Chương 2: Chuyện ở quân đoàn học viên (phần 1)

Vài ngài sau khi được di tản tới tường trong, những người tị nạn được đưa tới khu đất canh tác để đảm bảo nguồn thực phẩm. Tuy nhiên, đúng như diễn biến trong truyện và phim hoạt hình, nó chẳng thể giải quyết nổi vấn đề thực phẩm. Tuy kiếp trước của Eren là người hiện đại nhưng hắn không có làm cán bộ khuyến nông. Hơn nữa, thân phận tên này hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ. Sức mạnh Titan lại không thể đem ra sử dụng tùy tiện. Do đó, hắn cũng đánh đứng ngoài việc này. Cứ như vậy, vào năm tiếp theo, người tị nạn được đem đi “chiếm lại” thành Maria, hay nói đúng hơn là nạp mạng để có đủ nguồn cung lương thực ít ỏi.

HIện tại, Armin đang ngồi khóc cho người thân đã ra đi của nó. Chuyện này cũng dễ hiểu bởi ở độ tuổi này, nếu ở thế giới của hắn thì vẫn đang học trung học cơ sở. Cùng lắm thì nghĩ chuyện làm sao thi vào lớp mười chứ ai nghĩ tới chuyện sống chết như Armin hiện tại.

Cứ như vậy, Eren, Mikasa và Armin đã chọn con đường gia nhập quân đội. Dù sao thì với tình huống hiện tại, Eren cũng chả nghĩ được phương pháp nào hiệu quả hơn. Nên nhớ là lúc này có luật cấm đổi mới công nghệ. Hắn mà phát minh lung tung và bị quân cảnh vệ xử ngay.

Cứ cho là bỏ qua cái luật nhảm nhí đó thì hắn cũng chả biết chế gì. Nếu muốn cướp chính quyền thì cũng cần một đại đội trang bị AK47. Nếu muốn đánh Titan thì cần cỡ pháo 105 ly. Còn muốn chống lại Marley hay cả thế giới thì hắn cần mấy sư đoàn Quân đội nhân dân Việt Nam, trang bị đầy đủ xe tăng, pháo, máy bay phản lực, tàu hộ vệ tên lửa đi kèm. Mấy cái đó thì năng lực của hắn không đủ.

Đó là phần của Quang. Phần của Eren cũng không khá hơn. Năng lực chiến đấu của Tiến Công nói thẳng ra là không yếu cũng không mạnh. Nó dư sức đấm bay Titan bình thường nhưng đụng phải lớp vỏ cứng của Thiết Giáp hay gã Đại Hình khủng lồ thì cũng đành bó tay. Đó còn chưa kể cô nàng Annie, chủ nhân của Titan nữ hình, vô cùng giỏi võ. Mà đám kia chắc cũng đang định gia nhập quân đội rồi. Hiện tại, thằng anh Zeke vẫn chưa tới đảo nên cũng không thể tìm thằng kia để kích hoạt vào Tọa Độ rồi thông não Ymir được.

Do đó, đi theo đúng bộ truyện là ý kiến hay nhất. Con đường này tuy gian khổ nhưng Eren không hề sợ. Phần Eren thật sự không sợ gian khổ. Phần Quang thì đã qua huấn luyện rồi nên hắn cũng không ngại bị huấn luyện thêm lần nữa. Ngoài ra, dựa vào niềm đam mê Attack on Titan, hắn tin mình có thể tìm ra con đường tốt nhất trong mười ba năm tồn tại trên thế giới này. Kể ra thì thời gian đã ngắn đi mấy năm rồi.

Hiện tại, Armin đang đối mặt với một gã đầu hói dáng người cao to cùng đôi mắt nhìn như sư tử. Ông ta chính là Keith Sadies, cưu binh của Trinh Sát Đoàn, người yêu mẹ Eren nhưng lại bị bố Eren phỏng tay trên.

- Này tên kia! – Keith nhìn vào Armin hét lớn.

- Dạ! – Cậu thanh niên tóc vàng cố gắng gằng giọng để tạo vẻ nghiêm túc.

- Ngươi là ai!? – Gã huấn luyện viên hỏi.

- Xuất thân từ Shinganshima. Tên là Armin Alart ạ!

- Vậy à! Cái tên nghe ngu chết mẹ! – Lão Keith nói. – Bố mẹ đặc cho à!

- Là ông tôi đặt cho!

Cuộc tra tấn tinh thần sao đó tiếp tục. Sau khi làm cho Armin sợ toát mồ hôi hột, lão Keith lại quay sang những người khác.

Có thể nói nhiều người sẽ ghét lão Keith cho tới tận khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, trong tất cả cả tổ chức huấn luyện quân sự đều có một gã như lão. Đây là điều bắt buộc để tạo thành một đạo quân. Để chiến đấu, người ta cần những người lính đồng lòng, phối hợp theo kế hoạch chứ không phải là một đám trẻ trâu thích làm gì thì làm. Vì từng qua huấn luyện nên tên này hiểu rõ điều đó.

Lúc này, lão huấn luyện đầu hói đi qua đám người Annine và bỏ qua mà không nói gì khi nhìn ánh mắt của họ. Hiện tại, một phần trong Eren đang rất tức giận vì những kẻ ở kia đã gây ra thảm cảnh mấy năm trước, gián tiếp hại chết mẹ cầu và sẽ gây ra cái chết của rất nhiều người trong tương lại. Tuy nhiên, phần còn lại thì vô cùng bình tĩnh. Là một đặc vụ, bình tĩnh chính là thứ cần thiết. Cho dù gặp kẻ thù giết cả nhà, nếu nhiệm vụ không cho phép thì cũng phải cười đùa với hắn.

“Có ta ở đây thì đừng hòng giở trò”

Eren nghĩ thầm.

- Nay cô kia. Đang làm cái trò gì thể hả!?

Lão Keith hét lớn vào một cô gái tóc nâu buộc thành đuôi ngưa đang ăn khoai tây ngon lành. Đó không ai khác chính là Sasha. Trước thái độ như hổ dữ của lão, nàng vẫn ăn uống ngon lành làm đám học viên xung quanh trợn to mắt nhìn.

- Ta đang nói chuyện với ngươi đó! – Lão kia hét lớn hết cỡ. – Ngươi là ai hả!?

Sau khi nuốt xong khoai tây, Sasha mới lên tiếng:

- Xuất thân từ Doupa ở phía nam Wall Rose, là Sasha Blouse a! – Cô gái nói như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

- Sasha Blouse, ngươi đang cầm cái gì trên phải hả? – Lão Keith nói. Theo tông giọng thì có vẻ như lão đang kiềm nén cảm xúc của mình ở giới hạn lớn nhất có thể.

- Khoai tây hấp ạ! – Cô nàng trả lời với ánh mắt đầy tự tin, vốn không hợp với tình cảnh lúc này chút nào. – Tôi đã lấy một củ trong nhà bếp ạ!

- Ngươi đã ăn trộm nó à? Tại sao vậy? Tại sao lúc này lại ăn khoai tây?

- Nó ngon nhất khi còn nóng. – Sasha bình tĩnh trả lời với ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào gã Keith. – Ăn ngay bây giờ là hợp lý nhất ạ.

Sau một lúc trả lời kết quả của việc này là cô nàng khoa tây bị bắt chạy cho tới khi nào kiệt sức thì thôi.

Bầu trời sau đó chuyển sang màu cam. Mặt trời giống như quả trứng gà chuẩn bị lặn xuống núi. Trong tình hình đó, Sasha vẫn chạy như bình thường.

- Giỏi thế. Đã chạy suốt năm tiếng luôn rồi. – Một người lên tiếng.

- Phản ứng khi bị ông ta chạy tới khi kiệt sức không bằng phản ứng khi bị ông ta cấm không cho ăn nữa. – Một người khác nói.