà ta phỏng chừng có việc gấp, không bằng ngài để hôm khác đi?”
Dù sao chính là không muốn tới, qua loa lấy lệ tiếp đón nàng.
Có điều nàng cũng không ngại trở thành kẻ xấu.
Khoảnh khắc tiểu nhị cho rằng đã ứng phó với Đồ Vân xong rồi: “Choang! Choang! Choang!” vài tiếng giòn tan, mấy vò rượu xếp dưới cầu thang đều bị người đá vào, bình rượu vỡ thành nhiều mảnh, rượu chảy lênh láng đầy đất.
Khách nhân trong quán lập tức nhìn lại, tiểu nhị sửng sốt, vội vàng nói: “Huyện thái gia, ngài làm gì vậy?!”
“Không có gì, phóng ít lửa.” Nói rồi Đồ Vân lấy mồi lửa ra, quẹt quẹt vài cái.
Mồi lửa vừa ma sát xong, lập tức nổi lên ánh lửa đỏ rực, khách nhân trong tiệm thấy thế lập tức sợ hãi, ồn ào chạy ra khỏi tửu quán.
Chưa đầy vài khắc, tửu quán đã trống không, chỉ còn lác đác vài cái ghế dựa bị người xô đẩy.
Mùa đông lạnh lẽo, tiểu nhị bị một màn này dọa sợ lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Huyện thái gia bớt giận, tiểu nhân lập tức gọi công tử tới, lập tức gọi!”
Tiểu nhị vội vàng chạy ra cửa, mũi chân vấp đúng ngạch cửa, “Bịch” một cái, lập tức ngã ngửa, đầu như có chục con đom đóm chạy quanh.
Nhưng hắn không dám chậm trễ, lập tức bò dậy, chạy đi tìm Ân Thi Lang.
Ân Thi Lang sau khi nghe chuyện thì nổi giận đùng đùng, dứt khoát mang theo mười mấy gia đinh, mỗi tên cầm một cây gậy đằng đằng sát khi đi tới tửu quán.
Người đi đường bị khí thế này của bọn họ dọa sợ, lập tức chủ động nhường đường, trước tửu quán Ân gia lúc này có một đám người ầm ĩ đứng xem náo nhiệt.
Ân Thi Lang “Phanh” một tiếng, đá văng ván cửa, lớn giọng nói: “Ta xem tên nào lớn mật dám động tới Ân gia!”
Đồ Vân ngồi ở ghế chủ trì, an tĩnh như Thái Sơn, lười nhác nâng mắt liếc hắn: “Ngươi đem nhiều người tới như vậy làm gì? Muốn đánh nhau sao?”
“Đồ Vân, ngươi vô duyên vô cớ phá hỏng sinh kế của ta, hôm nay chúng ta thanh toán một lượt nợ mới lẫn nợ cũ!”
“Được thôi, vừa hay hôm nay ta tới tìm ngươi tính sổ.” Đồ Vân liếc tới vò rượu vỡ ngổn ngang trên mặt đất: “Thuận tiện cẩn thận nhìn xem bên trong rượu này rốt cuộc có gì.”
“Ngươi…” Ân Thi Lang tức giận không thể kìm nổi: “Đừng tưởng ngươi là huyện thái gia thì ta không dám động tới! Người đâu! Đánh cho ta!”
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, gia đinh chần chừ trong giây lát, nhưng cũng chỉ được nháy mắt, đám người lập tức giơ gậy gộc lao lên.
Đồ Vân nghiêng người tránh được, một tay bắt được gậy gộc, một chân tung chưởng đá về phía gia đinh.
Nàng cầm lấy cây gậy, chỉ thẳng về phía Ân Thi Lang: “Dám động thủ với huyện lệnh, tội thêm một bậc.”
“Hừ, ngươi thực sự xem mình là mệnh quan triều đình sao? Ngay cả một tôi tớ cũng không có, ngươi…”
“Ai nói đại nhân chúng ta không có?” Một giọng nam tử đầy khí thế từ ngoài cửa truyền tới.
Ngoài tửu quán, thấp thoáng bóng dáng sáu nam tử to lớn, dáng người cường tráng, so sánh càng khiến đám gia đinh n gia trông thấp bé.
Y phục bọn họ không đồng nhất nhưng mục đích lại giống nhau, chặn đường đám gia đinh, đi tới trước mặt Đồ Vân, chắp tay nói: “Đại nhân, chúng ta đến chậm.”
Đồ Vân có chút khó hiểu, đám người này nàng không thân cũng chả quen bất kỳ ai, có điều xem tình hình trước mắt dường như là bạn, không phải địch.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, ra lệnh: “Bắt Ân Thi Lang lại cho ta.”
Vừa dứt lời, Ân Thi Lang đã bị bao vây, ép đến góc tường. Hắn bực bội nói: “Cẩu quan nhà ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta!”
“Dựa vào cái gì một lát ngươi sẽ biết.” Đồ Vân ra lệnh: “Hai người đem hắn về nha môn, số còn lại theo ta tới hầm rượu Ân gia.”
Ân Thi Lang lập tức sửng sốt, hoảng loạn nói: “Ngươi dám! Một tên tiểu quan bé bằng hạt đậu xanh cũng dám đụng tới ta. Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Ân Thi Lang bị áp giải đi vẫn không ngớt miệng ầm ĩ chửi bới, cho đến khi đám người đi khuất mới không thấy tiếng.