Tháng chín Sài Gòn, thời tiết đỏng đảnh như những cô
gái tuổi đôi mươi, mưa về rồi chợt nắng, khắp sân trường
đầy ắp những chiếc lá vàng rơi, nơi đô thành, khí trời lạnh làm con người ta càng nhích lại gần nhau, làn gió
thanh mát đôi lúc vu vơ thổi qua, càng tô điểm cho thành
phố thêm căng tràn nhựa sống.
“Việt mập, mau chuyền!”
Nghe tiếng hô của người bạn cùng trường, Hoàng Việt sút
bịch một cái, trái banh bay thẳng tới ngực một cậu thiếu
niên to cao, tên này cười khà khà, đón lấy, tiếp đó dẫn
banh hướng về cầu môn bên đội bạn.
“Trung, Kèm nó lại!” Tên đội trưởng đội bạn hú lên, rất
nhanh liền có một thiếu niên khác đến áp sát, cả hai cùng
tỷ đè, tên Trung này thể hình không kém gì mấy so với
người kia, đã vậy kỹ thuật còn nhỉnh hơn một chút, liền
tranh cướp được bóng
“Việt, mau cản!” Một tiếng hô từ xa vang lên, Hoàng Việt
nghe xong, ục à ục ịch chạy tới, những thớ mỡ của hắn
nhấp nhô dưới lớp áo sơ mi, cố gắng canh chuẩn đường
chạy của đối phương, thấy được tên Trung đến gần,
Hoàng Việt hót ha hớt hải, chạy tới ôm chầm hắn lại.
“Cái đêt, thằng này không biết đá banh à!” Tên Trung bị ôm lại thì bối rối, chửi bậy một câu.
“Hắc hắc, chú em bị thẻ đỏ!” Tên đội trưởng phe bạn cũng
chạy lại, vỗ vỗ vai Việt mập mấy cái, đám còn lại cũng cười
rộ lên.
“Việt ơi là Việt, để mày vào thay người đúng là không sáng
suốt mà!” Hoàng Tuấn, bạn thân của Hoàng Việt đảm
nhiệm vai trò tiền đạo lúc này cũng quay về phần sân bên
mình, đấm nhẹ vào bụng Hoàng Việt mấy cái, tuy nói vậy
nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ khá tức cười.
“Ờ ở, sorry sorry, tao đã nói đây là lần đầu tiên tạo đá
banh rồi, tại mày không nghe đó!” Hoàng Việt gãi gãi đầu,
lúc này đám học sinh cũng không còn hứng chơi, cùng
tản ra về, Hoàng Tuấn thì nhìn Hoàng Việt, sau đó cười
nói: “Khát không, mày làm tao thua, hôm nay phải bao tao
chai Sting đó nha, haha!”
“Á ừ, không khát mấy, bao thì bao, nhưng mà sáng mai mày
phải đi học sớm, chỉ tạo bài này, nghĩ mãi không ra!”
“Rồi, ok men, quyết định thế đi!” Nói xong, hai người cùng
nhau ra căng tin, bây giờ đã là hơn năm giờ rưỡi chiều,
như thường lệ, đám học sinh hai lớp 12A3 và 12A4 thường
xuyên hẹn kèo đá banh với nhau, lúc vừa rồi một đứa bạn
có chuyện gấp phải về, Hoàng Tuấn không thể làm gì khác
hơn là bắt tên khán giả thân quen này vào thay thế, kết
quả cũng không ngoài dự đoán của hắn là mấy, thôi thì
chịu thua nhưng được bao chai nước cũng coi như không
Uống phí công sức hắn bỏ ra.dong pin cong sut mall Dula.
Ra căng tin, Hoàng Việt gọi một chai nước lọc cho mình
cùng một chai Sting cho đứa bạn, người sau cười khoái trá
ra vẻ rất đắc ý, sau đó nói: “Tao đùa thôi, cứ để đó tạo trả,
mà nè, bài mày muốn giải là bài nào?”
“Ừ thì cái bài con lắc lò xo trong đề cương thầy phát đó,
ngày mai tao đưa cho!”
“Hắc hắc, thế lần sau còn muốn đá nữa không?” Hoàng
Tuấn cười trêu, đầy ý vị đá đểu.
“Thôi thôi, đếch nha con!” Hoàng Việt cũng khà khà cười,
hai người cùng trò chuyện một chút, sau khi tính tiền thì
cùng ra bãi gửi xe.
“Mai gặp, nhớ tới sớm!” Hoàng Việt lại nhắc đứa bạn.
“Rồi rồi, biết rồi!”
Ngồi lên chiếc xe đạp cũ kỹ, Hoàng Việt nhìn phố phường
nhộn nhịp buổi xế chiều, trong lòng háo hức không thôi.
Thật ra, Hoàng Việt hắn vốn dĩ cũng không phải là người
của thế giới này, trước đây hắn sinh ra trên Địa Cầu, sau
một lần bị sét đánh trên đường đi học về, khi hắn tỉnh dậy
đã thấy mình nằm trong giường bệnh viện, lúc vừa mới
tỉnh lại, mở mắt ra thì hắn thấy được một bác gái trực chờ
bên cạnh, nhìn hắn rất ôn nhu, hắn còn nhớ rất rõ, câu
đầu tiên bác gái ấy nói chính là: “Con tỉnh rồi à, làm mẹ
lắng chết mất!”
Ban đầu Hoàng Việt còn cho rằng mình đang nằm mơ,
nhưng sau khi tự nhéo nhéo má mấy cái, hắn cảm giác
được đau đớn là thật sự khi đó nghĩ lại cảm giác tê dại