Chương 1: Trọng sinh rồi!

Quang mở to đôi mắt kinh hoàng, điều đầu tiên hắn không nghĩ đến kiểm tra hoàn cảnh xung quang mà là xờ soạn khắp người. Chỉ cách đây một cái chớp mắt thôi, hắn đã ăn đủ một loạt đạn từ phía đối thủ. Phải nói đến Quang là một đặc vụ quốc gia có nhiệm vụ thâm nhập lên “phương Bắc”. Cái quốc gia phương Bắc to lớn này chưa bao giờ có hảo ý với VN kể từ lịch sử cả ngàn năm cho đến lúc này. Việc thu thập tình báo cũng như động thái quân sự và chính trị của quốc gia xấu xí này luôn là mục tiêu hàng đầu của giới quân sự trong nước. Kể cả khi phải lá mặt lá trái cùng cái cường quốc xấu xa kia thì nhiệm vụ đó cũng không hề gián đoạn.

Quang là một đặc vụ xuất sắc với nhiều chiến công tình báo lợi hại đã đưa về cho tổ quốc. Để làm được điều này hắn đã phải vào vai đủ loại nghề nghiệp để thâm nhập cường quốc phương Bắc trên, từ sinh viên du học, đến thương nhân, công nhân ngay cả người vợ hắn cưới cũng là một nữ nhân quốc gia trên. Mặc dù tình cảm của hắn dành cho cô gái này có thể là một phần nào đó thật lòng nhưng nghĩa vụ quốc gia vẫn bày ra đấy vậy nên Quang hắn chưa bao giờ để cấp trên tại HN thất vọng bao giờ.

Nhưng vận may của hắn đến cùng cũng chấm dứt, hắn bị lộ thân phận rồi. Đáng lẽ ra hắn vẫn có cơ hội sống nếu đầu hàng và thành tù binh chính trị, nhưng thông tin về kế hoạch phá hoại của “địch nhân” quá nguy hiểm. Quang hắn phải báo về cho lãnh đạo tại HN bằng mọi giá. Tất nhiên hắn đã thành công gửi được thông tin kia về quốc gia nhưng cái giá phải trả cho việc chậm chễ vài giây đó là sinh mạng. Quang đã mãi mãi nằm xuống nơi đất khách quê người.

……………………………

Sau khi tư vị tử vong hãi hùng qua đi thì lại đến tư vị ngạc nhiên đến không tưởng. Quang ngỡ ngàng nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Rõ ràng đây là bàn tay của thiếu niên tầm hơn mười tuổi mà thôi.

Cái quan trọng hơn nữa là một cô gái tóc đen đang đang nhìn hắn. Khuôn mặt này chắc chắn trăm phần trăm không phải là người Việt Nam. Nó giống người Nhật lay châu Âu nhiều hơn. Cô mặt một cái áo khoát màu nâu. Trên cổ là một chiếc khăn choàng.

- Cậu không sao chứ Eren? – Người con gái đó lên tiếng.

- Cái gì mà… Eren? – Hắn hỏi.

- Cậu đừng làm tớ sợ chứ! Tớ là Mikasa đây! – Cô gái kia nói.

- Eren… Mikasa… Mình đang ở trong Attack on titan à!? – Quang tự hỏi.

- Titan…! Đúng rồi. Chúng ta đã bị Titan tấn công. Eren, tớ biết việc mẹ cậu chết rất khó khăn nhưng con người phải sống tiếp.

Mikasa lên tiếng.

- Đầu tôi… đau quá! Cho tôi…chút thời gian đi! – Quang lên tiếng.

Mikasa không nói gì. Hơn ai hết, cô hiểu rõ nổi đau của việc mất cha mẹ là như thế nào. Nếu khi nào nhà của Eren không đem cô gái về nuôi thì Mikasa đã phải làm ăn xin rồi. Do đó, dù có thể nào, cô tuyệt đối sẽ không bỏ mặc chàng trai trước mặc.

Trong khi đó, Quang hay nên gọi là Eren lại đang trãi qua giai đoạn phức tạp khi hai linh hồn của hai thế giới đang kết hợp lại thành một. Quan trọng hơn hết, phần linh hồn Eren, thông qua Quang đã biết rõ sự thật về thế giới. Nó biết mình đã có sức mạnh Thủy Tổ và đang muốn gọi hết Titan Tường ra để san bằng mọi thứ xung quanh đem lại tự do cho dân tộc mình. Trong khi đó, Quang lại nổ lực ngăn cản. Hắn hiểu rõ việc này chả giải quyết được gì. Một quốc gia cần nhiều thứ để phát triển hơn là chỉ diệt chủng. Không chỉ hiểu, so với đội 104 trong truyện, hắn còn có giải pháp và kế hoạch. Chỉ cần làm đúng, hắn tin mình có thể thay đổi mọi thứ.

Cứ như vậy, hai linh hồn tranh đấu nhằm tiêu diệt lẫn nhau để giành cơ thể. Cuối cùng cả hai đi tới một thỏa thận. Cả hai sẽ hòa làm một. Kết hợp sức mạnh của Titan và khả năng của một đặc vụ, Eren mới sẽ tạo ra một tương lai mới cho Paradis.

- Eren… Tớ biết cậu không ổn nhưng…

Mikasa ấp úng.

- Không sao đâu. Tớ giờ ổn rồi. Đừng ấp úng như vậy. Không hợp với cậu tí nào đâu, Mikasa.

- Được rồi. Có người phát thức ăn kìa. – Mikasa nói. – Chúng ta mau đi thôi.

Cứ như vậy, hai người đi tới chỗ phát thức ăn. Phải nói là nơi đó toàn người là người. Ai nấy đều mong tới lượt mình để qua cơn đói.

- Eren! Mikasa! – Một giọng nói vang lên. – Tới đem được đồ ăn tới rồi!

Đó là một đứa bé với mái tóc vàng kim đặc trưng của người châu Âu. Dáng người có vẻ hơi yêu ớt nhưng vẫn cố gắng để ôm hết số bánh mỳ có trong tay. Mà thực ra thì cũng chỉ có ba ổ mà thôi.

- Ông ấy đã lấy bánh mỳ cho tụi mình đó! – Armin lên tiếng rồi chỉ vào một người đang ông đang mặt đồ lính cùng khuôn mặt đúng theo chuẩn phương Tây. Trên trang phục là biểu tượng của Quân đoàn Đồn Trú, lực lượng đông nhất của Paradis.

Cả ký ức của Quang và Eren đều biết gã đó là ai. Đó là người đã nói lời kích động nho

- Thành thật cám ơn ngài vì đã đem bánh mì cho chúng cháu! – Eren nói.

Armin, Mikasa vô cùng ngạc nhiên bởi thái độ của Eren đã khác hẳn, giống như thành người khác vậy.

- Nè nhóc, mày có muốn làm phụ việc cho tao không? Lương thì không có nhưng được cái là bao ăn bao uống. Chỉ cần mày không làm quấy thì tao sẽ không đánh gì mày đâu. Hai đứa kia cũng có thể được.

Tên lính nói.

- Xin lỗi. Tôi không nghĩ là mình thích hợp với công việc này. – Eren nói. – Nếu Mikasa và Armin thích nhận thì tôi không cận họ nhưng tôi sẽ không nhận.

Tên lính có hơi nhíu mày nhưng do Eren nói năng lịch sự nên hắn cũng chả có cách gì bắt bẽ.

- Được rồi. Dù sao thì cũng hiếm có đứa nào khôn ngoan như mày. Tao biết mày không thích nhưng vẫn nói năng lịch sự, lại còn giữ được lòng kiêu ngạo. Nếu sao này làm ông này bà nọ nhớ chiếu cố tao.

Tên kia nói rồi bỏ đi. Hắn tiện tay ném thêm hai ổ bánh mỳ mà mình đã giấu cho nhóm của Eren.

Theo như trong bộ truyện, Eren Yeager đã chữi lộn với gã kia và suýt bị đánh, phải nhờ Armin can thiệp. Tuy nhiên, nhờ có Quang xuyên không mà mọi thứ đã khác. Vốn là đặc vụ, chuyện nhẫn nhịn và lấy lòng người khác là chuyện nên làm. Hơn nữa, tuyệt đối không bao giờ được vì cảm xúc mà làm hỏng nhiệm vụ. Do đó, Eren hiện tại không bao giờ chấp nhất kẻ trước mặt.

- Cậu… có thật là Eren không vậy? – Armin hỏi. – Eren Yeager mà tớ biết có thể bình tĩnh tới đáng sợ như vậy sao?

- Là tớ nhưng có thêm một phần linh hồn của gã đặc vụ từ thế giới khác vào. – Eren nói.